Sau Khi Xuyên Sách Tôi Chơi Trò Chơi Với Các Đại Lão
Chương 13
Yên Hỏa Dịch Bạo
2024-10-06 23:31:54
"A... A... Bóp nhẹ thôi..."
"A... Ư... Đau... Đau quá..."
Tiếng rên vừa yêu kiều vừa quyến rũ của phụ nữ truyền vào tai Cố Viễn, anh ta vừa mới bước vào sân, nghe thấy tiếng rên rỉ yêu kiều của người phụ nữ thì trong lòng không khỏi căng thẳng.
Đây là giọng nói của Đường Miên Miên!
Dù cho anh ta không yêu cô! Nhưng đó là nhà cưới của bọn họ! Cùng ngày bọn họ kết hôn, thế mà cô lại dẫn người đàn ông bên ngoài đến nhà cưới để tằng tịu với nhau, thật là quá đáng mà!
Cơn tức giận dấy lên trong lồng ngực Cố Viễn, anh ta bước nhanh về phía cửa, mùi rượu thuộc ập vào khoang mũi.
Chỉ thấy trong phòng khách rộng rãi, Đường Miên Miên đầu tóc rối bời, gò má ửng đỏ nằm ngửa trên ghế salon, mắt cá chân trắng nõn mảnh khảnh đặt trên đùi Tống Trình, bàn tay đeo đồng hồ màu đồng của người đàn ông đang xoa nắn mắt cá chân vợ anh ta một cách tùy ý.
"Hai người đang làm gì đấy!"
Cố Viên bước đến gần, cố ý cất cao giọng dò hỏi, lúc này hai người mới nhận ra là anh ta đã về nhà.
Cơ thể mềm mại của Đường Miên Miên run lên vì ngạc nhiên, cô hốt hoảng ngồi thẳng người, nghiễm nhiên là bộ dạng sợ hãi như bị bắt gian trên giường.
Dù sao bây giờ hai người cũng không có làm gì quá giới hạn nhưng thứ phía dưới của tên khốn Tống Trình này vẫn còn cương cứng, đũng quần dựng thành túp lều nhỏ, khó tránh khỏi việc việc bị chú ý, cũng may Cố Viễn luôn nhìn chằm chằm cô với ánh mắt căm ghét nên không nhìn về phía Tống Trình.
Ngược lại là kẻ đầu têu Tống Trình này lại vô cùng lạnh nhạt, dù bàn tay kia đã ngừng lại nhưng một bàn tay khác vẫn còn đang vuốt ve mắt cá chân của cô, không có ý định rút tay trở về.
Nhưng... Cô chột dạ vì điều gì?
Trong tiểu thuyết nam chính còn ước Đường Miên Miên ngoại tình nữa mà!
Nghĩ vậy, Đường Miên Miên giả vờ bình tĩnh ngước lên nhìn anh ta.
"Anh không thấy à? Tôi bị trẹo chân nên anh ta đang bôi thuốc cho tôi."
...
Tại sao cô lại nói chuyện như thể cây ngay không sợ chết đứng vậy, trong lúc nhất Cố Viễn không nói nên lời.
Dựa vào tính cách của Đường Miên Miên thì cô đã òa khóc chạy đến để giải thích với anh ta từ lâu, sợ anh ta hiểu lầm!
Tại sao nay...
Hôm nay cô có chỗ rất khác lạ, đặc biệt là sau khi lễ cưới kết thúc thì cô đã ngồi lên xe cưới về nhà luôn.
Anh ta tức giận trèo xuống xe, thế mà cô lại không đuổi theo.
Anh ta đến câu lạc bộ tư nhân uống rượu giải sầu tới trưa, thế mà ngay cả một cuộc điện thoại của cô cũng không có!
Đương nhiên, anh ta cũng không muốn cô làm phiền mình!
Vậy thì anh ta có thể được yên tĩnh!
Cố Viễn không nói lời nào, nhấc chân chuẩn bị lên lầu.
"A..."
"A... Ư... Đau... Đau quá..."
Tiếng rên vừa yêu kiều vừa quyến rũ của phụ nữ truyền vào tai Cố Viễn, anh ta vừa mới bước vào sân, nghe thấy tiếng rên rỉ yêu kiều của người phụ nữ thì trong lòng không khỏi căng thẳng.
Đây là giọng nói của Đường Miên Miên!
Dù cho anh ta không yêu cô! Nhưng đó là nhà cưới của bọn họ! Cùng ngày bọn họ kết hôn, thế mà cô lại dẫn người đàn ông bên ngoài đến nhà cưới để tằng tịu với nhau, thật là quá đáng mà!
Cơn tức giận dấy lên trong lồng ngực Cố Viễn, anh ta bước nhanh về phía cửa, mùi rượu thuộc ập vào khoang mũi.
Chỉ thấy trong phòng khách rộng rãi, Đường Miên Miên đầu tóc rối bời, gò má ửng đỏ nằm ngửa trên ghế salon, mắt cá chân trắng nõn mảnh khảnh đặt trên đùi Tống Trình, bàn tay đeo đồng hồ màu đồng của người đàn ông đang xoa nắn mắt cá chân vợ anh ta một cách tùy ý.
"Hai người đang làm gì đấy!"
Cố Viên bước đến gần, cố ý cất cao giọng dò hỏi, lúc này hai người mới nhận ra là anh ta đã về nhà.
Cơ thể mềm mại của Đường Miên Miên run lên vì ngạc nhiên, cô hốt hoảng ngồi thẳng người, nghiễm nhiên là bộ dạng sợ hãi như bị bắt gian trên giường.
Dù sao bây giờ hai người cũng không có làm gì quá giới hạn nhưng thứ phía dưới của tên khốn Tống Trình này vẫn còn cương cứng, đũng quần dựng thành túp lều nhỏ, khó tránh khỏi việc việc bị chú ý, cũng may Cố Viễn luôn nhìn chằm chằm cô với ánh mắt căm ghét nên không nhìn về phía Tống Trình.
Ngược lại là kẻ đầu têu Tống Trình này lại vô cùng lạnh nhạt, dù bàn tay kia đã ngừng lại nhưng một bàn tay khác vẫn còn đang vuốt ve mắt cá chân của cô, không có ý định rút tay trở về.
Nhưng... Cô chột dạ vì điều gì?
Trong tiểu thuyết nam chính còn ước Đường Miên Miên ngoại tình nữa mà!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ vậy, Đường Miên Miên giả vờ bình tĩnh ngước lên nhìn anh ta.
"Anh không thấy à? Tôi bị trẹo chân nên anh ta đang bôi thuốc cho tôi."
...
Tại sao cô lại nói chuyện như thể cây ngay không sợ chết đứng vậy, trong lúc nhất Cố Viễn không nói nên lời.
Dựa vào tính cách của Đường Miên Miên thì cô đã òa khóc chạy đến để giải thích với anh ta từ lâu, sợ anh ta hiểu lầm!
Tại sao nay...
Hôm nay cô có chỗ rất khác lạ, đặc biệt là sau khi lễ cưới kết thúc thì cô đã ngồi lên xe cưới về nhà luôn.
Anh ta tức giận trèo xuống xe, thế mà cô lại không đuổi theo.
Anh ta đến câu lạc bộ tư nhân uống rượu giải sầu tới trưa, thế mà ngay cả một cuộc điện thoại của cô cũng không có!
Đương nhiên, anh ta cũng không muốn cô làm phiền mình!
Vậy thì anh ta có thể được yên tĩnh!
Cố Viễn không nói lời nào, nhấc chân chuẩn bị lên lầu.
"A..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro