Sau Khi Xuyên Sách Trở Thành Gối Ôm Của Đại Lão
Chương 20
2024-09-01 11:33:12
Nói về Thái tử đương triều, dù là nguyên thân hay trong nguyên thư, Ninh Hi Hoa cũng chẳng có ấn tượng sâu sắc gì.
Trong nguyên thư chỉ nhắc đến việc Thánh Thượng mới đăng cơ khi ấy, đất nước rối ren, Lưu Quốc thế lực lớn mạnh, nên Thái tử được đưa sang Lưu Quốc làm chất tử để đổi lấy hòa bình tạm thời. Đến khi triều chính ổn định, Thái tử mới được đón về nước.
Nhưng Thái tử bất hạnh, sau khi hồi kinh thì bệnh tật triền miên, chỉ vài năm sau liền băng hà, nhường chỗ cho nam chính lên ngôi.
Nguyên thân của Ninh Hi Hoa từ đầu chỉ quan tâm đến nam chính, thêm việc Thái tử luôn bệnh tật, nên nàng chỉ nhìn thấy Thái tử từ xa trong một buổi cung yến, đến cả dung mạo cũng không nhớ rõ.
Ninh Hi Hoa suy nghĩ, cái chết của Thái tử chắc chắn không thể thiếu sự nhúng tay của nam chính. Nếu có thể giữ cho Thái tử trường thọ và bảo toàn địa vị, thì chẳng khác nào chặt đứt con đường thăng tiến của nam chính. Khi đó, Ninh gia có lẽ sẽ tránh khỏi vết xe đổ trong nguyên thư.
Ninh Hi Hoa âm thầm ghi nhớ ý niệm này, chuẩn bị khi gặp cơ hội thích hợp sẽ ra tay giúp Thái tử, chỉ mong đó không phải là một A Đẩu vô dụng không gượng dậy nổi.
Lần này, nghe nói Tứ công chúa muốn khoe khoang sự sủng ái của mình, cố gắng mở tiệc tại Hơi Viên, nhưng ban đầu bị Thái tử từ chối.
Sau đó, vẫn là nhờ Tôn quý phi ra tay giúp đỡ, nài nỉ Thánh Thượng hơn nửa tháng, cuối cùng Thái tử điện hạ mới nhượng bộ, cho phép mở tiệc ở tiền đình Hơi Viên.
Vì thế, lần đầu tiên Hơi Viên mở cửa, ai nấy đều háo hức mong chờ cảnh đẹp bên trong. Yến tiệc ngắm hoa của Tứ công chúa lần này cũng được tổ chức vô cùng rầm rộ, có lẽ toàn bộ công tử tiểu thư của kinh thành đều nhận được thiệp mời.
Xe ngựa nhanh chóng đến Hơi Viên, Ninh Hi Hoa được Tùng Y đỡ xuống xe cẩn thận.
Không phải nàng lo sợ điều gì, mà là hôm nay dự tiệc, nàng diện áo rộng tay dài chính trang, váy kéo chấm đất, đầu đội búi tóc do Tùng Y mất cả một canh giờ để tạo kiểu. Thật sự không dám giống như mọi khi nhảy xuống xe ngựa, sợ rằng sẽ té ngã...
Vì vậy, trước cổng Hơi Viên, mọi người đều thấy một vị thiếu nữ thướt tha, được thị nữ nâng đỡ, thong dong bước xuống từ chiếc xe ngựa lộng lẫy.
Còn chưa kịp kinh ngạc trước dung mạo tuyệt mỹ của thiếu nữ và đoán ra thân phận của nàng, mọi người đã thấy nàng dẫn theo đoàn người hầu, nhẹ nhàng lướt qua những khóm hoa, cây liễu, dáng vẻ uyển chuyển như tiên nữ, chỉ để lại bóng dáng thanh thoát, khiến người ta ngơ ngẩn ngắm nhìn.
Vừa bước vào Hơi Viên, Ninh Hi Hoa đã cảm thấy chuyến đi này quả thực không tệ, cảnh đẹp nơi đây khiến lòng nàng vui thích.
Hơi Viên có phong cách khác hẳn với sự trang trọng, uy nghiêm của các cung điện trong kinh thành, mà thiên về nét thanh thoát của lâm viên Giang Nam. Mọi chi tiết đều tinh xảo, nơi đâu cũng thấy vẻ đẹp uyển chuyển, hàm súc và đầy nữ tính.
Hoa đào nở rực khắp nơi, biến toàn bộ lâm viên như đắm chìm trong biển hoa màu hồng nhạt, tạo nên một khung cảnh mộng ảo.
Theo sự dẫn dắt của thị nữ, Ninh Hi Hoa đi qua các hành lang, cửa động và cửa thùy hoa, vừa thưởng thức cảnh đẹp vừa loáng thoáng có cảm giác sắp lạc đường, cuối cùng cũng đến được hoa viên, nơi tổ chức yến tiệc.
Tiếng của gã sai vặt xướng lên “Càng Hi quận chúa đến” còn chưa dứt, Ninh Hi Hoa đã nghe thấy bên trái có tiếng nói vang lên, giọng điệu mang chút đanh đá: “Ồ, đây chẳng phải là Càng Hi quận chúa của chúng ta sao.”
Trong nguyên thư chỉ nhắc đến việc Thánh Thượng mới đăng cơ khi ấy, đất nước rối ren, Lưu Quốc thế lực lớn mạnh, nên Thái tử được đưa sang Lưu Quốc làm chất tử để đổi lấy hòa bình tạm thời. Đến khi triều chính ổn định, Thái tử mới được đón về nước.
Nhưng Thái tử bất hạnh, sau khi hồi kinh thì bệnh tật triền miên, chỉ vài năm sau liền băng hà, nhường chỗ cho nam chính lên ngôi.
Nguyên thân của Ninh Hi Hoa từ đầu chỉ quan tâm đến nam chính, thêm việc Thái tử luôn bệnh tật, nên nàng chỉ nhìn thấy Thái tử từ xa trong một buổi cung yến, đến cả dung mạo cũng không nhớ rõ.
Ninh Hi Hoa suy nghĩ, cái chết của Thái tử chắc chắn không thể thiếu sự nhúng tay của nam chính. Nếu có thể giữ cho Thái tử trường thọ và bảo toàn địa vị, thì chẳng khác nào chặt đứt con đường thăng tiến của nam chính. Khi đó, Ninh gia có lẽ sẽ tránh khỏi vết xe đổ trong nguyên thư.
Ninh Hi Hoa âm thầm ghi nhớ ý niệm này, chuẩn bị khi gặp cơ hội thích hợp sẽ ra tay giúp Thái tử, chỉ mong đó không phải là một A Đẩu vô dụng không gượng dậy nổi.
Lần này, nghe nói Tứ công chúa muốn khoe khoang sự sủng ái của mình, cố gắng mở tiệc tại Hơi Viên, nhưng ban đầu bị Thái tử từ chối.
Sau đó, vẫn là nhờ Tôn quý phi ra tay giúp đỡ, nài nỉ Thánh Thượng hơn nửa tháng, cuối cùng Thái tử điện hạ mới nhượng bộ, cho phép mở tiệc ở tiền đình Hơi Viên.
Vì thế, lần đầu tiên Hơi Viên mở cửa, ai nấy đều háo hức mong chờ cảnh đẹp bên trong. Yến tiệc ngắm hoa của Tứ công chúa lần này cũng được tổ chức vô cùng rầm rộ, có lẽ toàn bộ công tử tiểu thư của kinh thành đều nhận được thiệp mời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xe ngựa nhanh chóng đến Hơi Viên, Ninh Hi Hoa được Tùng Y đỡ xuống xe cẩn thận.
Không phải nàng lo sợ điều gì, mà là hôm nay dự tiệc, nàng diện áo rộng tay dài chính trang, váy kéo chấm đất, đầu đội búi tóc do Tùng Y mất cả một canh giờ để tạo kiểu. Thật sự không dám giống như mọi khi nhảy xuống xe ngựa, sợ rằng sẽ té ngã...
Vì vậy, trước cổng Hơi Viên, mọi người đều thấy một vị thiếu nữ thướt tha, được thị nữ nâng đỡ, thong dong bước xuống từ chiếc xe ngựa lộng lẫy.
Còn chưa kịp kinh ngạc trước dung mạo tuyệt mỹ của thiếu nữ và đoán ra thân phận của nàng, mọi người đã thấy nàng dẫn theo đoàn người hầu, nhẹ nhàng lướt qua những khóm hoa, cây liễu, dáng vẻ uyển chuyển như tiên nữ, chỉ để lại bóng dáng thanh thoát, khiến người ta ngơ ngẩn ngắm nhìn.
Vừa bước vào Hơi Viên, Ninh Hi Hoa đã cảm thấy chuyến đi này quả thực không tệ, cảnh đẹp nơi đây khiến lòng nàng vui thích.
Hơi Viên có phong cách khác hẳn với sự trang trọng, uy nghiêm của các cung điện trong kinh thành, mà thiên về nét thanh thoát của lâm viên Giang Nam. Mọi chi tiết đều tinh xảo, nơi đâu cũng thấy vẻ đẹp uyển chuyển, hàm súc và đầy nữ tính.
Hoa đào nở rực khắp nơi, biến toàn bộ lâm viên như đắm chìm trong biển hoa màu hồng nhạt, tạo nên một khung cảnh mộng ảo.
Theo sự dẫn dắt của thị nữ, Ninh Hi Hoa đi qua các hành lang, cửa động và cửa thùy hoa, vừa thưởng thức cảnh đẹp vừa loáng thoáng có cảm giác sắp lạc đường, cuối cùng cũng đến được hoa viên, nơi tổ chức yến tiệc.
Tiếng của gã sai vặt xướng lên “Càng Hi quận chúa đến” còn chưa dứt, Ninh Hi Hoa đã nghe thấy bên trái có tiếng nói vang lên, giọng điệu mang chút đanh đá: “Ồ, đây chẳng phải là Càng Hi quận chúa của chúng ta sao.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro