Sau Khi Xuyên Sách Trở Về Ta Mang Thai Đứa Nhỏ Của Bệ Hạ
Chiến Trường (2...
2024-11-17 01:42:26
Kỳ Trạch chui vào ổ chăn, chưa được mười phút đã chìm vào giấc ngủ.
Hạ Viễn Quân buông vật trên tay xuống, nhẹ nhàng tiến lại gần mép giường cúi đầu nhìn cậu trong chốc lát, sau đó mới xoay người ngồi về lại ghế sô pha xem tiếp phần tư liệu về Kỳ Trạch do quản lý Phương tìm được. Nội dung trong tư liệu cực kỳ kỹ càng tỉ mỉ, chính xác đến từng con điểm học kỳ mỗi một năm Kỳ Trạch đi học.
Thế nên phần tư liệu này hiển nhiên bao gồm cả những topic tình yêu học đường của Kỳ Trạch và người thừa kế Thượng thị Thượng Cảnh An, cùng với sự thật về gã công tử ngoài mặt ôn hòa lễ độ, sau lưng chân đạp nhiều thuyền, thường xuyên bội tình bạc nghĩa lại còn khiến các nạn nhân không thể nhìn ra gương mặt chân thật.
Tưởng tượng đến cảnh một tên cặn bã như vậy rất có khả năng đã nhúng chàm hồ ly nhỏ xinh đẹp lông xù, thậm chí còn để lại hậu quả, Hạ Viễn Quân suýt nữa nảy sinh cả ý nghĩ giết người diệt khẩu.
Thoáng nhìn thấy ba chữ “Thượng Cảnh An” trong tài liệu, Hạ Viễn Quân cảm giác lồng ngực mình như có một cột lửa phẫn nộ chờ chực phun trào, thế là xấp tư liệu đặt trên bàn trà kia đột nhiên bùng cháy phần phật cực kỳ quỷ dị!
Đầu tiên hắn khá sửng sốt trước cảnh tượng này, nhưng sau đó vẫn rút ra hai tờ khăn giấy thản nhiên quét hết tro than vào thùng rác.
Bất luận thế nào, Kỳ Trạch tuyệt đối không thể tiếp tục làm việc ở Thượng thị nữa.
5 giờ 30 phút, đồng hồ báo thức vang lên, Kỳ Trạch lăn lăn trong ổ chăn, lại lưu luyến cọ cọ gối đầu mấy cái mới miễn cưỡng rời giường. Cậu vừa ngáp vừa vươn vai ngồi dậy mới phát giác ra Hạ Viễn Quân vẫn còn ngồi trong phòng ngủ.
Kỳ Trạch nhớ lại động tác mơ màng vừa rồi của mình mà hơi xấu hổ, cậu vội vàng chạy vào toilet rửa mặt, bước ra chỉ kịp ném lại một câu “Tôi xuống nấu cơm đây” đã co cẳng chạy nhanh như chớp.
Hạ Viễn Quân nhìn theo bóng dáng Kỳ Trạch, thần sắc càng thêm tối tăm nặng nề, hồ ly nhỏ đáng yêu nhường này ai cũng đừng hòng làm tổn thương.
Xuống đến phòng bếp, nhiệt độ trên mặt Kỳ Trạch mới hơi hơi giảm bớt một chút. Mất mặt quá đi, lần sau cậu phải nhớ kỹ trong phòng ngủ không chỉ có một mình mình mới được.
Cậu đừng yên thêm một lát cho bình tĩnh lại mới bắt đầu mở tủ lạnh chuẩn bị bữa tối cho cả nhà. Chẳng bao lâu sau Hạ Viễn Quân cũng xuống dưới. Hắn hỏi Kỳ Trạch có gì cần mình hỗ trợ hay không, cậu bèn giao cho hắn nhiệm vụ nhặt rau gọt củ quả.
Hai người không ai nói gì mà chỉ yên lặng làm việc cùng nhau, bầu không khí chẳng những không gượng gạo mà còn rất hài hòa.
Bởi vì yêu cầu của Hạ Viễn Quân nên tổ camera không tiến hành quay chụp trong phòng ngủ, camera gắn cố định cũng không bật lên. Từ sau khi Kỳ Trạch bước xuống lầu bọn họ mới được tiếp tục tác nghiệp.
Khoảng 6 giờ tối, Hồ Lý xuất hiện trước ống kính, căn bếp hai người biến thành ba người, bầu không khí lúc này cũng bắt đầu chuyển biến vi diệu hẳn lên.
Hồ Lý đặt túi xách lên ghế, sau đó cởi áo khoác rồi thuận tay lấy tạp dề treo trên tường xuống, cô vừa mặc tạp dề vừa đến gần Kỳ Trạch nhẹ nhàng đề nghị: “Có thể buộc lại giúp chị không?”
“Bộp ——” Con dao trên tay Hạ Viễn Quân sượt một phát gọt bay mấy nửa củ khoai tây vào thùng rác, tạo ra tiếng vang khó lòng bỏ qua.
Kỳ Trạch hết nhìn hắn lại nhìn sang Hồ Lý, ngẫm nghĩ rồi nói: “Trên tay tôi đang dính dầu bẩn, hay là chị nhờ anh Quân giúp đi?” Dứt lời cậu còn giơ cả hai bàn tay vừa sơ chế cánh gà lên cho cô xem, trên đó không chỉ dính dầu mà còn có cả nước sốt gia vị.
Hồ Lý không thèm sang chỗ Hạ Viễn Quân mà tự duỗi tay buộc dây tạp dề, lại nhìn Kỳ Trạch cười hỏi: “Hay là để chị giúp cậu buộc dây nhé? Tạp dề của cậu bị lỏng rồi kìa.”
“A…” Kỳ Trạch không biết nên trả lời thế nào cho phải.
“Bộp ——”, Hạ Viễn Quân lại gọt phăng mất nửa củ khoai tây nữa, miệng còn lẩm bẩm mắng, “Dao bị gì thế này, cứ trượt tay mãi!”
Nhóm quay phim đứng một bên liều mạng nhịn cười, thầm nói không phải hôm qua cậu còn gọt thạo lắm à? Đạo diễn râu xồm cũng bình tĩnh ngồi xem kịch sau ống kính, tới rồi tới rồi, ông ta cần drama, ông ta muốn battle, muốn khán giả phải mê muội cuốn theo mấy màn cấu xé này không dứt ra được!
[ Hưng phấn xoa tay.JPG ]
Trong lúc Kỳ Trạch chưa tìm ra lý do từ chối thì Hồ Lý đã vươn tay kéo dây tạp dề của cậu ra rồi buộc chặt lần nữa, còn lên tiếng trêu đùa: “Đúng lúc cậu đang không tiện, để chị giúp cho, mất công lát nữa bị tuột lại làm bẩn quần áo.”
“…” Kỳ Trạch cứng đờ người, tay chân không biết đặt vào đâu mà cũng không dám tùy tiện động đậy.
Hạ Viễn Quân đứng bên kia cũng đã bước đến gần, hắn thò tay chen vào giữa hai người, lạnh lùng nói: “Dao hỏng rồi, tôi phải lấy con khác.”
Hồ Lý nheo đôi mắt xinh đẹp lại, nở nụ cười hoàn hảo, dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói với Hạ Viễn Quân: “Hay là cậu trả dao lại cho tôi đi? Cậu làm xong hết rồi thì tôi biết làm gì nữa.” Ngụ ý là, hôm nay tôi và Kỳ Trạch mới là người phụ trách bữa tối, Hạ Viễn Quân cậu rảnh rỗi cứ ngồi một bên nhìn đi.
Hạ Viễn Quân “Hừ” một tiếng, liếc xuống tay cô nàng rồi cực kỳ lịch sự đánh trả: “Móng tay cô đẹp thật, làm hỏng không tốt đâu, vẫn để tôi làm thì hơn.”
Hồ Lý: “Ha ha.”
Kỳ Trạch cảm giác dây tạp dề đã rời khỏi tay Hồ Lý liền yên lặng rút khỏi chiến trường tóe lửa của hai người kia.
Tình huống gì thế này? Sao tự dưng lại như sắp đánh nhau tới nơi thế? Chẳng lẽ đến việc gọt mấy củ khoai tây mà cũng phải tranh cướp nhau làm à?
Hạ Viễn Quân buông vật trên tay xuống, nhẹ nhàng tiến lại gần mép giường cúi đầu nhìn cậu trong chốc lát, sau đó mới xoay người ngồi về lại ghế sô pha xem tiếp phần tư liệu về Kỳ Trạch do quản lý Phương tìm được. Nội dung trong tư liệu cực kỳ kỹ càng tỉ mỉ, chính xác đến từng con điểm học kỳ mỗi một năm Kỳ Trạch đi học.
Thế nên phần tư liệu này hiển nhiên bao gồm cả những topic tình yêu học đường của Kỳ Trạch và người thừa kế Thượng thị Thượng Cảnh An, cùng với sự thật về gã công tử ngoài mặt ôn hòa lễ độ, sau lưng chân đạp nhiều thuyền, thường xuyên bội tình bạc nghĩa lại còn khiến các nạn nhân không thể nhìn ra gương mặt chân thật.
Tưởng tượng đến cảnh một tên cặn bã như vậy rất có khả năng đã nhúng chàm hồ ly nhỏ xinh đẹp lông xù, thậm chí còn để lại hậu quả, Hạ Viễn Quân suýt nữa nảy sinh cả ý nghĩ giết người diệt khẩu.
Thoáng nhìn thấy ba chữ “Thượng Cảnh An” trong tài liệu, Hạ Viễn Quân cảm giác lồng ngực mình như có một cột lửa phẫn nộ chờ chực phun trào, thế là xấp tư liệu đặt trên bàn trà kia đột nhiên bùng cháy phần phật cực kỳ quỷ dị!
Đầu tiên hắn khá sửng sốt trước cảnh tượng này, nhưng sau đó vẫn rút ra hai tờ khăn giấy thản nhiên quét hết tro than vào thùng rác.
Bất luận thế nào, Kỳ Trạch tuyệt đối không thể tiếp tục làm việc ở Thượng thị nữa.
5 giờ 30 phút, đồng hồ báo thức vang lên, Kỳ Trạch lăn lăn trong ổ chăn, lại lưu luyến cọ cọ gối đầu mấy cái mới miễn cưỡng rời giường. Cậu vừa ngáp vừa vươn vai ngồi dậy mới phát giác ra Hạ Viễn Quân vẫn còn ngồi trong phòng ngủ.
Kỳ Trạch nhớ lại động tác mơ màng vừa rồi của mình mà hơi xấu hổ, cậu vội vàng chạy vào toilet rửa mặt, bước ra chỉ kịp ném lại một câu “Tôi xuống nấu cơm đây” đã co cẳng chạy nhanh như chớp.
Hạ Viễn Quân nhìn theo bóng dáng Kỳ Trạch, thần sắc càng thêm tối tăm nặng nề, hồ ly nhỏ đáng yêu nhường này ai cũng đừng hòng làm tổn thương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xuống đến phòng bếp, nhiệt độ trên mặt Kỳ Trạch mới hơi hơi giảm bớt một chút. Mất mặt quá đi, lần sau cậu phải nhớ kỹ trong phòng ngủ không chỉ có một mình mình mới được.
Cậu đừng yên thêm một lát cho bình tĩnh lại mới bắt đầu mở tủ lạnh chuẩn bị bữa tối cho cả nhà. Chẳng bao lâu sau Hạ Viễn Quân cũng xuống dưới. Hắn hỏi Kỳ Trạch có gì cần mình hỗ trợ hay không, cậu bèn giao cho hắn nhiệm vụ nhặt rau gọt củ quả.
Hai người không ai nói gì mà chỉ yên lặng làm việc cùng nhau, bầu không khí chẳng những không gượng gạo mà còn rất hài hòa.
Bởi vì yêu cầu của Hạ Viễn Quân nên tổ camera không tiến hành quay chụp trong phòng ngủ, camera gắn cố định cũng không bật lên. Từ sau khi Kỳ Trạch bước xuống lầu bọn họ mới được tiếp tục tác nghiệp.
Khoảng 6 giờ tối, Hồ Lý xuất hiện trước ống kính, căn bếp hai người biến thành ba người, bầu không khí lúc này cũng bắt đầu chuyển biến vi diệu hẳn lên.
Hồ Lý đặt túi xách lên ghế, sau đó cởi áo khoác rồi thuận tay lấy tạp dề treo trên tường xuống, cô vừa mặc tạp dề vừa đến gần Kỳ Trạch nhẹ nhàng đề nghị: “Có thể buộc lại giúp chị không?”
“Bộp ——” Con dao trên tay Hạ Viễn Quân sượt một phát gọt bay mấy nửa củ khoai tây vào thùng rác, tạo ra tiếng vang khó lòng bỏ qua.
Kỳ Trạch hết nhìn hắn lại nhìn sang Hồ Lý, ngẫm nghĩ rồi nói: “Trên tay tôi đang dính dầu bẩn, hay là chị nhờ anh Quân giúp đi?” Dứt lời cậu còn giơ cả hai bàn tay vừa sơ chế cánh gà lên cho cô xem, trên đó không chỉ dính dầu mà còn có cả nước sốt gia vị.
Hồ Lý không thèm sang chỗ Hạ Viễn Quân mà tự duỗi tay buộc dây tạp dề, lại nhìn Kỳ Trạch cười hỏi: “Hay là để chị giúp cậu buộc dây nhé? Tạp dề của cậu bị lỏng rồi kìa.”
“A…” Kỳ Trạch không biết nên trả lời thế nào cho phải.
“Bộp ——”, Hạ Viễn Quân lại gọt phăng mất nửa củ khoai tây nữa, miệng còn lẩm bẩm mắng, “Dao bị gì thế này, cứ trượt tay mãi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhóm quay phim đứng một bên liều mạng nhịn cười, thầm nói không phải hôm qua cậu còn gọt thạo lắm à? Đạo diễn râu xồm cũng bình tĩnh ngồi xem kịch sau ống kính, tới rồi tới rồi, ông ta cần drama, ông ta muốn battle, muốn khán giả phải mê muội cuốn theo mấy màn cấu xé này không dứt ra được!
[ Hưng phấn xoa tay.JPG ]
Trong lúc Kỳ Trạch chưa tìm ra lý do từ chối thì Hồ Lý đã vươn tay kéo dây tạp dề của cậu ra rồi buộc chặt lần nữa, còn lên tiếng trêu đùa: “Đúng lúc cậu đang không tiện, để chị giúp cho, mất công lát nữa bị tuột lại làm bẩn quần áo.”
“…” Kỳ Trạch cứng đờ người, tay chân không biết đặt vào đâu mà cũng không dám tùy tiện động đậy.
Hạ Viễn Quân đứng bên kia cũng đã bước đến gần, hắn thò tay chen vào giữa hai người, lạnh lùng nói: “Dao hỏng rồi, tôi phải lấy con khác.”
Hồ Lý nheo đôi mắt xinh đẹp lại, nở nụ cười hoàn hảo, dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói với Hạ Viễn Quân: “Hay là cậu trả dao lại cho tôi đi? Cậu làm xong hết rồi thì tôi biết làm gì nữa.” Ngụ ý là, hôm nay tôi và Kỳ Trạch mới là người phụ trách bữa tối, Hạ Viễn Quân cậu rảnh rỗi cứ ngồi một bên nhìn đi.
Hạ Viễn Quân “Hừ” một tiếng, liếc xuống tay cô nàng rồi cực kỳ lịch sự đánh trả: “Móng tay cô đẹp thật, làm hỏng không tốt đâu, vẫn để tôi làm thì hơn.”
Hồ Lý: “Ha ha.”
Kỳ Trạch cảm giác dây tạp dề đã rời khỏi tay Hồ Lý liền yên lặng rút khỏi chiến trường tóe lửa của hai người kia.
Tình huống gì thế này? Sao tự dưng lại như sắp đánh nhau tới nơi thế? Chẳng lẽ đến việc gọt mấy củ khoai tây mà cũng phải tranh cướp nhau làm à?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro