Sau Khi Xuyên Sách Ta Bị Vai Ác Theo Dõi
Chương 21
Toái Toái Niệm
2024-08-18 21:29:14
Sự thật chứng minh, Lâm Thanh Vãn suy cho cùng đã đánh giá cao mình rồi.
Nàng quên mất, tửu lượng của thân thể này hoàn toàn khác với nàng.
Nàng trực tiếp uống đến mức đầu óc choáng váng, bị Tùng Tề đẩy ra khỏi cửa.
Nàng mượn sắc trời để phân biệt đường đi, một đường đi thẳng, nhưng không biết vì sao, rõ ràng là đi thẳng nhưng càng đi lại càng lệch.
Cái trán còn va mạnh vào cột đá nữa.
Nàng ôm trán kêu đau, lúc mơ mơ màng màng mở mắt tỉnh lại, đã nhìn thấy một thiếu niên đang đi đến từ cách đó không xa.
Hắn mặt mày thanh tú, hơi lạnh lùng, là ánh mắt trầm tĩnh quen thuộc, nhìn thấy nàng cũng làm như không thấy, trực tiếp lướt ngang qua nàng.
Đầu óc của Lâm Thanh Vãn mơ mơ hồ hồ, nhưng lại vô cùng mẫn cảm với hắn.
Nàng mồm miệng hàm hồ nói: "... Biến thái chết tiệt, ngươi đi đâu đấy?"
Dứt lời, nàng cũng lảo đảo đi lên trước, đưa tay chặn đường hắn lại, không biết sống chết đối diện với cặp mắt nhuốm vài phần hờ hững của hắn.
Răng môi hắn khẽ động: "Biến thái chết tiệt... Có ý gì thế?"
"Ồ... Ý của Hề Huyền Lương ấy..." Trong mắt của Lâm Thanh Vãn mơ hồ nổi lên một tầng sương mù, không rõ ràng giống như đầu óc của nàng vậy.
Nàng đi về phía trước hai bước, ngửa đầu nhìn hắn, trông dáng vẻ rất ngoan ngoãn, gương mặt đỏ bừng, mùi rượu say lòng người xông vào mũi.
Nàng chắp tay sau lưng quan sát tỉ mỉ gương mặt của hắn, dường như muốn nói gì đó.
Đầu óc của nàng chuyển một cái, trực tiếp đưa tay nhéo nhéo gương mặt của hắn, không mềm bằng nàng.
Nàng lẩm bẩm: "Đầu ta đau quá... Hề Huyền Lương, ngươi... Ngươi có thể đưa ta về nhà được không?" Nàng xoa xoa huyệt Thái Dương.
"Sư tỷ, ta phải đi bán đồ, không có thảnh thơi đến vậy." Hắn nói.
Lâm Thanh Vãn không nhận được câu trả lời hài lòng chắc chắn sẽ bắt đầu làm ầm, ôm chặt lấy hắn không hề buông tay: "Thế nhưng là... Ta có chút lạc đường, ngươi đưa ta trở về đi... Ta, ta tặng pháp khí cho ngươi, có được hay không?"
Hề Huyền Lương tức đến bật cười, dùng tay chặn nàng lại, cũng không thích bị người khác chạm vào.
Hắn nói: "Không tìm được đường có liên quan gì đến ta, sư tỷ tự giải quyết cho tốt đi."
"Quả nhiên, biến thái chết tiệt không hề có chút đồng cảm nào cả..." Lâm Thanh Vãn nhỏ giọng thầm thì.
Hề Huyền Lương dừng bước chân lại, bỗng nhiên trở lại, đảo mắt nhàn nhạt nhìn nàng.
Hắn híp mắt nói: "Vì sao lại nói như vậy?"
Lâm Thanh Vãn suy nghĩ: “... Không, không phải sao?"
"Ta nói là, ngươi tên là biến thái chết tiệt."
Lâm Thanh Vãn trầm mặc rồi.
Sau một lát, nàng nở một nụ cười không có ý tốt, nàng bày ra dáng vẻ thần bí, bảo: "Vậy chắc chắn... Ồ ... Chắc chắn là vì ngươi đã làm chuyện này rồi đúng không?"
Hề Huyền Lương nhíu mày: "Ví dụ như."
"Ví dụ như..." Đầu óc Lâm Thanh Vãn trống trơn, ngẫu nhiên hiện lên những suy nghĩ liên quan đến Tinh Châu ký ức, nhưng đáy lòng nàng luôn luôn bất an, thế là bèn lắc đầu: “... Không thể nói cho ngươi biết, bí mật..."
Hề Huyền Lương nhìn nàng một hồi, thấy nàng đã không còn tỉnh táo, cũng không cần nhiều lời nữa.
Nàng quên mất, tửu lượng của thân thể này hoàn toàn khác với nàng.
Nàng trực tiếp uống đến mức đầu óc choáng váng, bị Tùng Tề đẩy ra khỏi cửa.
Nàng mượn sắc trời để phân biệt đường đi, một đường đi thẳng, nhưng không biết vì sao, rõ ràng là đi thẳng nhưng càng đi lại càng lệch.
Cái trán còn va mạnh vào cột đá nữa.
Nàng ôm trán kêu đau, lúc mơ mơ màng màng mở mắt tỉnh lại, đã nhìn thấy một thiếu niên đang đi đến từ cách đó không xa.
Hắn mặt mày thanh tú, hơi lạnh lùng, là ánh mắt trầm tĩnh quen thuộc, nhìn thấy nàng cũng làm như không thấy, trực tiếp lướt ngang qua nàng.
Đầu óc của Lâm Thanh Vãn mơ mơ hồ hồ, nhưng lại vô cùng mẫn cảm với hắn.
Nàng mồm miệng hàm hồ nói: "... Biến thái chết tiệt, ngươi đi đâu đấy?"
Dứt lời, nàng cũng lảo đảo đi lên trước, đưa tay chặn đường hắn lại, không biết sống chết đối diện với cặp mắt nhuốm vài phần hờ hững của hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Răng môi hắn khẽ động: "Biến thái chết tiệt... Có ý gì thế?"
"Ồ... Ý của Hề Huyền Lương ấy..." Trong mắt của Lâm Thanh Vãn mơ hồ nổi lên một tầng sương mù, không rõ ràng giống như đầu óc của nàng vậy.
Nàng đi về phía trước hai bước, ngửa đầu nhìn hắn, trông dáng vẻ rất ngoan ngoãn, gương mặt đỏ bừng, mùi rượu say lòng người xông vào mũi.
Nàng chắp tay sau lưng quan sát tỉ mỉ gương mặt của hắn, dường như muốn nói gì đó.
Đầu óc của nàng chuyển một cái, trực tiếp đưa tay nhéo nhéo gương mặt của hắn, không mềm bằng nàng.
Nàng lẩm bẩm: "Đầu ta đau quá... Hề Huyền Lương, ngươi... Ngươi có thể đưa ta về nhà được không?" Nàng xoa xoa huyệt Thái Dương.
"Sư tỷ, ta phải đi bán đồ, không có thảnh thơi đến vậy." Hắn nói.
Lâm Thanh Vãn không nhận được câu trả lời hài lòng chắc chắn sẽ bắt đầu làm ầm, ôm chặt lấy hắn không hề buông tay: "Thế nhưng là... Ta có chút lạc đường, ngươi đưa ta trở về đi... Ta, ta tặng pháp khí cho ngươi, có được hay không?"
Hề Huyền Lương tức đến bật cười, dùng tay chặn nàng lại, cũng không thích bị người khác chạm vào.
Hắn nói: "Không tìm được đường có liên quan gì đến ta, sư tỷ tự giải quyết cho tốt đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Quả nhiên, biến thái chết tiệt không hề có chút đồng cảm nào cả..." Lâm Thanh Vãn nhỏ giọng thầm thì.
Hề Huyền Lương dừng bước chân lại, bỗng nhiên trở lại, đảo mắt nhàn nhạt nhìn nàng.
Hắn híp mắt nói: "Vì sao lại nói như vậy?"
Lâm Thanh Vãn suy nghĩ: “... Không, không phải sao?"
"Ta nói là, ngươi tên là biến thái chết tiệt."
Lâm Thanh Vãn trầm mặc rồi.
Sau một lát, nàng nở một nụ cười không có ý tốt, nàng bày ra dáng vẻ thần bí, bảo: "Vậy chắc chắn... Ồ ... Chắc chắn là vì ngươi đã làm chuyện này rồi đúng không?"
Hề Huyền Lương nhíu mày: "Ví dụ như."
"Ví dụ như..." Đầu óc Lâm Thanh Vãn trống trơn, ngẫu nhiên hiện lên những suy nghĩ liên quan đến Tinh Châu ký ức, nhưng đáy lòng nàng luôn luôn bất an, thế là bèn lắc đầu: “... Không thể nói cho ngươi biết, bí mật..."
Hề Huyền Lương nhìn nàng một hồi, thấy nàng đã không còn tỉnh táo, cũng không cần nhiều lời nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro