Sau Khi Xuyên Sách Ta Bị Vai Ác Theo Dõi
Chương 27
Toái Toái Niệm
2024-08-18 21:29:14
Vẻ điên cuồng trong mắt Hồng Kiềm khiến Lâm Thanh Vãn không khỏi nhíu mày.
Nghe nói, lòng dạ của kẻ tẩu hỏa nhập ma càng mạnh, tu vi càng cao thì càng không dễ khống chế bản thân, Hồng Kiềm này hiển nhiên đã nuôi tâm ma trọn một năm rồi, tâm ma này đủ khiến cho hắn ta mất đi thần trí.
Nếu Hề Huyền Lương nhập ma, hắn cũng sẽ như thế sao?
Nói đến đây, lúc nàng đọc tiểu thuyết cũng chưa từng nghĩ đến, rốt cuộc tâm ma của Hề Huyền Lương là gì
Là thù hận hay sao?
Nàng chậm rãi ngước mắt, ánh mắt mềm mỏng lại kiên định đối đầu với thiếu niên đang bước xuống từ trên đài, thiếu niên cũng không tốt hơn Hồng Kiềm bao nhiêu, nhưng hắn nhịn được.
Cước bộ của hắn đều không vững.
Nàng bước nhanh về phía trước, vô thức đưa tay đỡ lấy cánh tay của hắn, lẳng lặng nói: "Ngươi bị thương rồi."
Hàng mày cau lại và đôi mắt lãnh đạm của thiếu niên đập vào mắt, Lâm Thanh Vãn chột dạ thu hồi lại cánh tay đỡ hắn.
Người này ấy à, lúc có tâm trạng tốt, có thể nhẫn nhịn, nàng còn có thể chạm thử.
Lúc tâm trạng không tốt thì lại bại lộ bản tính, chạm không được sờ cũng không xong.
Có lẽ vì hắn chán ghét nàng nhỉ.
Nghĩ đến đây nàng dừng lại những suy nghĩ vớ vẩn của mình, nhìn chằm chằm về phía sau lưng Hề Huyền Lương, một giây sau lại nhấc tay.
Bỗng nhiên có một lá phù đánh vào trong người hắn.
Nàng chợt khẽ cong môi, đi lên phía trước.
Nếu như nàng có lấy lòng như thế nào đi nữa hắn vẫn chán ghét, vậy thì cứ chán ghét đi, dù sao hắn của bây giờ thích giả vờ, nàng vẫn còn có thể tỏ rõ uy phong của sư tỷ.
Hắn muốn chạy trốn, không muốn dựa vào gần nàng.
Vậy sao nàng không đổi một cách khác, thái độ cường ngạnh một chút, nhất định hắn phải tiếp xúc với nàng, nghe nàng nói chuyện.
Nàng còn không tin, nàng nói nhiều lời hữu ích rồi, hắn có thể không tin vào lòng tốt của nàng?
Nói tóm lại, là tẩy não.
Nếu Hề Huyền Lương là một kẻ yêu đương não tàn thì tốt biết mấy, vậy không phải chuyện tự mình đa tình, tin tưởng vào nàng sẽ là chuyện sớm hay muộn thôi sao?
Lâm Thanh Vãn đi đến trước mặt Hề Huyền Lương, cười một tiếng.
Nàng biết Hề Huyền Lương có thể giải, nhưng phù chú của người khác có linh lực thấp nên hắn mới giải được, còn nàng thì lại khác, nếu như hắn không có linh lực bằng hoặc vượt trội hơn nàng, hắn sẽ chẳng thể nào giải được.
Cho nên, hắn không thể giải.
Hắn dùng giọng nói chẳng thể nghe ra được có cảm xúc gì, hỏi: "Sư tỷ đây là có ý gì vậy?"
"Ý là muốn ngươi ngoan ngoãn một chút, ngoan ngoãn trở về trị thương đấy."
Linh Đạo Tông không có y sư, mỗi người bị thương đều sẽ tự xử lý bằng đan dược của bản thân.
"Sư tỷ lo lắng cho vết thương trên người ngươi, cũng không muốn giày vò ngươi." Nói xong, nàng gọi bội kiếm ra, bội kiếm cấp tốc phóng đại ngay tại chỗ.
Nghe nói, lòng dạ của kẻ tẩu hỏa nhập ma càng mạnh, tu vi càng cao thì càng không dễ khống chế bản thân, Hồng Kiềm này hiển nhiên đã nuôi tâm ma trọn một năm rồi, tâm ma này đủ khiến cho hắn ta mất đi thần trí.
Nếu Hề Huyền Lương nhập ma, hắn cũng sẽ như thế sao?
Nói đến đây, lúc nàng đọc tiểu thuyết cũng chưa từng nghĩ đến, rốt cuộc tâm ma của Hề Huyền Lương là gì
Là thù hận hay sao?
Nàng chậm rãi ngước mắt, ánh mắt mềm mỏng lại kiên định đối đầu với thiếu niên đang bước xuống từ trên đài, thiếu niên cũng không tốt hơn Hồng Kiềm bao nhiêu, nhưng hắn nhịn được.
Cước bộ của hắn đều không vững.
Nàng bước nhanh về phía trước, vô thức đưa tay đỡ lấy cánh tay của hắn, lẳng lặng nói: "Ngươi bị thương rồi."
Hàng mày cau lại và đôi mắt lãnh đạm của thiếu niên đập vào mắt, Lâm Thanh Vãn chột dạ thu hồi lại cánh tay đỡ hắn.
Người này ấy à, lúc có tâm trạng tốt, có thể nhẫn nhịn, nàng còn có thể chạm thử.
Lúc tâm trạng không tốt thì lại bại lộ bản tính, chạm không được sờ cũng không xong.
Có lẽ vì hắn chán ghét nàng nhỉ.
Nghĩ đến đây nàng dừng lại những suy nghĩ vớ vẩn của mình, nhìn chằm chằm về phía sau lưng Hề Huyền Lương, một giây sau lại nhấc tay.
Bỗng nhiên có một lá phù đánh vào trong người hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng chợt khẽ cong môi, đi lên phía trước.
Nếu như nàng có lấy lòng như thế nào đi nữa hắn vẫn chán ghét, vậy thì cứ chán ghét đi, dù sao hắn của bây giờ thích giả vờ, nàng vẫn còn có thể tỏ rõ uy phong của sư tỷ.
Hắn muốn chạy trốn, không muốn dựa vào gần nàng.
Vậy sao nàng không đổi một cách khác, thái độ cường ngạnh một chút, nhất định hắn phải tiếp xúc với nàng, nghe nàng nói chuyện.
Nàng còn không tin, nàng nói nhiều lời hữu ích rồi, hắn có thể không tin vào lòng tốt của nàng?
Nói tóm lại, là tẩy não.
Nếu Hề Huyền Lương là một kẻ yêu đương não tàn thì tốt biết mấy, vậy không phải chuyện tự mình đa tình, tin tưởng vào nàng sẽ là chuyện sớm hay muộn thôi sao?
Lâm Thanh Vãn đi đến trước mặt Hề Huyền Lương, cười một tiếng.
Nàng biết Hề Huyền Lương có thể giải, nhưng phù chú của người khác có linh lực thấp nên hắn mới giải được, còn nàng thì lại khác, nếu như hắn không có linh lực bằng hoặc vượt trội hơn nàng, hắn sẽ chẳng thể nào giải được.
Cho nên, hắn không thể giải.
Hắn dùng giọng nói chẳng thể nghe ra được có cảm xúc gì, hỏi: "Sư tỷ đây là có ý gì vậy?"
"Ý là muốn ngươi ngoan ngoãn một chút, ngoan ngoãn trở về trị thương đấy."
Linh Đạo Tông không có y sư, mỗi người bị thương đều sẽ tự xử lý bằng đan dược của bản thân.
"Sư tỷ lo lắng cho vết thương trên người ngươi, cũng không muốn giày vò ngươi." Nói xong, nàng gọi bội kiếm ra, bội kiếm cấp tốc phóng đại ngay tại chỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro