Sau Khi Xuyên Sách Ta Bị Vai Ác Theo Dõi
Chương 36
Toái Toái Niệm
2024-08-18 21:29:14
[Cảnh cáo! Kịch bản đã chệch hướng quỹ đạo!]
Phải bị trừng phạt ư?
[Sự vô ý thuộc về ký chủ đã khiến nội dung cốt truyện lệch quỹ đạo, vì vậy không có bất kỳ hình phạt nào được đưa ra cả.]
Nói cho cùng, bây giờ nàng chỉ có ba nhiệm vụ chính.
Nếu là hiệu ứng cánh bướm, vậy cũng chỉ có thể để nó tùy ý phát triển như thế, nếu còn nhúng tay vào nữa, nói không chừng sẽ xảy ra thứ gì đó bất ngờ nữa đấy.
Sau khi Hề Huyền Lương đồng ý với Công Tôn Ngọc, ba người rời khỏi vùng sau núi.
Trong lúc đó, Lâm Thanh Vãn không ngừng liếc nhìn vết thương trên người Hề Huyền Lương, máu đều thấm ra ngoài quần áo nhưng hắn cũng không rên một tiếng nào cả.
Công Tôn Ngọc cũng không tốt hơn Hề Huyền Lương bao nhiêu, sau khi đưa Hề Huyền Lương về lại hết sức khẳng khái lấy ra đan dược tặng cho hắn, mỉm cười nói: "Tốt cho vết thương trên người ngươi đấy."
Hề Huyền Lương không từ chối, rời đi ngay sau khi nói cảm ơn.
Lâm Thanh Vãn đi theo sau xem hắn uống viên thuốc vào, nàng tò mò hỏi: "Dễ uống hơn đan dược của ta không?"
"Ừm." Hắn nhìn thoáng qua vết thương đã kết vảy trên cánh tay mình, đáp lại một tiếng.
"Vậy chẳng phải ngươi không cần ta nữa hay sao?" Lâm Thanh Vãn có chút thất vọng, đã có đan dược tốt của sư phụ, nào cần quan tâm đến nàng nữa.
Hề Huyền Lương lại cảm thấy buồn cười, nhìn chằm chằm vào nàng như cười như không: "Ta cần ngươi khi nào thế?"
"Sao lại không cần, ta biết nấu cơm, biết bôi thuốc, còn có thể dạy ngươi kiếm thuật..."
Chậc... Nhất thời lanh mồm lanh miệng, lại nói sai rồi...
Hề Huyền Lương hoàn toàn không cần nàng dạy.
Quả nhiên, Hề Huyền Lương nhìn nàng bằng ánh mắt nhìn kẻ ngốc, sau đó lại lướt qua nàng nhìn về hướng khác.
Nơi đó có một đệ tử đang nhanh chân chạy đến, vẻ mặt nghiêm trọng nôn nóng.
Mắt thấy hắn ta sắp lướt qua bọn họ, Lâm Thanh Vãn đưa tay chặn hắn ta lại: "Sao sư đệ lại vội vàng như thế, có chuyện gì gấp hay sao?"
Người kia kịp phản ứng, chắp tay nói: "Lâm sư tỷ không biết sao, có người của ma tộc trà trộn vào đây rồi, đả thương không ít người của chúng ta, đệ nhận lệnh và đang đi tìm tam tông chủ để truyền tin."
"Nhanh như vậy...." Lâm Thanh Vãn lẩm bẩm nói.
Hề Huyền Lương lẳng lặng liếc nhìn nàng một cái.
"Sư đệ người mang trọng trách, cáo từ trước đây ạ." Đệ tử kia vừa nói dứt lời liền bước vào hướng mà bọn họ vừa mới đi ra.
[Cảnh cáo! Lăng Tức Trần sắp gặp nguy hiểm!]
Lâm Thanh Vãn: "..."
Nàng rất hoài nghi, cái hệ thống này ngoại trừ biết nguyên tác thì chẳng có gì khác với nàng cả.
Bằng không, sao mỗi lần đều đợi nàng biết chuyện sắp phát sinh nó mới có phản ứng và đưa ra lời cảnh cáo cơ chứ.
Nàng hỏi: Ngươi nói muốn ta bảo vệ cho Lăng Tức Trần không để cho hắn chết, vậy lỡ như ta chết thì sao?
[Ký chủ yên tâm, nếu ký chủ không hoàn thành nhiệm vụ thì chắc chắn sẽ chết, nhưng nếu chết trong thời khắc mấu chốt như đang thi hành nhiệm vụ, ta sẽ kích hoạt cơ chế bảo hộ, bảo đảm rằng ngươi không chết.]
Phải bị trừng phạt ư?
[Sự vô ý thuộc về ký chủ đã khiến nội dung cốt truyện lệch quỹ đạo, vì vậy không có bất kỳ hình phạt nào được đưa ra cả.]
Nói cho cùng, bây giờ nàng chỉ có ba nhiệm vụ chính.
Nếu là hiệu ứng cánh bướm, vậy cũng chỉ có thể để nó tùy ý phát triển như thế, nếu còn nhúng tay vào nữa, nói không chừng sẽ xảy ra thứ gì đó bất ngờ nữa đấy.
Sau khi Hề Huyền Lương đồng ý với Công Tôn Ngọc, ba người rời khỏi vùng sau núi.
Trong lúc đó, Lâm Thanh Vãn không ngừng liếc nhìn vết thương trên người Hề Huyền Lương, máu đều thấm ra ngoài quần áo nhưng hắn cũng không rên một tiếng nào cả.
Công Tôn Ngọc cũng không tốt hơn Hề Huyền Lương bao nhiêu, sau khi đưa Hề Huyền Lương về lại hết sức khẳng khái lấy ra đan dược tặng cho hắn, mỉm cười nói: "Tốt cho vết thương trên người ngươi đấy."
Hề Huyền Lương không từ chối, rời đi ngay sau khi nói cảm ơn.
Lâm Thanh Vãn đi theo sau xem hắn uống viên thuốc vào, nàng tò mò hỏi: "Dễ uống hơn đan dược của ta không?"
"Ừm." Hắn nhìn thoáng qua vết thương đã kết vảy trên cánh tay mình, đáp lại một tiếng.
"Vậy chẳng phải ngươi không cần ta nữa hay sao?" Lâm Thanh Vãn có chút thất vọng, đã có đan dược tốt của sư phụ, nào cần quan tâm đến nàng nữa.
Hề Huyền Lương lại cảm thấy buồn cười, nhìn chằm chằm vào nàng như cười như không: "Ta cần ngươi khi nào thế?"
"Sao lại không cần, ta biết nấu cơm, biết bôi thuốc, còn có thể dạy ngươi kiếm thuật..."
Chậc... Nhất thời lanh mồm lanh miệng, lại nói sai rồi...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hề Huyền Lương hoàn toàn không cần nàng dạy.
Quả nhiên, Hề Huyền Lương nhìn nàng bằng ánh mắt nhìn kẻ ngốc, sau đó lại lướt qua nàng nhìn về hướng khác.
Nơi đó có một đệ tử đang nhanh chân chạy đến, vẻ mặt nghiêm trọng nôn nóng.
Mắt thấy hắn ta sắp lướt qua bọn họ, Lâm Thanh Vãn đưa tay chặn hắn ta lại: "Sao sư đệ lại vội vàng như thế, có chuyện gì gấp hay sao?"
Người kia kịp phản ứng, chắp tay nói: "Lâm sư tỷ không biết sao, có người của ma tộc trà trộn vào đây rồi, đả thương không ít người của chúng ta, đệ nhận lệnh và đang đi tìm tam tông chủ để truyền tin."
"Nhanh như vậy...." Lâm Thanh Vãn lẩm bẩm nói.
Hề Huyền Lương lẳng lặng liếc nhìn nàng một cái.
"Sư đệ người mang trọng trách, cáo từ trước đây ạ." Đệ tử kia vừa nói dứt lời liền bước vào hướng mà bọn họ vừa mới đi ra.
[Cảnh cáo! Lăng Tức Trần sắp gặp nguy hiểm!]
Lâm Thanh Vãn: "..."
Nàng rất hoài nghi, cái hệ thống này ngoại trừ biết nguyên tác thì chẳng có gì khác với nàng cả.
Bằng không, sao mỗi lần đều đợi nàng biết chuyện sắp phát sinh nó mới có phản ứng và đưa ra lời cảnh cáo cơ chứ.
Nàng hỏi: Ngươi nói muốn ta bảo vệ cho Lăng Tức Trần không để cho hắn chết, vậy lỡ như ta chết thì sao?
[Ký chủ yên tâm, nếu ký chủ không hoàn thành nhiệm vụ thì chắc chắn sẽ chết, nhưng nếu chết trong thời khắc mấu chốt như đang thi hành nhiệm vụ, ta sẽ kích hoạt cơ chế bảo hộ, bảo đảm rằng ngươi không chết.]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro