Sau Khi Xuyên Sách Ta Bị Vai Ác Theo Dõi
Chương 24
Toái Toái Niệm
2024-08-18 21:29:14
"Chậc, sao lại nhìn lầm vậy chứ!"
Mấy hiệp sau, Hề Huyền Lương bỗng nhiên tụ khí trên hai ngón tay, vẽ một vòng tròn trên không trung, cấp tốc khoa tay trông giống như đang vẽ bùa, cuối cùng mới ra tay đánh chiêu.
Đối phương bỗng nhiên bị người ta đánh một thuật phù chú, Thân thể của đối phương bên trong bỗng nhiên bị người đánh vào phù chú chi thuật, nhưng thuật pháp này không tinh xảo, chỉ có thể vây khốn hắn trong một chớp mắt ngắn ngủi.
Cũng chính trong chớp mắt ngắn ngủi này, kiếm của Hề Huyền Lương kề ngay cổ họng của đối phương.
Đối phương uất nghẹn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hèn hạ."
Hề Huyền Lương không nói nửa chữ.
Giọng nói bên tai Lâm Thanh Vãn lại truyền đến một lần nữa: "Dù hèn hạ, nhưng vẫn có thể xem như một loại sách lược."
Lâm Thanh Vãn nhịn không được, bước mấy bước đến cạnh hắn ta, bỗng nhiên lên tiếng: "Huynh cảm thấy, dựa vào tư chất này của hắn, có thể chống đỡ được đến khi nào?"
"Nhiều lắm cũng chỉ ba ngày mà thôi."
Cho nên, Hề Huyền Lương định sống như thế này ba ngày hay sao?
Nàng lắc đầu tiếc hận, thế giới của đại lão cũng không dễ dàng gì, rõ ràng là cả người đầy tu vi, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại bị hắn áp chế xuống, không có đất để dụng võ.
Dường như người bên cạnh trả lời xong vấn đề mới hoàn hồn, nhìn nàng nhíu mày: "Không phải, ngươi là ai thế?"
"May mắn được gặp sư đệ, ta chính là nhị đệ tử dưới trướng của đại tông chủ - Lâm Thanh Vãn."
Nam tử trưng ra biểu cảm khó hiểu: "Ai là sư đệ của ngươi, gọi ta là sư huynh!"
Lâm Thanh Vãn: "..."
"Ta chính là đồ đệ yêu dấu dưới trướng nhị tông chủ - Địch miệt."
Lâm Thanh Vãn đồng tình nhìn xem hắn.
Địch bay xiết tọa hạ đệ tử rất nhiều, đáng yêu đồ chỉ có một cái, đó chính là Địch miệt.
Nói như vậy, quả thật là không nên gọi bằng sư đệ.
Bởi vì Địch Miệt được Địch Phi Xiết nhặt về lúc mới được vài tháng tuổi, chẳng khác mấy với nhi tử cả.
Lúc nhỏ nàng được người ta đưa lên núi, bởi vì tư chất không tệ, vả lại tuổi vẫn còn nhỏ, cho nên đại tông chủ mới phá lệ nhận làm đồ đệ.
Nếu hỏi vì sao lại phá lệ, vậy phải hỏi xem tác giả an bài như thế nào.
Cho nên, quả thật là Địch Miệt vào Linh Đạo Tông sớm hơn nàng.
Nàng theo lễ nghi, gọi một tiếng Địch sư huynh.
Chỉ có điều, vị sư huynh có tính tình hung bạo giống với Địch Phi Xiết này có số mệnh không tốt, đã chết trong tay Hề Huyền Lương.
Lại tưởng tượng về những điều hắn ta vừa đánh giá về Hề Huyền Lương, thật đúng là hắn ta đã được định phải chịu số phận như vậy.
Lâm Thanh Vãn càng đồng cảm với hắn ta hơn, ai bảo cuối cùng bọn họ đều phải chết dưới tay cùng một người cơ chứ?
So với Hề Huyền Lương, Triệu Hoan Nhan càng như cá gặp nước hơn, không chút nào lưu tình đối với những đệ tử trong cuộc chiến ngoại môn, tất thắng trong vòng mười chiêu.
Mấy hiệp sau, Hề Huyền Lương bỗng nhiên tụ khí trên hai ngón tay, vẽ một vòng tròn trên không trung, cấp tốc khoa tay trông giống như đang vẽ bùa, cuối cùng mới ra tay đánh chiêu.
Đối phương bỗng nhiên bị người ta đánh một thuật phù chú, Thân thể của đối phương bên trong bỗng nhiên bị người đánh vào phù chú chi thuật, nhưng thuật pháp này không tinh xảo, chỉ có thể vây khốn hắn trong một chớp mắt ngắn ngủi.
Cũng chính trong chớp mắt ngắn ngủi này, kiếm của Hề Huyền Lương kề ngay cổ họng của đối phương.
Đối phương uất nghẹn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hèn hạ."
Hề Huyền Lương không nói nửa chữ.
Giọng nói bên tai Lâm Thanh Vãn lại truyền đến một lần nữa: "Dù hèn hạ, nhưng vẫn có thể xem như một loại sách lược."
Lâm Thanh Vãn nhịn không được, bước mấy bước đến cạnh hắn ta, bỗng nhiên lên tiếng: "Huynh cảm thấy, dựa vào tư chất này của hắn, có thể chống đỡ được đến khi nào?"
"Nhiều lắm cũng chỉ ba ngày mà thôi."
Cho nên, Hề Huyền Lương định sống như thế này ba ngày hay sao?
Nàng lắc đầu tiếc hận, thế giới của đại lão cũng không dễ dàng gì, rõ ràng là cả người đầy tu vi, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại bị hắn áp chế xuống, không có đất để dụng võ.
Dường như người bên cạnh trả lời xong vấn đề mới hoàn hồn, nhìn nàng nhíu mày: "Không phải, ngươi là ai thế?"
"May mắn được gặp sư đệ, ta chính là nhị đệ tử dưới trướng của đại tông chủ - Lâm Thanh Vãn."
Nam tử trưng ra biểu cảm khó hiểu: "Ai là sư đệ của ngươi, gọi ta là sư huynh!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Thanh Vãn: "..."
"Ta chính là đồ đệ yêu dấu dưới trướng nhị tông chủ - Địch miệt."
Lâm Thanh Vãn đồng tình nhìn xem hắn.
Địch bay xiết tọa hạ đệ tử rất nhiều, đáng yêu đồ chỉ có một cái, đó chính là Địch miệt.
Nói như vậy, quả thật là không nên gọi bằng sư đệ.
Bởi vì Địch Miệt được Địch Phi Xiết nhặt về lúc mới được vài tháng tuổi, chẳng khác mấy với nhi tử cả.
Lúc nhỏ nàng được người ta đưa lên núi, bởi vì tư chất không tệ, vả lại tuổi vẫn còn nhỏ, cho nên đại tông chủ mới phá lệ nhận làm đồ đệ.
Nếu hỏi vì sao lại phá lệ, vậy phải hỏi xem tác giả an bài như thế nào.
Cho nên, quả thật là Địch Miệt vào Linh Đạo Tông sớm hơn nàng.
Nàng theo lễ nghi, gọi một tiếng Địch sư huynh.
Chỉ có điều, vị sư huynh có tính tình hung bạo giống với Địch Phi Xiết này có số mệnh không tốt, đã chết trong tay Hề Huyền Lương.
Lại tưởng tượng về những điều hắn ta vừa đánh giá về Hề Huyền Lương, thật đúng là hắn ta đã được định phải chịu số phận như vậy.
Lâm Thanh Vãn càng đồng cảm với hắn ta hơn, ai bảo cuối cùng bọn họ đều phải chết dưới tay cùng một người cơ chứ?
So với Hề Huyền Lương, Triệu Hoan Nhan càng như cá gặp nước hơn, không chút nào lưu tình đối với những đệ tử trong cuộc chiến ngoại môn, tất thắng trong vòng mười chiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro