Sau Khi Xuyên Sách Nữ Phụ Quá Đẹp Trai
Khó Chịu
Nhang Tửu
2024-09-03 10:04:08
Bạch Y Tịch đeo cặp sách trên lưng đã rời đi rất lâu rồi, đây không phải là đường về nhà cô, cô nép vào trong góc tường, lợi dụng cây để che giấu thân hình mình, sau đó nhảy qua tường trốn vào bên trong căn nhà. Cô dựa vào tường, miệng ngậm một chiếc kẹo mút, trong mắt hiện lên một tia phiền toái. Là ai theo dõi cô, có biết bị người khác theo dõi là một việc rất phiền phức không.
Người phía sau không thấy người đâu, vội vàng chạy tới xem, nhưng trống trơn.
“Chết tiệt, chạy đâu rồi?” Một người đàn ông lẩm bẩm chửi thầm, rơi vào tai Bạch Y Tịch đang ở phía sau bức tường.
Đầu lưỡi cô chạm nhẹ vào viên kẹo mút tròn, xác nhận đây là giọng nói cô không quen.
Người đi rồi, Bạch Y Tịch vừa định phủi tay rời đi, lúc này trong nhà có người bước vào: “Tiểu Chiêm, giúp tôi đưa vào phòng ngủ.”
“Thuốc mê liều mạnh cậu đã chuẩn bị xong chưa?” Lư Khả Linh bỗng nhiên hỏi.
“Xong rồi.” Lư Tiểu Chiêm cười nhẹ, “Đến phòng ngủ tôi sẽ đưa cho cậu.”
Bạch Y Tịch dừng bước, cảm giác họ định làm việc xấu.
Ánh mắt cô rơi vào học sinh nam đang được họ đỡ, mắt hơi nheo lại, đây không phải là lớp trưởng sao? Nhưng dường như hiện tại đã bất tỉnh. Cô do dự một lúc rồi quyết định bám theo nhìn, phát hiện hai cô gái đang đỡ lớp trưởng vào phòng ngủ, không lâu sau, cô gái tên Tiểu Chiêm bước ra, tiện tay đóng chặt cửa.
Bạch Y Tịch lặng lẽ vào một phòng ngủ khác, sau đó thông qua ban công nhảy sang ban công của phòng ngủ họ vừa vào, đứng sau một chậu cây xanh, cô nhìn qua khe hở của những chiếc lá.
Đúng lúc nhìn thấy cô gái cởi bỏ váy, lộ ra tấm lưng trắng mịn và đôi chân dài, Bạch Y Tịch tiếp tục liếm kẹo mút, thưởng thức, dáng người này cũng khá đẹp.
Viên Thê cảm thấy một luồng nhiệt nóng rực từ bụng dâng lên khắp cơ thể, nóng đến mức hắn phải kéo bung vài nút áo sơ mi, để lộ bộ ngực săn chắc, lờ mở hiện lên màu hồng nhạt.
Hắn hơi mím môi, đầu vẫn còn rất choáng váng, chỉ cảm thấy phía dưới cơ thể rất khó chịu, muốn phát tiết.
Đột nhiên hắn cảm thấy có một luồng khí lạnh tiến tới, hắn mở to đôi mắt mơ màng nhìn về phía cô gái chỉ mặc nội y đang quỳ trước mặt mình, tay vuốt ve khuôn mặt hắn.
Hắn mím chặt môi, màu sắc trên khuôn mặt mỹ lệ như khói lửa, đuôi mắt phiếm đỏ, hắn vừa giằng xé vừa do dự, nhưng cũng khát vọng: “Cậu…”
Nụ cười trên môi Lư Khả Linh dần nở rộ, phản ứng của Viên Thê trước mặt cô chẳng phải đã chứng minh hắn vẫn có chút thích cô sao? Nhưng chỉ một giây sau, nét mặt của cô cứng đờ.
“...Bạch Y Tịch.” Giọng cậu khàn khàn mang theo âm cuối.
Bạch Y Tịch không nghe rõ, cô đang định lao tới đánh ngã cô gái kia, thì một giây sau cô gái đã nhảy ra xa: “Viên Thê! Đồ khốn! Cậu vậy mà dám coi tôi thành người khác, không được! Không thể như vậy!”
“Cậu nhìn tôi cho rõ, tôi là ai!” Trong mắt Lư Khả Linh hiện ra một tia đau đớn, vừa định bước tới, cổ đột nhiên đau nhói rồi bất tỉnh.
Bạch Y Tịch đặt cô gái xuống, cô ngậm kẹo mút nhìn lớp trưởng ở trên giường. Khuôn mặt tuấn tú ửng hồng, đôi môi đỏ thắm như nhỏ ra máu, chẳng khác gì một món quà đang chờ người đến mở.
Cô hơi sững sờ, đưa tay vẫy vẫy trước mặt hắn: “Lớp trưởng, cậu còn tỉnh táo không?” Nếu không tỉnh táo, cô sẽ đánh ngất rồi đưa đi.
Hắn mơ màng nhìn cô, giọng ủy khuất, tay không biết đặt đâu, dưới mái tóc nâu là đôi mắt ngấn nước: “Chỗ đó... khó chịu.”
Bạch Y Tịch cảm thấy lớp trưởng như vậy thật dễ thương và ngốc nghếch quá!
“Cậu ngủ một chút, lát nữa sẽ ổn.” Bạch Y Tịch cười gượng rồi đánh ngất hắn.
Sau khi cõng hắn ra khỏi phòng ngủ, cô gái còn lại có lẽ nghĩ sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa, nên đã sớm về phòng ngủ.
Nửa đêm, Dương Đạo đang ngủ ngon, “Rầm” một tiếng cánh cửa bị đá văng.
Hắn giật mình nhảy dựng lên, cầm cây gậy vội vàng chạy xuống, vừa lúc nhìn thấy Bạch Y Tịch bước vào, lập tức cơn giận bốc lên: “Bạch Y Tịch, mẹ nó, cậu muốn dọa chết tôi à?”
Giây tiếp theo, một cơ thể nóng bỏng rơi vào lòng hắn.
“Giao cho cậu, chữa trị cho tốt, tôi đi trước đây.”
Người phía sau không thấy người đâu, vội vàng chạy tới xem, nhưng trống trơn.
“Chết tiệt, chạy đâu rồi?” Một người đàn ông lẩm bẩm chửi thầm, rơi vào tai Bạch Y Tịch đang ở phía sau bức tường.
Đầu lưỡi cô chạm nhẹ vào viên kẹo mút tròn, xác nhận đây là giọng nói cô không quen.
Người đi rồi, Bạch Y Tịch vừa định phủi tay rời đi, lúc này trong nhà có người bước vào: “Tiểu Chiêm, giúp tôi đưa vào phòng ngủ.”
“Thuốc mê liều mạnh cậu đã chuẩn bị xong chưa?” Lư Khả Linh bỗng nhiên hỏi.
“Xong rồi.” Lư Tiểu Chiêm cười nhẹ, “Đến phòng ngủ tôi sẽ đưa cho cậu.”
Bạch Y Tịch dừng bước, cảm giác họ định làm việc xấu.
Ánh mắt cô rơi vào học sinh nam đang được họ đỡ, mắt hơi nheo lại, đây không phải là lớp trưởng sao? Nhưng dường như hiện tại đã bất tỉnh. Cô do dự một lúc rồi quyết định bám theo nhìn, phát hiện hai cô gái đang đỡ lớp trưởng vào phòng ngủ, không lâu sau, cô gái tên Tiểu Chiêm bước ra, tiện tay đóng chặt cửa.
Bạch Y Tịch lặng lẽ vào một phòng ngủ khác, sau đó thông qua ban công nhảy sang ban công của phòng ngủ họ vừa vào, đứng sau một chậu cây xanh, cô nhìn qua khe hở của những chiếc lá.
Đúng lúc nhìn thấy cô gái cởi bỏ váy, lộ ra tấm lưng trắng mịn và đôi chân dài, Bạch Y Tịch tiếp tục liếm kẹo mút, thưởng thức, dáng người này cũng khá đẹp.
Viên Thê cảm thấy một luồng nhiệt nóng rực từ bụng dâng lên khắp cơ thể, nóng đến mức hắn phải kéo bung vài nút áo sơ mi, để lộ bộ ngực săn chắc, lờ mở hiện lên màu hồng nhạt.
Hắn hơi mím môi, đầu vẫn còn rất choáng váng, chỉ cảm thấy phía dưới cơ thể rất khó chịu, muốn phát tiết.
Đột nhiên hắn cảm thấy có một luồng khí lạnh tiến tới, hắn mở to đôi mắt mơ màng nhìn về phía cô gái chỉ mặc nội y đang quỳ trước mặt mình, tay vuốt ve khuôn mặt hắn.
Hắn mím chặt môi, màu sắc trên khuôn mặt mỹ lệ như khói lửa, đuôi mắt phiếm đỏ, hắn vừa giằng xé vừa do dự, nhưng cũng khát vọng: “Cậu…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nụ cười trên môi Lư Khả Linh dần nở rộ, phản ứng của Viên Thê trước mặt cô chẳng phải đã chứng minh hắn vẫn có chút thích cô sao? Nhưng chỉ một giây sau, nét mặt của cô cứng đờ.
“...Bạch Y Tịch.” Giọng cậu khàn khàn mang theo âm cuối.
Bạch Y Tịch không nghe rõ, cô đang định lao tới đánh ngã cô gái kia, thì một giây sau cô gái đã nhảy ra xa: “Viên Thê! Đồ khốn! Cậu vậy mà dám coi tôi thành người khác, không được! Không thể như vậy!”
“Cậu nhìn tôi cho rõ, tôi là ai!” Trong mắt Lư Khả Linh hiện ra một tia đau đớn, vừa định bước tới, cổ đột nhiên đau nhói rồi bất tỉnh.
Bạch Y Tịch đặt cô gái xuống, cô ngậm kẹo mút nhìn lớp trưởng ở trên giường. Khuôn mặt tuấn tú ửng hồng, đôi môi đỏ thắm như nhỏ ra máu, chẳng khác gì một món quà đang chờ người đến mở.
Cô hơi sững sờ, đưa tay vẫy vẫy trước mặt hắn: “Lớp trưởng, cậu còn tỉnh táo không?” Nếu không tỉnh táo, cô sẽ đánh ngất rồi đưa đi.
Hắn mơ màng nhìn cô, giọng ủy khuất, tay không biết đặt đâu, dưới mái tóc nâu là đôi mắt ngấn nước: “Chỗ đó... khó chịu.”
Bạch Y Tịch cảm thấy lớp trưởng như vậy thật dễ thương và ngốc nghếch quá!
“Cậu ngủ một chút, lát nữa sẽ ổn.” Bạch Y Tịch cười gượng rồi đánh ngất hắn.
Sau khi cõng hắn ra khỏi phòng ngủ, cô gái còn lại có lẽ nghĩ sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa, nên đã sớm về phòng ngủ.
Nửa đêm, Dương Đạo đang ngủ ngon, “Rầm” một tiếng cánh cửa bị đá văng.
Hắn giật mình nhảy dựng lên, cầm cây gậy vội vàng chạy xuống, vừa lúc nhìn thấy Bạch Y Tịch bước vào, lập tức cơn giận bốc lên: “Bạch Y Tịch, mẹ nó, cậu muốn dọa chết tôi à?”
Giây tiếp theo, một cơ thể nóng bỏng rơi vào lòng hắn.
“Giao cho cậu, chữa trị cho tốt, tôi đi trước đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro