Sau Khi Xuyên Sách Tôi Chơi Trò Chơi Với Các Đại Lão
Chương 24
Yên Hỏa Dịch Bạo
2024-10-06 23:31:54
Mãi đến khi “ba Đường” xoay người lại thì Đường Miên Miên ngạc nhiên kinh hãi.
Thì ra người đội mũ che nắng đang khom lưng nhổ cỏ trong vườn không phải là ba Đường! Đó là Đường Đình Xuyên, người con trai mà mẹ kế mang vào nhà họ Đường!
Người đàn ông xoay người lại, đứng thẳng lưng, thân hình cao lớn bao phủ lấy cơ thể nhỏ bé của Đường Miên Miên, lớn như bóng ma tâm lý trong lòng cô vậy.
Đôi mắt phượng hẹp dài của Đường Đình Xuyên không có chút cảm xúc nào, sắc mặt anh ta lạnh lùng hoàn toàn không nhìn ra vui buồn.
Nhưng với một người đã đọc hết quyển sách như Đường Miên Miên thì cô hiểu rất rõ, người đàn ông trước mặt hoàn toàn không phải người hiền lành!
Lúc nguyên chủ Đường Miên Miên tranh giành đàn ông với Ôn Hiểu Nhược, sau đó lại kết hôn, thì Đường Đình Xuyên đã bỏ luôn nhà họ Đường vào túi. Cô thân là cô cả của nhà họ Đường mà cuối cùng lại chế thê thảm ở miền bắc xa xôi, một phần cũng vì Đường Đình Xuyên đã khống chế hoàn toàn nhà họ Đường và không hề ra tay giúp đỡ.
Còn về nguyên nhân tại sao Đường Đình Xuyên không chịu ra tay giúp đỡ, thì tất nhiên là bởi vì nữ phụ độc ác ngoài việc la liếm lấy nam chính thì không đối xử tốt với bất kỳ người đàn ông nào, với người anh kế này thì lại bắt nạt từ nhỏ.
Trong sách không nhắc nhiều đến anh ta, chỉ viết anh ta đến nhà họ Đường năm mười hai tuổi, từ nhỏ đã bị Đường Miên Miên bắt nạt.
Lúc lái xe chở bọn họ đi học, Đường Miên Miên sẽ bảo tài xế dừng lại giữa đường rồi đuổi Đường Đình Xuyên xuống xe.
Hôm nào trời mưa tuyết rơi, thậm chí cô ta còn cố ý cướp lấy cái ô mà tài xế đưa cho Đường Đình Xuyên.
Cô ta còn phát tán lời đồn Đường Đình Xuyên là con riêng của người thứ ba để anh ta bị bạn học cô lập.
Tóm lại, ngoại trừ đối xử tốt với nam chính thì nguyên chủ làm đủ loại việc ác với những người khác.
Cũng vì nguyên chủ làm những chuyện đó với anh ta nên mới tạo thành cái tính lạnh lùng dở dở ương ương của Đường Đình Xuyên. Nếu nhất định phải đặt một cái mác cho anh ta, thì đó chính là yandere xấu bụng.
“Anh ơi, trời nóng quá! Anh mau vào nhà nghỉ ngơi cho mát đi, nhổ cỏ đúng không? Cứ giao cho em đi, em giỏi nhổ cỏ nhất đấy!”
Đường Miên Miên tươi cười, nũng nịu gọi Đường Đình Xuyên, sau đó nhanh tay giật lấy cái cuốc trong tay anh ta.
Một tia chán ghét xẹt qua đáy mắt Đường Đình Xuyên, anh ta vô thức lùi lại một bước, tránh khỏi bàn tay mà Đường Miên Miên vừa giơ ra.
“Cố Viễn không có ở đây.” Đường Đình Xuyên thản nhiên nói.
Ẩn ý của anh ta không thể rõ ràng hơn được nữa, Cố Viễn không có ở đây nên cô không cần phải diễn kịch đóng vai người lương thiện đâu.
Cũng đúng, cô đã làm việc ác nhiều năm như thế rồi mà. Tuy sau khi Đường Đình Xuyên lên đại học, hai người rất ít khi gặp nhau nhưng không hề ảnh hưởng đến việc anh ta ghét bỏ cô.
Thì ra người đội mũ che nắng đang khom lưng nhổ cỏ trong vườn không phải là ba Đường! Đó là Đường Đình Xuyên, người con trai mà mẹ kế mang vào nhà họ Đường!
Người đàn ông xoay người lại, đứng thẳng lưng, thân hình cao lớn bao phủ lấy cơ thể nhỏ bé của Đường Miên Miên, lớn như bóng ma tâm lý trong lòng cô vậy.
Đôi mắt phượng hẹp dài của Đường Đình Xuyên không có chút cảm xúc nào, sắc mặt anh ta lạnh lùng hoàn toàn không nhìn ra vui buồn.
Nhưng với một người đã đọc hết quyển sách như Đường Miên Miên thì cô hiểu rất rõ, người đàn ông trước mặt hoàn toàn không phải người hiền lành!
Lúc nguyên chủ Đường Miên Miên tranh giành đàn ông với Ôn Hiểu Nhược, sau đó lại kết hôn, thì Đường Đình Xuyên đã bỏ luôn nhà họ Đường vào túi. Cô thân là cô cả của nhà họ Đường mà cuối cùng lại chế thê thảm ở miền bắc xa xôi, một phần cũng vì Đường Đình Xuyên đã khống chế hoàn toàn nhà họ Đường và không hề ra tay giúp đỡ.
Còn về nguyên nhân tại sao Đường Đình Xuyên không chịu ra tay giúp đỡ, thì tất nhiên là bởi vì nữ phụ độc ác ngoài việc la liếm lấy nam chính thì không đối xử tốt với bất kỳ người đàn ông nào, với người anh kế này thì lại bắt nạt từ nhỏ.
Trong sách không nhắc nhiều đến anh ta, chỉ viết anh ta đến nhà họ Đường năm mười hai tuổi, từ nhỏ đã bị Đường Miên Miên bắt nạt.
Lúc lái xe chở bọn họ đi học, Đường Miên Miên sẽ bảo tài xế dừng lại giữa đường rồi đuổi Đường Đình Xuyên xuống xe.
Hôm nào trời mưa tuyết rơi, thậm chí cô ta còn cố ý cướp lấy cái ô mà tài xế đưa cho Đường Đình Xuyên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ta còn phát tán lời đồn Đường Đình Xuyên là con riêng của người thứ ba để anh ta bị bạn học cô lập.
Tóm lại, ngoại trừ đối xử tốt với nam chính thì nguyên chủ làm đủ loại việc ác với những người khác.
Cũng vì nguyên chủ làm những chuyện đó với anh ta nên mới tạo thành cái tính lạnh lùng dở dở ương ương của Đường Đình Xuyên. Nếu nhất định phải đặt một cái mác cho anh ta, thì đó chính là yandere xấu bụng.
“Anh ơi, trời nóng quá! Anh mau vào nhà nghỉ ngơi cho mát đi, nhổ cỏ đúng không? Cứ giao cho em đi, em giỏi nhổ cỏ nhất đấy!”
Đường Miên Miên tươi cười, nũng nịu gọi Đường Đình Xuyên, sau đó nhanh tay giật lấy cái cuốc trong tay anh ta.
Một tia chán ghét xẹt qua đáy mắt Đường Đình Xuyên, anh ta vô thức lùi lại một bước, tránh khỏi bàn tay mà Đường Miên Miên vừa giơ ra.
“Cố Viễn không có ở đây.” Đường Đình Xuyên thản nhiên nói.
Ẩn ý của anh ta không thể rõ ràng hơn được nữa, Cố Viễn không có ở đây nên cô không cần phải diễn kịch đóng vai người lương thiện đâu.
Cũng đúng, cô đã làm việc ác nhiều năm như thế rồi mà. Tuy sau khi Đường Đình Xuyên lên đại học, hai người rất ít khi gặp nhau nhưng không hề ảnh hưởng đến việc anh ta ghét bỏ cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro