Sau Khi Xuyên Sách Tôi Chơi Trò Chơi Với Các Đại Lão
Chương 16
Yên Hỏa Dịch Bạo
2024-10-06 23:31:54
Đi được nửa đường, Đường Miên Miên đột nhiên dừng lại.
Cô quay lại, mang vẻ bối rối liếc nhìn sô pha phía sau!
Cô... Tại sao? Không ngủ trên sô pha luôn nhỉ? Nhiệt độ trong biệt thự được kiểm soát ổn định nên không lạnh cũng không nóng!
Đường Miên Miên đấm ngực dậm chân, trời ạ! Với IQ này của cô, mà không thể đấu lại với nam chính và tài xế!
Bằng không chết như thế nào cũng không biết...
Ở lúc cô đang khổ sở nhất, trước mắt chợt xuất hiện hai cái chân, đôi giày da sáng bóng khiến cô hoa mắt.
Cố Viễn, tên nhóc này còn có chút lương tâm, thế mà đã quay lại!
Nhưng cô thà lúc này lương tâm của anh ta bị chó ăn cho rồi! Cô đang nằm trên mặt đất với tư thế kỳ lạ như này, còn để cho anh ta nhìn thấy, chẳng phải cho tên khốn này mừng quá còn gì!
"Đứng lên."
Người đàn ông trầm giọng mở miệng, giọng điệu trịch thượng khiến Đường Miên Miên rất không vui.
“Không đứng dậy nổi!” Cô tiếp tục nói: “Tôi đang tập yoga, đừng cản trở tôi!”
"À…" Giọng điệu chế nhạo của Cố Viễn khiến Đường Miên Miên xấu hổ đến cắm đầu ngón chân xuống đất.
Anh ta thấy người phụ nữ này đang bò trên mặt đất ở lối rẽ cầu thang! Nghĩ đến những gì cô đã làm với Ôn Hiểu Nhược, lẽ ra anh ta nên vui vẻ cười nhạo cô, nhưng giờ lại như trúng tà muốn giúp cô.
Hai người giằng co một hồi, sự kiên nhẫn của Cố Viễn cũng cạn rồi, anh ta cúi xuống xoay người cô lại, dưới ánh mắt kinh ngạc của cô đưa tay bế cô lên.
Ôm kiểu công chúa sao?
Anh ta thực sự ôm cô sao?
Đường Miên Miên ngơ ngác nhìn góc nghiêng đẹp trai của Cố Viễn, thân thể áp vào lồng ngực ấm áp của anh ta, trong lòng nổi lên chút gợn sóng.
Cố Viễn... Xem ra cũng khá tốt!
Nếu họ thực sự yêu nhau...
Ý nghĩ này vừa nảy ra, Đường Miên Miên vội lắc lắc cái đầu rối bù của mình!
Cố Viễn chính là kẻ chủ mưu, người cuối cùng khiến cho Đường Miên Miên lưu lạc đến miền bắc Myanmar và bị cưỡng hiếp tập thể đó! Cô tuyệt đối không được yêu tên tra nam này, nếu không cô sẽ có kết cục giống Đường Miên Miên trong sách!
"Chậc… Đúng là đạo đức giả! Đồ tra nam! Tôi sẽ không nhớ mấy việc tốt này của anh đâu!"
Trong khoảnh khắc nói tiếng lòng mình ra, Đường Miên Miên và Cố Viễn đều ngây cả người!
Anh cúi đầu nhìn cô, đôi mắt vô cảm lại lần nữa tràn ngập sự chán ghét và bực bội.
Sau đó, khi còn cách giường hai bước, Cố Viễn quăng cô xuống luôn.
Thân hình nhỏ nhắn của người phụ nữ nảy lên mấy lần trên đệm, suýt chút nữa đã ngã xuống gầm giường.
Ngay cả nhìn bóng lưng cũng có thể biết Cố Viễn lúc này tức giận đến mức nào, Đường Miên Miên vuốt ngực, trong lòng thầm nói may là tên này không ném cô xuống đất luôn.
Nhưng thế này không được!
Cô phải cùng Cố Viễn sống hòa bình mới đúng, nếu chọc anh ta giận thế kia, lỡ như lại tìm được người chơi cô thì sao?
Tuy rằng hơi không cam lòng nhưng Đường Miên Miên suy nghĩ một chút, vẫn quyết định lấy lòng anh ta chút vậy.
Cô quay lại, mang vẻ bối rối liếc nhìn sô pha phía sau!
Cô... Tại sao? Không ngủ trên sô pha luôn nhỉ? Nhiệt độ trong biệt thự được kiểm soát ổn định nên không lạnh cũng không nóng!
Đường Miên Miên đấm ngực dậm chân, trời ạ! Với IQ này của cô, mà không thể đấu lại với nam chính và tài xế!
Bằng không chết như thế nào cũng không biết...
Ở lúc cô đang khổ sở nhất, trước mắt chợt xuất hiện hai cái chân, đôi giày da sáng bóng khiến cô hoa mắt.
Cố Viễn, tên nhóc này còn có chút lương tâm, thế mà đã quay lại!
Nhưng cô thà lúc này lương tâm của anh ta bị chó ăn cho rồi! Cô đang nằm trên mặt đất với tư thế kỳ lạ như này, còn để cho anh ta nhìn thấy, chẳng phải cho tên khốn này mừng quá còn gì!
"Đứng lên."
Người đàn ông trầm giọng mở miệng, giọng điệu trịch thượng khiến Đường Miên Miên rất không vui.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không đứng dậy nổi!” Cô tiếp tục nói: “Tôi đang tập yoga, đừng cản trở tôi!”
"À…" Giọng điệu chế nhạo của Cố Viễn khiến Đường Miên Miên xấu hổ đến cắm đầu ngón chân xuống đất.
Anh ta thấy người phụ nữ này đang bò trên mặt đất ở lối rẽ cầu thang! Nghĩ đến những gì cô đã làm với Ôn Hiểu Nhược, lẽ ra anh ta nên vui vẻ cười nhạo cô, nhưng giờ lại như trúng tà muốn giúp cô.
Hai người giằng co một hồi, sự kiên nhẫn của Cố Viễn cũng cạn rồi, anh ta cúi xuống xoay người cô lại, dưới ánh mắt kinh ngạc của cô đưa tay bế cô lên.
Ôm kiểu công chúa sao?
Anh ta thực sự ôm cô sao?
Đường Miên Miên ngơ ngác nhìn góc nghiêng đẹp trai của Cố Viễn, thân thể áp vào lồng ngực ấm áp của anh ta, trong lòng nổi lên chút gợn sóng.
Cố Viễn... Xem ra cũng khá tốt!
Nếu họ thực sự yêu nhau...
Ý nghĩ này vừa nảy ra, Đường Miên Miên vội lắc lắc cái đầu rối bù của mình!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Viễn chính là kẻ chủ mưu, người cuối cùng khiến cho Đường Miên Miên lưu lạc đến miền bắc Myanmar và bị cưỡng hiếp tập thể đó! Cô tuyệt đối không được yêu tên tra nam này, nếu không cô sẽ có kết cục giống Đường Miên Miên trong sách!
"Chậc… Đúng là đạo đức giả! Đồ tra nam! Tôi sẽ không nhớ mấy việc tốt này của anh đâu!"
Trong khoảnh khắc nói tiếng lòng mình ra, Đường Miên Miên và Cố Viễn đều ngây cả người!
Anh cúi đầu nhìn cô, đôi mắt vô cảm lại lần nữa tràn ngập sự chán ghét và bực bội.
Sau đó, khi còn cách giường hai bước, Cố Viễn quăng cô xuống luôn.
Thân hình nhỏ nhắn của người phụ nữ nảy lên mấy lần trên đệm, suýt chút nữa đã ngã xuống gầm giường.
Ngay cả nhìn bóng lưng cũng có thể biết Cố Viễn lúc này tức giận đến mức nào, Đường Miên Miên vuốt ngực, trong lòng thầm nói may là tên này không ném cô xuống đất luôn.
Nhưng thế này không được!
Cô phải cùng Cố Viễn sống hòa bình mới đúng, nếu chọc anh ta giận thế kia, lỡ như lại tìm được người chơi cô thì sao?
Tuy rằng hơi không cam lòng nhưng Đường Miên Miên suy nghĩ một chút, vẫn quyết định lấy lòng anh ta chút vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro