Sau Khi Xuyên Sách Nữ Phụ Quá Đẹp Trai
Vui Vẻ Ở Chung
Nhang Tửu
2024-09-03 10:04:08
Điện thoại của Phó Thời Hàn vang lên, anh nghiêng mắt nhìn Bạch Y Tịch, không có ý định nghe máy.
“Anh nghe trước đi.”
Phó Thời Hàn trực tiếp lấy ra, ánh mắt nhàn nhạt, đầu ngón tay dừng ở trên màn hình, ấn tắt.
"Em muốn biết cái gì, đều có thể hỏi." Phó Thời Hàn duỗi chân dài, nhàn nhã nói.
"Năng lực chữa trị của anh là sao vậy?" Bạch Y Tịch cũng không khách khí hỏi.
“Sinh ra đã có.” Phó Thời Hàn duỗi hai tay ra, giọng nói nhẹ nhàng tràn đầy ôn nhu.
"Ừhm, vậy anh có biết anh có thể trấn áp sức mạnh của em không?" Bạch Y Tịch hồi tưởng đủ thứ, "Em sinh ra cũng có năng lực rất mạnh, nhưng khi gặp anh, em lại không có năng lực đó."
Bạch Y Tịch nghĩ lại cảm thấy buồn bực.
“Không biết.” Phó Thời Hàn đứng dậy kéo cô: “Về nhà, nấu cơm cho em ăn.”
Bạch Y Tịch nghĩ mặc kệ vậy, thuận theo tự nhiên đi.
Thực ra đồ ăn vẫn quan trọng hơn.
Cô không bao giờ thích suy nghĩ quá nhiều.
Hai người đến chợ.
Là một người chỉ biết ăn chứ không thể nấu ăn, Bạch Y Tịch đi theo Phó Thời Hàn.
Khi anh đang chọn rau, đôi mắt của bà chị đối diện sáng lên, anh chàng đẹp trai quá.
"Em đẹp trai, qua bên này đi, bên này là sáng nay mới vừa đưa tới, rất tươi." Bà chị cười dịu dàng nhìn chằm chằm Phó Thời Hàn.
Mắt gần như dán chặt vào anh.
Bạch Y Tịch mím môi, nhìn Phó Thời Hàn đi về phía rau bà chị giới thiệu, tựa hồ không biết cái gì, cô nghiến răng nghiến lợi, nhanh chóng chạy tới nắm lấy cổ tay anh: “Chúng ta qua bên kia, đồ chỗ của chú đó trông khá ngon."
"Này em đẹp trai, đây chắc chắn là tươi nhất. Lại đây, chị tặng cho em." Bà chị thấy Phó Thời Hàn muốn đi, vội vàng đem một bó vào tay Phó Thời Hàn, mỉm cười vui vẻ “không cần trả tiền."
Phó Thời Hàn cau mày: "Bao nhiêu tiền, tôi vẫn là thanh toán WeChat đi."
Ban đầu anh cũng định mua những loại rau này, hơn nữa quả thực rất tươi.
“Này, đã như vậy, vậy quét mã này đi.” Người bán rau lau tay, lấy điện thoại ra khỏi túi.
“Chị ơi, cái này không phải mã thanh toán à?” Bạch Y Tịch chỉ vào mã thanh toán trên bao bì nhựa.
"Cái đó vô dụng." Người bán rau liếc nhìn Bạch Y Tịch, sau đó tiếp tục mỉm cười nhìn Phó Thời Hàn, giơ mã di động lên đưa qua.
Bạch Y Tịch khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn mái tóc nhuộm vàng đỏ của người bán rau, cùng với đôi môi đỏ mọng run rẩy của cô ấy.
Cô nghĩ, không phải chứ, mình thực sự phải ghen với một người gần như ngang tầm tuổi bác gái? Cô không khỏi nghĩ tới chuỗi đào hoa của Phó Thời Hàn, cô bĩu môi, quả nhiên bộ dạng đẹp mắt chính là đi chọc gái.
Phó Thời Hàn không nhìn mã di động mà quét mã vô dụng mà người bán rau nói, sau đó thanh toán.
"A? Chị, không phải nói vô dụng sao?" Bạch Y Tịch giống như kinh ngạc nói.
Người bán rau có vẻ hơi xấu hổ.
Phó Thời Hàn cũng không nhìn đối phương một cái, dẫn Bạch Y Tịch đi tới quầy bán thịt.
Bạch Y Tịch không hiểu sao thầm có chút muốn cười.
Sau khi Bạch Y Tịch và Phó Thời Hàn đi chợ xong về nhà, thấy mẹ cô đang vác vali xuống.
“Chào dì.” Phó Thời Hàn lịch sự chào hỏi.
Bạch Vi nhìn thấy họ, cười như hiểu ý: "Về rồi, Tiểu Hàn tới rồi, nhanh vào ngồi đi."
"Mẹ, mẹ lại phải đi đâu vậy?" Bạch Y Tịch nhìn chiếc vali phía sau bà.
“Cái thứ kẹo gì đó của con được tổng giám đốc coi trọng, mẹ đương nhiên là đi bàn việc hợp tác với người ta.” Bạch Vi nâng vali đi qua, “Đừng nhớ mẹ quá.”
“Bye bye.” Bạch Y Tịch vẫn chưa quên chuyện mấy ngày trước cô “mất tích”, mẹ cô cũng không hỏi tới.
“Tận dụng cơ hội ở chung vui vẻ nha.” Bạch Vi nói xong câu đó, liền một thân nghề nghiệp đi ra ngoài.
“Anh nghe trước đi.”
Phó Thời Hàn trực tiếp lấy ra, ánh mắt nhàn nhạt, đầu ngón tay dừng ở trên màn hình, ấn tắt.
"Em muốn biết cái gì, đều có thể hỏi." Phó Thời Hàn duỗi chân dài, nhàn nhã nói.
"Năng lực chữa trị của anh là sao vậy?" Bạch Y Tịch cũng không khách khí hỏi.
“Sinh ra đã có.” Phó Thời Hàn duỗi hai tay ra, giọng nói nhẹ nhàng tràn đầy ôn nhu.
"Ừhm, vậy anh có biết anh có thể trấn áp sức mạnh của em không?" Bạch Y Tịch hồi tưởng đủ thứ, "Em sinh ra cũng có năng lực rất mạnh, nhưng khi gặp anh, em lại không có năng lực đó."
Bạch Y Tịch nghĩ lại cảm thấy buồn bực.
“Không biết.” Phó Thời Hàn đứng dậy kéo cô: “Về nhà, nấu cơm cho em ăn.”
Bạch Y Tịch nghĩ mặc kệ vậy, thuận theo tự nhiên đi.
Thực ra đồ ăn vẫn quan trọng hơn.
Cô không bao giờ thích suy nghĩ quá nhiều.
Hai người đến chợ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Là một người chỉ biết ăn chứ không thể nấu ăn, Bạch Y Tịch đi theo Phó Thời Hàn.
Khi anh đang chọn rau, đôi mắt của bà chị đối diện sáng lên, anh chàng đẹp trai quá.
"Em đẹp trai, qua bên này đi, bên này là sáng nay mới vừa đưa tới, rất tươi." Bà chị cười dịu dàng nhìn chằm chằm Phó Thời Hàn.
Mắt gần như dán chặt vào anh.
Bạch Y Tịch mím môi, nhìn Phó Thời Hàn đi về phía rau bà chị giới thiệu, tựa hồ không biết cái gì, cô nghiến răng nghiến lợi, nhanh chóng chạy tới nắm lấy cổ tay anh: “Chúng ta qua bên kia, đồ chỗ của chú đó trông khá ngon."
"Này em đẹp trai, đây chắc chắn là tươi nhất. Lại đây, chị tặng cho em." Bà chị thấy Phó Thời Hàn muốn đi, vội vàng đem một bó vào tay Phó Thời Hàn, mỉm cười vui vẻ “không cần trả tiền."
Phó Thời Hàn cau mày: "Bao nhiêu tiền, tôi vẫn là thanh toán WeChat đi."
Ban đầu anh cũng định mua những loại rau này, hơn nữa quả thực rất tươi.
“Này, đã như vậy, vậy quét mã này đi.” Người bán rau lau tay, lấy điện thoại ra khỏi túi.
“Chị ơi, cái này không phải mã thanh toán à?” Bạch Y Tịch chỉ vào mã thanh toán trên bao bì nhựa.
"Cái đó vô dụng." Người bán rau liếc nhìn Bạch Y Tịch, sau đó tiếp tục mỉm cười nhìn Phó Thời Hàn, giơ mã di động lên đưa qua.
Bạch Y Tịch khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn mái tóc nhuộm vàng đỏ của người bán rau, cùng với đôi môi đỏ mọng run rẩy của cô ấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô nghĩ, không phải chứ, mình thực sự phải ghen với một người gần như ngang tầm tuổi bác gái? Cô không khỏi nghĩ tới chuỗi đào hoa của Phó Thời Hàn, cô bĩu môi, quả nhiên bộ dạng đẹp mắt chính là đi chọc gái.
Phó Thời Hàn không nhìn mã di động mà quét mã vô dụng mà người bán rau nói, sau đó thanh toán.
"A? Chị, không phải nói vô dụng sao?" Bạch Y Tịch giống như kinh ngạc nói.
Người bán rau có vẻ hơi xấu hổ.
Phó Thời Hàn cũng không nhìn đối phương một cái, dẫn Bạch Y Tịch đi tới quầy bán thịt.
Bạch Y Tịch không hiểu sao thầm có chút muốn cười.
Sau khi Bạch Y Tịch và Phó Thời Hàn đi chợ xong về nhà, thấy mẹ cô đang vác vali xuống.
“Chào dì.” Phó Thời Hàn lịch sự chào hỏi.
Bạch Vi nhìn thấy họ, cười như hiểu ý: "Về rồi, Tiểu Hàn tới rồi, nhanh vào ngồi đi."
"Mẹ, mẹ lại phải đi đâu vậy?" Bạch Y Tịch nhìn chiếc vali phía sau bà.
“Cái thứ kẹo gì đó của con được tổng giám đốc coi trọng, mẹ đương nhiên là đi bàn việc hợp tác với người ta.” Bạch Vi nâng vali đi qua, “Đừng nhớ mẹ quá.”
“Bye bye.” Bạch Y Tịch vẫn chưa quên chuyện mấy ngày trước cô “mất tích”, mẹ cô cũng không hỏi tới.
“Tận dụng cơ hội ở chung vui vẻ nha.” Bạch Vi nói xong câu đó, liền một thân nghề nghiệp đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro