Sau Khi Xuyên Sách Tôi Chơi Trò Chơi Với Các Đại Lão
Chương 26
Yên Hỏa Dịch Bạo
2024-10-06 23:31:54
“Ừm... Em đau…”
Đường Miên Miên nhíu mày, lúng túng chỉ vào bầu ngực đang bị chèn ép đến biến dạng của mình, da thịt no đủ gần như muốn xuyên qua lớp vải mỏng manh. Khe rãnh lộ ra vì cổ áo quá rộng như ẩn như hiện cũng đập vào mắt người đàn đông vừa vô thức cúi đầu xuống.
Cơ thể người đàn ông nháy mắt cứng đờ khiến Đường Miên Miên cảm thấy mình giống như hồng thủy mãnh thú.
Quả nhiên bầu không khí trở nên xấu hổ, người đàn ông vừa nãy vẫn còn vô cùng tức giận nhưng lúc này lại chân tay luống cuống, ngón tay thon dài bấu chặt vào lòng bàn tay, gân xanh hằn lên mu bàn tay càng rõ ràng hơn.
Trong sách không nói đến chuyện tình cảm của Đường Đình Xuyên nên Đường Miên Miên cũng không biết anh ta có gần nữ sắc không.
Nhưng lúc này vành tai anh ta lại đỏ ửng lên, trông cực kỳ giống xử nam Cố Viễn, có lẽ là do đều đẹp trai.
“Tôi... Tôi... Không cố ý!” Người đàn ông chật vật rặn ra mấy chữ.
“Không sao đâu, em hiểu, em không để ý!” Đường Miên Miên dịu dàng nói, muốn làm dịu tâm trạng xấu hổ của người đàn ông.
Nhưng cô vừa dứt lời thì không khí hình như càng kỳ quái, mãi đến khi Cố Viễn xuất hiện thì bầu không khí xấu hổ ngột ngạt này gần như lên đến đỉnh.
“Đường Miên Miên, dì Từ bảo tôi ra gọi cô.”
Cố Viễn lạnh giọng nói một câu, ánh mắt phán xét như có như không nhìn hai người.
Lúc trước, Đường Miên Miên xuất hiện ở đâu thì Đường Đình Xuyên tuyệt đối không đặt chân đến đó. Cô ở phòng khách thì anh ta ở trong phòng ngủ, cô ở phòng ăn thì anh ta sẽ ra vườn hoa, tóm lại là nhất định không ở trong cùng một căn phòng với cô.
Nhưng bây giờ hai người lại đứng gần nhau như vậy, tai Đường Đình Xuyên đỏ rực, mặt Đường Miên Miên cũng ửng hồng, hai người đều có vẻ muốn nói lại thôi.
Cố Viễn cảm thấy hình như trên đầu mình có thêm một cái mũ!
“Hai người đang làm gì vậy?”
Ý chất vấn trong giọng điệu của Cố Viễn vô cùng rõ ràng.
Quả thực anh ta có tư cách chất vấn, đó là hành động mà một người đàn ông bảo vệ tôn nghiêm của mình, không liên quan đến những cái khác, ít nhất thì Cố Viễn cho là như thế.
Cố Viễn xuất thân trong một gia đình quý tộc, bẩm sinh đã cao quý, lúc anh ta lạnh mặt truy hỏi khiến người ta cảm thấy vô cùng áp lực. Đường Miên Miên không khỏi hoảng hốt.
“Chỉ là... Lâu rồi không gặp anh trai…” Đường Miên Miên xoa xoa gương mặt hơi nóng lên, ấp úng lấy cớ: “Nên ôn chuyện với anh ấy một chút thôi…”
Dù quan hệ anh em của bọn họ không tốt thì nói chuyện hai câu cũng chẳng có vấn đề gì, về tình về lý thì Cố Viễn cũng không nên cắn chặt không nhả đúng không?
“Anh trai? Ồ!”
Cố Viễn khẽ nhếch miệng, không phải buồn cười mà chỉ toàn mỉa mai, nhưng trong giọng nói lại xen lẫn vài phần ghen tuông như có như không.
Mà dù sao hai người họ vẫn có quan hệ anh em, nếu tiếp tục chất vấn ngọn nguồn thì chỉ chứng tỏ anh ta lòng dạ hẹp hòi. Cố Viễn bực bội kéo cổ áo, định xoay người bỏ đi.
Đường Miên Miên nhíu mày, lúng túng chỉ vào bầu ngực đang bị chèn ép đến biến dạng của mình, da thịt no đủ gần như muốn xuyên qua lớp vải mỏng manh. Khe rãnh lộ ra vì cổ áo quá rộng như ẩn như hiện cũng đập vào mắt người đàn đông vừa vô thức cúi đầu xuống.
Cơ thể người đàn ông nháy mắt cứng đờ khiến Đường Miên Miên cảm thấy mình giống như hồng thủy mãnh thú.
Quả nhiên bầu không khí trở nên xấu hổ, người đàn ông vừa nãy vẫn còn vô cùng tức giận nhưng lúc này lại chân tay luống cuống, ngón tay thon dài bấu chặt vào lòng bàn tay, gân xanh hằn lên mu bàn tay càng rõ ràng hơn.
Trong sách không nói đến chuyện tình cảm của Đường Đình Xuyên nên Đường Miên Miên cũng không biết anh ta có gần nữ sắc không.
Nhưng lúc này vành tai anh ta lại đỏ ửng lên, trông cực kỳ giống xử nam Cố Viễn, có lẽ là do đều đẹp trai.
“Tôi... Tôi... Không cố ý!” Người đàn ông chật vật rặn ra mấy chữ.
“Không sao đâu, em hiểu, em không để ý!” Đường Miên Miên dịu dàng nói, muốn làm dịu tâm trạng xấu hổ của người đàn ông.
Nhưng cô vừa dứt lời thì không khí hình như càng kỳ quái, mãi đến khi Cố Viễn xuất hiện thì bầu không khí xấu hổ ngột ngạt này gần như lên đến đỉnh.
“Đường Miên Miên, dì Từ bảo tôi ra gọi cô.”
Cố Viễn lạnh giọng nói một câu, ánh mắt phán xét như có như không nhìn hai người.
Lúc trước, Đường Miên Miên xuất hiện ở đâu thì Đường Đình Xuyên tuyệt đối không đặt chân đến đó. Cô ở phòng khách thì anh ta ở trong phòng ngủ, cô ở phòng ăn thì anh ta sẽ ra vườn hoa, tóm lại là nhất định không ở trong cùng một căn phòng với cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng bây giờ hai người lại đứng gần nhau như vậy, tai Đường Đình Xuyên đỏ rực, mặt Đường Miên Miên cũng ửng hồng, hai người đều có vẻ muốn nói lại thôi.
Cố Viễn cảm thấy hình như trên đầu mình có thêm một cái mũ!
“Hai người đang làm gì vậy?”
Ý chất vấn trong giọng điệu của Cố Viễn vô cùng rõ ràng.
Quả thực anh ta có tư cách chất vấn, đó là hành động mà một người đàn ông bảo vệ tôn nghiêm của mình, không liên quan đến những cái khác, ít nhất thì Cố Viễn cho là như thế.
Cố Viễn xuất thân trong một gia đình quý tộc, bẩm sinh đã cao quý, lúc anh ta lạnh mặt truy hỏi khiến người ta cảm thấy vô cùng áp lực. Đường Miên Miên không khỏi hoảng hốt.
“Chỉ là... Lâu rồi không gặp anh trai…” Đường Miên Miên xoa xoa gương mặt hơi nóng lên, ấp úng lấy cớ: “Nên ôn chuyện với anh ấy một chút thôi…”
Dù quan hệ anh em của bọn họ không tốt thì nói chuyện hai câu cũng chẳng có vấn đề gì, về tình về lý thì Cố Viễn cũng không nên cắn chặt không nhả đúng không?
“Anh trai? Ồ!”
Cố Viễn khẽ nhếch miệng, không phải buồn cười mà chỉ toàn mỉa mai, nhưng trong giọng nói lại xen lẫn vài phần ghen tuông như có như không.
Mà dù sao hai người họ vẫn có quan hệ anh em, nếu tiếp tục chất vấn ngọn nguồn thì chỉ chứng tỏ anh ta lòng dạ hẹp hòi. Cố Viễn bực bội kéo cổ áo, định xoay người bỏ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro