Sau Khi Xuyên Sách Ta Bị Vai Ác Theo Dõi
Chương 48
Toái Toái Niệm
2024-08-18 21:29:14
Tân Tuyết thoải mái thừa nhận.
Đợi Tân Tuyết nhìn về phía Bùi Nghiễn, Bùi Nghiễn đang ngồi ngay ngắn ở trong sân, trên bàn đá chính là một con hồ yêu bị nhốt, đang bò lổm ngổm.
Dường như hắn cảm nhận được, bèn nghiêng mắt đối diện với ánh mắt của nàng.
Tân Tuyết uốn cong môi nở một nụ cười, chỉ thấy thiếu niên lại xấu hổ, nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn chằm chằm vào hồ yêu.
Nàng tiến lên phía trước, đột nhiên ghé vào bên tai thiếu niên, giọng nói trong như chuông: "Huynh định giết nó ư?"
Thân thể Bùi Nghiễn cứng đờ, thành thật trả lời: "Nó đáng bị giết."
"Vậy thì tốt, không bằng huynh lột lớp da ngoài của nó xuống trước, làm thành một chiếc áo choàng cho ta?"
Nàng vốn cố ý trêu ghẹo, ai mà ngờ được tên đạo trưởng này lại là một kẻ ngốc đến đáng yêu, hắn nghiêm túc trả lời nàng: "Ta không biết mấy thứ này."
Cũng được, Tân Tuyết cũng không làm khó hắn, nàng bèn ngồi xuống đối diện hắn, chống cằm bảo: "Tiếp theo, huynh đi đâu?"
"Bốn biển là nhà, trừ ma vệ đạo."
Tân Tuyết: "Chẳng lẽ huynh muốn xuất gia làm hòa thượng?"
Bùi Nghiễn một lời khó nói hết, liếc nhìn nàng một cái.
"Bùi Nghiễn." Tân Tuyết bỗng nhiên nhẹ giọng gọi hắn, nàng mỉm cười: "Ta không đùa với huynh nữa, hôm nay từ biệt cũng không biết đến khi nào sẽ gặp lại, không bằng huynh tới ta giao hẹn một mốc thời gian?"
Bùi Nghiễn sững sờ: "... Vì sao?"
Vì sao phải gặp lại?
Có lẽ Tân Tuyết đã đoán được những suy nghĩ trong lòng hắn, nàng nói: "Ta hi vọng lúc ta nhớ đến huynh, còn có thể gặp được huynh một lần."
Bùi Nghiễn nhíu mày: "Tân Tuyết cô nương, thật sự thích ta?"
Tân Tuyết cười đùa: "Giả đấy."
Một nữ nhân kỳ quái thế này, thật sự khiến người ta không thể nghĩ rõ được, hắn suy tư một lát, cũng không có ý định tiếp tục xoắn xuýt là thật hay là giả, dù sao cũng từng là người quen cũ.
Ngay sau đó, hắn giao hẹn ngay tại đây: "Vào thời điểm này của năm tới, ta lại đặt chân đến nơi này, nếu cô nương đến thì chúng ta lại ôn chuyện, nếu không đến hoặc có việc trì hoãn, vậy chính là duyên đến đây đã tận."
Tân Tuyết hài lòng, rút cây trâm ngọc cài trên tóc đưa ra, nàng nói: "Một lời đã định, sang năm trả ta đấy, nếu làm mất, ta nhất định sẽ tìm huynh tính sổ."
"Ơ..." Bùi Nghiễn thấy hơi khó khăn, dù sao cũng là đồ của nữ nhi, bọn họ chỉ mới gặp qua một lần, chỉ sợ không tốt.
Nào ngờ, Tân Tuyết trực tiếp nhét cây trâm vào trong tay hắn.
Nàng nói từng chữ: "Không cho phép làm mất đấy."
Cuối cùng, Bùi Nghiễn bất đắc dĩ bật cười: "Được."
Hôm nay từ biệt, lâu lắm mới có thể gặp lại, đương nhiên, đây thật sự là tình huống trên người nàng vẫn còn đang có việc.
Nhưng thực tế, tất cả mọi chuyện đều là mưu kế của nàng.
Bùi Nghiễn không biết, nàng đã để lại một ít đồ tốt trên chiếc trâm ngọc kia cho hắn, khiến hắn sẽ không tự chủ được mà luôn nhớ đến nàng trong mấy tháng nàng biến mất.
Đợi Tân Tuyết nhìn về phía Bùi Nghiễn, Bùi Nghiễn đang ngồi ngay ngắn ở trong sân, trên bàn đá chính là một con hồ yêu bị nhốt, đang bò lổm ngổm.
Dường như hắn cảm nhận được, bèn nghiêng mắt đối diện với ánh mắt của nàng.
Tân Tuyết uốn cong môi nở một nụ cười, chỉ thấy thiếu niên lại xấu hổ, nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn chằm chằm vào hồ yêu.
Nàng tiến lên phía trước, đột nhiên ghé vào bên tai thiếu niên, giọng nói trong như chuông: "Huynh định giết nó ư?"
Thân thể Bùi Nghiễn cứng đờ, thành thật trả lời: "Nó đáng bị giết."
"Vậy thì tốt, không bằng huynh lột lớp da ngoài của nó xuống trước, làm thành một chiếc áo choàng cho ta?"
Nàng vốn cố ý trêu ghẹo, ai mà ngờ được tên đạo trưởng này lại là một kẻ ngốc đến đáng yêu, hắn nghiêm túc trả lời nàng: "Ta không biết mấy thứ này."
Cũng được, Tân Tuyết cũng không làm khó hắn, nàng bèn ngồi xuống đối diện hắn, chống cằm bảo: "Tiếp theo, huynh đi đâu?"
"Bốn biển là nhà, trừ ma vệ đạo."
Tân Tuyết: "Chẳng lẽ huynh muốn xuất gia làm hòa thượng?"
Bùi Nghiễn một lời khó nói hết, liếc nhìn nàng một cái.
"Bùi Nghiễn." Tân Tuyết bỗng nhiên nhẹ giọng gọi hắn, nàng mỉm cười: "Ta không đùa với huynh nữa, hôm nay từ biệt cũng không biết đến khi nào sẽ gặp lại, không bằng huynh tới ta giao hẹn một mốc thời gian?"
Bùi Nghiễn sững sờ: "... Vì sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì sao phải gặp lại?
Có lẽ Tân Tuyết đã đoán được những suy nghĩ trong lòng hắn, nàng nói: "Ta hi vọng lúc ta nhớ đến huynh, còn có thể gặp được huynh một lần."
Bùi Nghiễn nhíu mày: "Tân Tuyết cô nương, thật sự thích ta?"
Tân Tuyết cười đùa: "Giả đấy."
Một nữ nhân kỳ quái thế này, thật sự khiến người ta không thể nghĩ rõ được, hắn suy tư một lát, cũng không có ý định tiếp tục xoắn xuýt là thật hay là giả, dù sao cũng từng là người quen cũ.
Ngay sau đó, hắn giao hẹn ngay tại đây: "Vào thời điểm này của năm tới, ta lại đặt chân đến nơi này, nếu cô nương đến thì chúng ta lại ôn chuyện, nếu không đến hoặc có việc trì hoãn, vậy chính là duyên đến đây đã tận."
Tân Tuyết hài lòng, rút cây trâm ngọc cài trên tóc đưa ra, nàng nói: "Một lời đã định, sang năm trả ta đấy, nếu làm mất, ta nhất định sẽ tìm huynh tính sổ."
"Ơ..." Bùi Nghiễn thấy hơi khó khăn, dù sao cũng là đồ của nữ nhi, bọn họ chỉ mới gặp qua một lần, chỉ sợ không tốt.
Nào ngờ, Tân Tuyết trực tiếp nhét cây trâm vào trong tay hắn.
Nàng nói từng chữ: "Không cho phép làm mất đấy."
Cuối cùng, Bùi Nghiễn bất đắc dĩ bật cười: "Được."
Hôm nay từ biệt, lâu lắm mới có thể gặp lại, đương nhiên, đây thật sự là tình huống trên người nàng vẫn còn đang có việc.
Nhưng thực tế, tất cả mọi chuyện đều là mưu kế của nàng.
Bùi Nghiễn không biết, nàng đã để lại một ít đồ tốt trên chiếc trâm ngọc kia cho hắn, khiến hắn sẽ không tự chủ được mà luôn nhớ đến nàng trong mấy tháng nàng biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro