Sau Khi Xuyên Sách Ta Bị Vai Ác Theo Dõi
Chương 29
Toái Toái Niệm
2024-08-18 21:29:14
Những lời tiếp theo của hai người bọn họ, Lâm Thanh Vãn cũng không thể nghe nổi nữa. Mấy ngày nay, nàng suốt ngày lẽo đẽo theo sau đại tông chủ xem so tài, thực sự rất rất nhàm chán, nàng cũng chỉ chọn lấy những lời giải thích tinh tế cảm thấy hứng thú.
Ví dụ như, trận so tài cuối cùng của Hề Huyền Lương.
Dựa theo thứ tự của Hề Huyền Lương, đã đứng vững trong top năm mươi người đầu, nghĩ đến cuộc so tài này cũng chỉ là tùy tiện vui đùa mà thôi, huống chi, vết thương trên người hắn còn chưa thể khỏi nhanh đến như vậy.
Cũng quả thật, trông hắn như thể dốc toàn lực đối phó nhưng không địch lại được đối phương, tránh né từnh chiêu, không dám tấn công, thực tế hắn chỉ đang giả vờ mà thôi, tìm sơ hở rồi dùng một kiếm đánh đối phương ra khỏi lôi đài.
Nhìn dáng vẻ ôm ngực giả vờ giả vịt bị thương của Hề Huyền Lương, nàng âm thầm cười khẩy, giả vờ cũng rất giống đấy nhỉ.
Sau khi cả cuộc so tài kết thúc, nàng cũng không vội vã đi tìm hắn, mà đi theo Tùng Tề khiêm tốn thỉnh giáo, còn thuận tiện cầm theo một vò rượu.
Mấy ngày nay, mặc dù nàng một lòng nhào vào người Hề Huyền Lương, nhưng lúc rảnh rỗi vẫn sẽ chuyên tâm cầu đạo, nhận được không ít chỉ điểm từ Tùng Tề ở mặt kiếm đạo.
Dù sao cũng là một Tu Chân Giới, nàng càng mạnh sẽ càng có năng lực phản kháng.
—
Tỷ thí xong, Hề Huyền Lương cũng thoải mái rồi, lại bắt đầu tìm một số món đồ chơi cổ quái kỳ lại ở sau núi.
Mỗi lần Lâm Thanh Vãn đến tìm hắn, đều phải lượn quanh vài vòng mới có thể trông thấy người.
Lúc nàng bò ra sau núi, đã nhìn thấy Hề Huyền Lương đang cầm trong tay một con rắn nhỏ, nàng chưa từng trông thấy thân rắn kia một lần nào cả, mắt nó phảng phất như hiện ra một vẻ hung ác.
Nàng giật nảy mình, nhưng tốt xấu gì rắn cũng rơi vào trong tay của trùm phản diện, nàng cũng chẳng phải sợ hãi, ít nhiều gì cũng có chút cảm giác an toàn.
Nàng chậm rãi đến gần hắn, hiếu kì hỏi: "Đây là rắn gì thế, ngươi bắt nó làm gì?"
"Rắn Hàn Thực." Hắn bỏ rắn vào túi trữ vật, lại quay người đi sâu vào trong hang rắn, hiển nhiên nơi này chính là một cái hang rắn, dường như là nơi để rắn lớn sắp xếp cho rắn con ở, nhưng rất không may lại bị trùm phản diện phát hiện.
Hề Huyền Lương nửa ngồi xổm xuống, trực tiếp đưa tay dò xét vào trong huyệt động đang mở hở, bên trong lít nha lít nhít rắn con quấn lại thành một cuộn.
Không, nói là rắn con thì cũng không phải, nó giống với những con rắn Lâm Thanh Vãn từng gặp lúc ở hiện đại trước kia, ít nhất cũng có con dài bằng nửa cái chân của nàng, chỉ có điều trong thế giới tồn tại mãng xà lớn này, gọi là rắn con thì cũng không quá đáng.
Hắn nói: "Rắn Hàn Thực có thể giải được độc của rắn lớn, có thể đổi được không ít linh thạch."
Lâm Thanh Vãn ở bên cạnh nhìn hắn lạnh lùng bắt rắn, một hỏi hắn: "Ngươi cần nhiều linh thạch như thế làm gì?"
Ví dụ như, trận so tài cuối cùng của Hề Huyền Lương.
Dựa theo thứ tự của Hề Huyền Lương, đã đứng vững trong top năm mươi người đầu, nghĩ đến cuộc so tài này cũng chỉ là tùy tiện vui đùa mà thôi, huống chi, vết thương trên người hắn còn chưa thể khỏi nhanh đến như vậy.
Cũng quả thật, trông hắn như thể dốc toàn lực đối phó nhưng không địch lại được đối phương, tránh né từnh chiêu, không dám tấn công, thực tế hắn chỉ đang giả vờ mà thôi, tìm sơ hở rồi dùng một kiếm đánh đối phương ra khỏi lôi đài.
Nhìn dáng vẻ ôm ngực giả vờ giả vịt bị thương của Hề Huyền Lương, nàng âm thầm cười khẩy, giả vờ cũng rất giống đấy nhỉ.
Sau khi cả cuộc so tài kết thúc, nàng cũng không vội vã đi tìm hắn, mà đi theo Tùng Tề khiêm tốn thỉnh giáo, còn thuận tiện cầm theo một vò rượu.
Mấy ngày nay, mặc dù nàng một lòng nhào vào người Hề Huyền Lương, nhưng lúc rảnh rỗi vẫn sẽ chuyên tâm cầu đạo, nhận được không ít chỉ điểm từ Tùng Tề ở mặt kiếm đạo.
Dù sao cũng là một Tu Chân Giới, nàng càng mạnh sẽ càng có năng lực phản kháng.
—
Tỷ thí xong, Hề Huyền Lương cũng thoải mái rồi, lại bắt đầu tìm một số món đồ chơi cổ quái kỳ lại ở sau núi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mỗi lần Lâm Thanh Vãn đến tìm hắn, đều phải lượn quanh vài vòng mới có thể trông thấy người.
Lúc nàng bò ra sau núi, đã nhìn thấy Hề Huyền Lương đang cầm trong tay một con rắn nhỏ, nàng chưa từng trông thấy thân rắn kia một lần nào cả, mắt nó phảng phất như hiện ra một vẻ hung ác.
Nàng giật nảy mình, nhưng tốt xấu gì rắn cũng rơi vào trong tay của trùm phản diện, nàng cũng chẳng phải sợ hãi, ít nhiều gì cũng có chút cảm giác an toàn.
Nàng chậm rãi đến gần hắn, hiếu kì hỏi: "Đây là rắn gì thế, ngươi bắt nó làm gì?"
"Rắn Hàn Thực." Hắn bỏ rắn vào túi trữ vật, lại quay người đi sâu vào trong hang rắn, hiển nhiên nơi này chính là một cái hang rắn, dường như là nơi để rắn lớn sắp xếp cho rắn con ở, nhưng rất không may lại bị trùm phản diện phát hiện.
Hề Huyền Lương nửa ngồi xổm xuống, trực tiếp đưa tay dò xét vào trong huyệt động đang mở hở, bên trong lít nha lít nhít rắn con quấn lại thành một cuộn.
Không, nói là rắn con thì cũng không phải, nó giống với những con rắn Lâm Thanh Vãn từng gặp lúc ở hiện đại trước kia, ít nhất cũng có con dài bằng nửa cái chân của nàng, chỉ có điều trong thế giới tồn tại mãng xà lớn này, gọi là rắn con thì cũng không quá đáng.
Hắn nói: "Rắn Hàn Thực có thể giải được độc của rắn lớn, có thể đổi được không ít linh thạch."
Lâm Thanh Vãn ở bên cạnh nhìn hắn lạnh lùng bắt rắn, một hỏi hắn: "Ngươi cần nhiều linh thạch như thế làm gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro