Sau Khi Xuyên Sách, Ta Trở Thành Thần Nhờ Làm Người Buôn Tin
Chương 6
2024-11-04 16:45:50
Editor: L’espoir
*
Được rồi, ai bảo cô ta tò mò Long Bảo Bảo với người bình thường có gì khác nhau, nếu không cô ta đã không ở đây làm những chuyện này với họ đâu, thật không có lương tâm, xem xong cô ta sẽ trọ ở trường, nhắm mắt làm ngơ.
“Họ đến rồi.” Quản gia đến thông báo.
Bọn họ ở ngay trong phòng khách, cũng không tiến ra đón, chờ người tiến vào.
Nhưng mà, đợi một hồi lâu cũng chẳng thấy ai tiến vào.
“Có chuyện gì vậy? Sao còn chưa vào nữa?” Long An Khang không kiên nhẫn hỏi. Không có ai trả lời, bởi vì quản gia cũng đứng ở bên ngoài, không tiến vào.
“Tôi đi xem thử.” Nhị gia của nhà họ Long nhẹ nhàng nói.
Hắn vừa di chuyển, người phía sau đều vô thức đi theo.
Mặc dù Long An Khang là lão đại của nhà họ Long, nhưng kinh nghiệm 30 năm đầu đời của ông đã định sẵn ông không thể sánh bằng người em trai được đào tạo bài bản trong môi trường tinh hoa của nhà họ Long từ nhỏ.
Bởi vậy một đám người đều đi ra ngoài.
Chỉ thấy chiếc xe đậu trước cửa, cửa xe phía sau đã mở ra, để lộ cô gái ngồi ở bên trong, cô có làn da hơi rám nắng, mặc váy trắng thoạt nhìn càng đen hơn, tóc cũng có chút khô vàng, lúc này cô đang ngồi ở mép ghế, cúi đầu nhìn chằm chằm xuống đất, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Quản gia và tài xế đang đứng ở cạnh cửa, có lẽ là đang khuyên cô mau xuống xe.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Nhị gia của nhà họ Long hỏi.
“Nhị gia, không biết vì lý do gì, tiểu thư không muốn xuống xe.” Quản gia vội vàng trả lời.
Lúc này, Cảnh Bội mới ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng trong long lanh, đuôi mắt hơi cong lên như mắt mèo nhìn về phía đám người nhà họ Long, đôi mắt ấy đen láy bình thản, hoàn toàn không hề có vẻ khiếp đảm hay thèm muốn như những gì họ tưởng tượng.
“Tiểu Cẩm, con sao vậy? Sao không xuống xe?” Ông hai Long cười hỏi, chỉ là đôi mắt lại ẩn chứa uy thế khiến người khác khó lòng chịu đựng nổi. Ông muốn một mình, dẫn đầu, ra oai phủ đầu với cô gái này để bảo vệ quyền uy của mình ở nhà họ Long.
Cảnh Bội lại chỉ nhìn ông chằm chằm hai giây, cong cong đôi mắt, dịu dàng hỏi: “Có thể cởi áo khoác của bác ra không?”
“Cái gì?” Tất cả mọi người đều nhìn cô không rõ chuyện gì.
“Có thể cởi áo khoác của bác ra không?” Cảnh Bội lại hỏi.
“… Đương nhiên rồi.” ông hai Long không hiểu chuyện gì cởi áo khoác âu phục trên người ra, đưa cho Cảnh Bội đang vươn tay ra.
Đây là một bộ âu phục may đo cao cấp, nhìn bằng mắt thường cũng thấy đắt tiền, thiết kế độc nhất vô nhị, do thợ may nổi tiếng tự tay may. Ông hai nhà họ Long cũng không phải mặc vì Cảnh Bội, mà là bởi vì lát nữa phải đi tham gia một bữa tiệc quan trọng.
Bọn họ tò mò Cảnh Bội muốn cái áo khoác này để làm gì, chỉ thấy cô gái nhỏ sau khi nhận lấy áo khoác, ném bừa xuống mặt đất ướt sũng, sau đó duỗi chân ra từ trong xe, giẫm lên lên áo khoác, bước lên bậc thang phía trước.
Thì ra vừa rồi cô không muốn xuống xe chỉ là vì mặt đất quá ẩm ướt, cô không muốn giẫm lên.
*
Được rồi, ai bảo cô ta tò mò Long Bảo Bảo với người bình thường có gì khác nhau, nếu không cô ta đã không ở đây làm những chuyện này với họ đâu, thật không có lương tâm, xem xong cô ta sẽ trọ ở trường, nhắm mắt làm ngơ.
“Họ đến rồi.” Quản gia đến thông báo.
Bọn họ ở ngay trong phòng khách, cũng không tiến ra đón, chờ người tiến vào.
Nhưng mà, đợi một hồi lâu cũng chẳng thấy ai tiến vào.
“Có chuyện gì vậy? Sao còn chưa vào nữa?” Long An Khang không kiên nhẫn hỏi. Không có ai trả lời, bởi vì quản gia cũng đứng ở bên ngoài, không tiến vào.
“Tôi đi xem thử.” Nhị gia của nhà họ Long nhẹ nhàng nói.
Hắn vừa di chuyển, người phía sau đều vô thức đi theo.
Mặc dù Long An Khang là lão đại của nhà họ Long, nhưng kinh nghiệm 30 năm đầu đời của ông đã định sẵn ông không thể sánh bằng người em trai được đào tạo bài bản trong môi trường tinh hoa của nhà họ Long từ nhỏ.
Bởi vậy một đám người đều đi ra ngoài.
Chỉ thấy chiếc xe đậu trước cửa, cửa xe phía sau đã mở ra, để lộ cô gái ngồi ở bên trong, cô có làn da hơi rám nắng, mặc váy trắng thoạt nhìn càng đen hơn, tóc cũng có chút khô vàng, lúc này cô đang ngồi ở mép ghế, cúi đầu nhìn chằm chằm xuống đất, không biết đang suy nghĩ cái gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quản gia và tài xế đang đứng ở cạnh cửa, có lẽ là đang khuyên cô mau xuống xe.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Nhị gia của nhà họ Long hỏi.
“Nhị gia, không biết vì lý do gì, tiểu thư không muốn xuống xe.” Quản gia vội vàng trả lời.
Lúc này, Cảnh Bội mới ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng trong long lanh, đuôi mắt hơi cong lên như mắt mèo nhìn về phía đám người nhà họ Long, đôi mắt ấy đen láy bình thản, hoàn toàn không hề có vẻ khiếp đảm hay thèm muốn như những gì họ tưởng tượng.
“Tiểu Cẩm, con sao vậy? Sao không xuống xe?” Ông hai Long cười hỏi, chỉ là đôi mắt lại ẩn chứa uy thế khiến người khác khó lòng chịu đựng nổi. Ông muốn một mình, dẫn đầu, ra oai phủ đầu với cô gái này để bảo vệ quyền uy của mình ở nhà họ Long.
Cảnh Bội lại chỉ nhìn ông chằm chằm hai giây, cong cong đôi mắt, dịu dàng hỏi: “Có thể cởi áo khoác của bác ra không?”
“Cái gì?” Tất cả mọi người đều nhìn cô không rõ chuyện gì.
“Có thể cởi áo khoác của bác ra không?” Cảnh Bội lại hỏi.
“… Đương nhiên rồi.” ông hai Long không hiểu chuyện gì cởi áo khoác âu phục trên người ra, đưa cho Cảnh Bội đang vươn tay ra.
Đây là một bộ âu phục may đo cao cấp, nhìn bằng mắt thường cũng thấy đắt tiền, thiết kế độc nhất vô nhị, do thợ may nổi tiếng tự tay may. Ông hai nhà họ Long cũng không phải mặc vì Cảnh Bội, mà là bởi vì lát nữa phải đi tham gia một bữa tiệc quan trọng.
Bọn họ tò mò Cảnh Bội muốn cái áo khoác này để làm gì, chỉ thấy cô gái nhỏ sau khi nhận lấy áo khoác, ném bừa xuống mặt đất ướt sũng, sau đó duỗi chân ra từ trong xe, giẫm lên lên áo khoác, bước lên bậc thang phía trước.
Thì ra vừa rồi cô không muốn xuống xe chỉ là vì mặt đất quá ẩm ướt, cô không muốn giẫm lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro