Sau Khi Xuyên Sách Tôi Chơi Trò Chơi Với Các Đại Lão
Chương 22
Yên Hỏa Dịch Bạo
2024-10-06 23:31:54
Khác với người mẹ kế độc ác trong những cuốn tiểu thuyết khác, người mẹ kế này là mối tình đầu của ba Đường, hiền lành và đức hạnh. Đáng tiếc năm đó ba Đường đã vì tiền đồ của mình mà bỏ rơi người ta, cưới một thiên kim tiểu thư có tiền có quyền, chính là mẹ ruột của Đường Miên Miên.
Mẹ ruột của Đường Miên Miên qua đời vì bệnh tật, nên ba Đường, người đã đứng đầu nhà họ Đường, liền cứ thế kết hôn với mối tình đầu của mình.
Tuy trong truyện không nói nhiều lắm nhưng Đường Miên Miên biết sơ sơ rằng, mẹ kế là người khá tốt nhưng Đường Miên Miên đã được nuông chiều từ bé, trở nên kiêu căng hống hách, có thể nói là mẹ kế nhiệt tình nhưng cô ta lại lạnh nhạt, do đó tất nhiên đã chịu nhiều tủi thân.
Cho nên lúc mẹ kế đi tới là bà đã chủ động nắm tay Cố Viễn, cô cũng không ngạc nhiên, nếu bà dám nắm tay Đường Miên Miên, Đường Miên Miên thật nhất định sẽ hất ra với vẻ mặt chán ghét.
"Ôi, nhìn thấy các con thế này thật vui, đêm qua mẹ với ba vẫn còn lo. Quả nhiên, đúng là vợ chồng son, rất thắm thiết…"
Mẹ kế cười trìu mến, khi nhìn thấy cô và con rể khoác tay nhau đi vào thì trong lòng rất vui, dù sao trong đám cưới ngày hôm qua, con rể mặt lạnh suốt cả đám cưới, thủ tục mời rượu sau đó cũng bị hủy luôn.
Cả bà và ba Đường đều đoán hai người sẽ chia tay ngay trong đêm tân hôn, việc ẵm cháu ngoại là không thể xảy ra rồi, ba Đường đã sớm nhận ra trong lòng Cố Viễn không có Đường Miên Miên nên đã thuyết phục con gái tìm một người khác tốt hơn, đáng tiếc con gái như bị dính bùa vậy, ngoài Cố Viễn thì chẳng chịu cưới ai.
Tưởng như sắp phải thấy một đôi vợ chồng bất hoà, ai ngờ sau đêm tân hôn hai người lại yêu thương nhau đến thế.
"Lại đây ngồi, lại đây ngồi, thím Tôn mau bưng trà cho con rể đi." Mẹ kế mỉm cười dẫn hai người ngồi xuống.
Sau khi ngồi, Đường Miên Miên vẫn tựa vào người anh ta, bộ ngực mềm mại đầy đặn cứ đè lên tay anh ta, cách lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được cảm giác khác biệt, Cố Viễn mất tự nhiên dịch người, không ngờ người phụ nữ này lại dính mình keo con chó vậy
"Khụ khụ…" Cố Viễn nắm chặt tay, che miệng ho vài tiếng, vành tai bắt đầu nóng lên.
Anh ta vội vàng tìm một góc để tránh đi, dù sao cơ thể đã bắt đầu mất kiểm soát rồi.
"Dì Từ, con đi vệ sinh ạ."
Cố Viễn đành phải tránh xa Đường Miên Miên, đứng dậy đi nhanh về phía phòng vệ sinh.
Bây giờ chỉ còn lại hai người, Đường Miên Miên có thể thấy rõ mẹ kế có hơi căng thẳng cùng khó xử.
"Tối hôm qua... Lúc về, có thật là không cãi nhau gì phải không?"
Mẹ kế thấy bầu không khí ngượng ngùng đành phải chủ động tìm đề tài, chưa kể bà vốn đã tò mò và quan tâm.
"Không có ạ, dì Từ, không phải dì vừa thấy Cố Viễn và con đang rất thắm thiết sao!" Đường Miên Miên cười khanh khách đáp lại.
Mẹ ruột của Đường Miên Miên qua đời vì bệnh tật, nên ba Đường, người đã đứng đầu nhà họ Đường, liền cứ thế kết hôn với mối tình đầu của mình.
Tuy trong truyện không nói nhiều lắm nhưng Đường Miên Miên biết sơ sơ rằng, mẹ kế là người khá tốt nhưng Đường Miên Miên đã được nuông chiều từ bé, trở nên kiêu căng hống hách, có thể nói là mẹ kế nhiệt tình nhưng cô ta lại lạnh nhạt, do đó tất nhiên đã chịu nhiều tủi thân.
Cho nên lúc mẹ kế đi tới là bà đã chủ động nắm tay Cố Viễn, cô cũng không ngạc nhiên, nếu bà dám nắm tay Đường Miên Miên, Đường Miên Miên thật nhất định sẽ hất ra với vẻ mặt chán ghét.
"Ôi, nhìn thấy các con thế này thật vui, đêm qua mẹ với ba vẫn còn lo. Quả nhiên, đúng là vợ chồng son, rất thắm thiết…"
Mẹ kế cười trìu mến, khi nhìn thấy cô và con rể khoác tay nhau đi vào thì trong lòng rất vui, dù sao trong đám cưới ngày hôm qua, con rể mặt lạnh suốt cả đám cưới, thủ tục mời rượu sau đó cũng bị hủy luôn.
Cả bà và ba Đường đều đoán hai người sẽ chia tay ngay trong đêm tân hôn, việc ẵm cháu ngoại là không thể xảy ra rồi, ba Đường đã sớm nhận ra trong lòng Cố Viễn không có Đường Miên Miên nên đã thuyết phục con gái tìm một người khác tốt hơn, đáng tiếc con gái như bị dính bùa vậy, ngoài Cố Viễn thì chẳng chịu cưới ai.
Tưởng như sắp phải thấy một đôi vợ chồng bất hoà, ai ngờ sau đêm tân hôn hai người lại yêu thương nhau đến thế.
"Lại đây ngồi, lại đây ngồi, thím Tôn mau bưng trà cho con rể đi." Mẹ kế mỉm cười dẫn hai người ngồi xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi ngồi, Đường Miên Miên vẫn tựa vào người anh ta, bộ ngực mềm mại đầy đặn cứ đè lên tay anh ta, cách lớp quần áo cũng có thể cảm nhận được cảm giác khác biệt, Cố Viễn mất tự nhiên dịch người, không ngờ người phụ nữ này lại dính mình keo con chó vậy
"Khụ khụ…" Cố Viễn nắm chặt tay, che miệng ho vài tiếng, vành tai bắt đầu nóng lên.
Anh ta vội vàng tìm một góc để tránh đi, dù sao cơ thể đã bắt đầu mất kiểm soát rồi.
"Dì Từ, con đi vệ sinh ạ."
Cố Viễn đành phải tránh xa Đường Miên Miên, đứng dậy đi nhanh về phía phòng vệ sinh.
Bây giờ chỉ còn lại hai người, Đường Miên Miên có thể thấy rõ mẹ kế có hơi căng thẳng cùng khó xử.
"Tối hôm qua... Lúc về, có thật là không cãi nhau gì phải không?"
Mẹ kế thấy bầu không khí ngượng ngùng đành phải chủ động tìm đề tài, chưa kể bà vốn đã tò mò và quan tâm.
"Không có ạ, dì Từ, không phải dì vừa thấy Cố Viễn và con đang rất thắm thiết sao!" Đường Miên Miên cười khanh khách đáp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro