Sau Khi Xuyên Sách Trở Về Ta Mang Thai Đứa Nhỏ Của Bệ Hạ
Đi Làm (1)
2024-11-17 01:42:26
Đáng tiếc, chủ nhân của những gương mặt bị Hạ Viễn Quân nhìn như muốn xiên chết kia vẫn chưa cảm nhận được chút nguy hiểm nào, chỉ mải hăng say thao thao bất tuyệt.
“Chắc chắn là sinh viên, trông trẻ thế này cơ mà.”
“Đúng vậy, không phải hotboy trường thì chí ít cũng phải là hotboy khoa, cậu học ngành gì?”
Kỳ Trạch vẫn không trả lời rốt cuộc mình là hotboy trường hay hotboy khoa, “Khoa ngoại ngữ đại học X, năm ba ạ. Tôi đang tạm thời làm việc ở tập đoàn Thượng thị.”
“Lợi hại quá! Đại học X luôn, vậy là học sinh xuất sắc rồi!” Cậu chàng học dốt Vu Thu lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ.
“Thượng thị? Thực tập sinh à?” Phó Dung lấy làm ngạc nhiên vì cậu không vào công ty con Kỳ thị mà lại thực tập bên nhà khác.
Kỳ Trạch lắc đầu làm mọi người càng kinh ngạc hơn, vẫn chưa tốt nghiệp mà đã nhận được offer, lại còn là của tập đoàn lớn như Thượng thị, nếu không có quan hệ cá nhân chen ngang nghĩa là bản thân cậu thật sự rất ưu tú. Chỉ là bọn họ dường như quên mất hai chữ “tạm thời”, cũng không rõ có phải cố tình bỏ qua không.
Hồ Lý vươn tay nhẹ nhàng vỗ đầu Kỳ Trạch: “Em trai ngoan.”
Ôi, quả nhiên chỉ là một nhóc con, vuốt lên vừa mềm vừa thích.
Kỳ Trạch sửng sốt phản ứng lại, hiện giờ cậu xác thực là thành viên nhỏ tuổi nhất trong số tám người.
Hạ Viễn Quân ngồi một bên lạnh mặt nhìn chằm chằm vào bàn tay Hồ Lý đang chạm vào Kỳ Trạch, ánh mắt ghen ghét như sắp tóe lửa.
Hắn còn chưa được sờ đâu!
Tám người ngồi trong phòng chiếu phim trên lầu ba, đoán nghề nghiệp xong, cả bọn cùng chơi đánh bài rồi trò chuyện phiếm thêm một lát, qua 10 giờ trở về phòng ngủ nhận cỏ bốn lá, viết xong lời nhắn gửi đi là có thể vệ sinh đi ngủ được rồi.
Hôm nay tất cả đồng loạt công khai nghề nghiệp tuổi tác, biết đâu lại có người thay đổi tâm ý cũng nên.
Kỳ Trạch cầm mảnh cỏ bốn lá thầm nghĩ trong đầu, điều kiện của mọi người đều rất tốt, chỉ mỗi mình mình vẫn còn là sinh viên, có khi ngày mai sẽ không còn ai tặng giấy cho mình nữa đâu nhỉ? Thế là cậu lại vui tươi rạo rực phóng bút viết thật nhanh rồi giao cỏ bốn lá cho nhân viên công tác.
Ngày hôm qua cậu tặng mảnh cỏ của mình cho La Tiểu Lê, khen món kẹo cô mang đến rất ngon; hôm nay lại tặng cho Bạch Linh Tiên vì cảm thấy cô gái này rất thú vị.
Kỳ Trạch liếc qua, thấy Hạ Viễn Quân cùng phòng cũng đã viết xong mảnh giấy của mình.
Mặt Hạ Viễn Quân không cảm xúc giao cỏ bốn lá cho nhân viên đứng chờ cùng tên người nhận, Kỳ Trạch thoáng trông thấy sắc mặt chần chừ muốn nói lại thôi của cậu nhân viên kia liền không khỏi tò mò.
“Anh viết những gì vào giấy thế?” Kỳ Trạch chờ Hạ Viễn Quân quay vào mới nhỏ giọng hỏi.
Hạ Viễn Quân nhìn cậu bằng vẻ mặt kiêu căng, hất cằm hỏi: “Cậu muốn biết à?”
Suýt nữa hắn đã buột miệng nói thẳng “Ngày mai cậu xem là biết ngay”, may mà cuối cùng vẫn nhịn xuống được.
Kỳ Trạch thấy hắn không có vẻ gì là muốn tiết lộ bèn mỉm cười không tiếp tục truy vấn, lại hỏi hắn có tình cảm với đối tượng nào không. Hai ngày đã trôi qua, cậu cảm thấy dường như Hạ Viễn Quân không hề có hứng thú với người nào cả, chẳng hiểu hắn tham gia góp vui chương trình để làm gì. Nếu nói là tới xây dựng hình tượng để hút fan thì không giống, tìm đối tượng yêu đương lại càng không phải, đến fan gái La Tiểu Lê cùng hắn nấu cơm cũng sắp ghét bỏ xa lánh đến tám trăm dặm rồi.
Không ngoài dự kiến, quả nhiên Hạ Viễn Quân không trả lời câu hỏi này mà ngược lại nhìn cậu chằm chằm, “Vậy còn cậu?”
Kỳ Trạch: “Ai cũng ưu tú cả.” Ý là bản thân không có đối tượng nào.
Đề tài đi đến đây thì kết thúc, trước khi đi ngủ Kỳ Trạch xuống lầu kiểm tra chậu hoa của mình một chút, qua 12 giờ đêm nhân viên công tác mới gắn cỏ bốn lá nên hiện giờ vẫn là thời gian tự do thăm nom. Cậu kiểm tra thấy mọi thứ đều bình thường, không có dấu hiệu sinh bệnh liền trở lại phòng ngủ.
Đêm nay Kỳ Trạch lại nằm mơ thấy Hạ Viễn Quân mặc bộ trường bào màu đen viền vàng quen thuộc, mái tóc dài như mực cùng cậu quấn quýt bên nhau không tách rời.
Nhưng rồi tỉnh dậy vẫn khó tránh khỏi buồn bã mất mát. Cậu nghĩ, có lẽ từ nay về sau chỉ có thể hưởng thụ giờ phút cá nước vui vầy cùng hắn ở trong giấc mộng mà thôi.
Kỳ Trạch ngồi trên giường phát ngốc một lát rồi mới đứng dậy đi rửa mặt.
Cậu vòng qua chỗ đặt hoa kiểm tra trước, sau đó trầm ngâm nhìn ba mảnh cỏ bốn lá trong chậu nhà mình.
Sao lại thế này?
Không hợp lý chút nào đúng không?
Chẳng lẽ tổng tài bá đạo, quán quân esports giải nghệ và thần tượng lên hot search đều hết thời cả rồi sao? Trong khi một đứa sinh viên tay trắng không nhà không xe lại liên tục giật MVP?
Kỳ Trạch cất cỏ bốn lá vào túi áo mà không tỏ vẻ gì là vui mừng, cameraman rất trung thực ghi lại toàn bộ một màn này vào ống kính.
“Chắc chắn là sinh viên, trông trẻ thế này cơ mà.”
“Đúng vậy, không phải hotboy trường thì chí ít cũng phải là hotboy khoa, cậu học ngành gì?”
Kỳ Trạch vẫn không trả lời rốt cuộc mình là hotboy trường hay hotboy khoa, “Khoa ngoại ngữ đại học X, năm ba ạ. Tôi đang tạm thời làm việc ở tập đoàn Thượng thị.”
“Lợi hại quá! Đại học X luôn, vậy là học sinh xuất sắc rồi!” Cậu chàng học dốt Vu Thu lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ.
“Thượng thị? Thực tập sinh à?” Phó Dung lấy làm ngạc nhiên vì cậu không vào công ty con Kỳ thị mà lại thực tập bên nhà khác.
Kỳ Trạch lắc đầu làm mọi người càng kinh ngạc hơn, vẫn chưa tốt nghiệp mà đã nhận được offer, lại còn là của tập đoàn lớn như Thượng thị, nếu không có quan hệ cá nhân chen ngang nghĩa là bản thân cậu thật sự rất ưu tú. Chỉ là bọn họ dường như quên mất hai chữ “tạm thời”, cũng không rõ có phải cố tình bỏ qua không.
Hồ Lý vươn tay nhẹ nhàng vỗ đầu Kỳ Trạch: “Em trai ngoan.”
Ôi, quả nhiên chỉ là một nhóc con, vuốt lên vừa mềm vừa thích.
Kỳ Trạch sửng sốt phản ứng lại, hiện giờ cậu xác thực là thành viên nhỏ tuổi nhất trong số tám người.
Hạ Viễn Quân ngồi một bên lạnh mặt nhìn chằm chằm vào bàn tay Hồ Lý đang chạm vào Kỳ Trạch, ánh mắt ghen ghét như sắp tóe lửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn còn chưa được sờ đâu!
Tám người ngồi trong phòng chiếu phim trên lầu ba, đoán nghề nghiệp xong, cả bọn cùng chơi đánh bài rồi trò chuyện phiếm thêm một lát, qua 10 giờ trở về phòng ngủ nhận cỏ bốn lá, viết xong lời nhắn gửi đi là có thể vệ sinh đi ngủ được rồi.
Hôm nay tất cả đồng loạt công khai nghề nghiệp tuổi tác, biết đâu lại có người thay đổi tâm ý cũng nên.
Kỳ Trạch cầm mảnh cỏ bốn lá thầm nghĩ trong đầu, điều kiện của mọi người đều rất tốt, chỉ mỗi mình mình vẫn còn là sinh viên, có khi ngày mai sẽ không còn ai tặng giấy cho mình nữa đâu nhỉ? Thế là cậu lại vui tươi rạo rực phóng bút viết thật nhanh rồi giao cỏ bốn lá cho nhân viên công tác.
Ngày hôm qua cậu tặng mảnh cỏ của mình cho La Tiểu Lê, khen món kẹo cô mang đến rất ngon; hôm nay lại tặng cho Bạch Linh Tiên vì cảm thấy cô gái này rất thú vị.
Kỳ Trạch liếc qua, thấy Hạ Viễn Quân cùng phòng cũng đã viết xong mảnh giấy của mình.
Mặt Hạ Viễn Quân không cảm xúc giao cỏ bốn lá cho nhân viên đứng chờ cùng tên người nhận, Kỳ Trạch thoáng trông thấy sắc mặt chần chừ muốn nói lại thôi của cậu nhân viên kia liền không khỏi tò mò.
“Anh viết những gì vào giấy thế?” Kỳ Trạch chờ Hạ Viễn Quân quay vào mới nhỏ giọng hỏi.
Hạ Viễn Quân nhìn cậu bằng vẻ mặt kiêu căng, hất cằm hỏi: “Cậu muốn biết à?”
Suýt nữa hắn đã buột miệng nói thẳng “Ngày mai cậu xem là biết ngay”, may mà cuối cùng vẫn nhịn xuống được.
Kỳ Trạch thấy hắn không có vẻ gì là muốn tiết lộ bèn mỉm cười không tiếp tục truy vấn, lại hỏi hắn có tình cảm với đối tượng nào không. Hai ngày đã trôi qua, cậu cảm thấy dường như Hạ Viễn Quân không hề có hứng thú với người nào cả, chẳng hiểu hắn tham gia góp vui chương trình để làm gì. Nếu nói là tới xây dựng hình tượng để hút fan thì không giống, tìm đối tượng yêu đương lại càng không phải, đến fan gái La Tiểu Lê cùng hắn nấu cơm cũng sắp ghét bỏ xa lánh đến tám trăm dặm rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không ngoài dự kiến, quả nhiên Hạ Viễn Quân không trả lời câu hỏi này mà ngược lại nhìn cậu chằm chằm, “Vậy còn cậu?”
Kỳ Trạch: “Ai cũng ưu tú cả.” Ý là bản thân không có đối tượng nào.
Đề tài đi đến đây thì kết thúc, trước khi đi ngủ Kỳ Trạch xuống lầu kiểm tra chậu hoa của mình một chút, qua 12 giờ đêm nhân viên công tác mới gắn cỏ bốn lá nên hiện giờ vẫn là thời gian tự do thăm nom. Cậu kiểm tra thấy mọi thứ đều bình thường, không có dấu hiệu sinh bệnh liền trở lại phòng ngủ.
Đêm nay Kỳ Trạch lại nằm mơ thấy Hạ Viễn Quân mặc bộ trường bào màu đen viền vàng quen thuộc, mái tóc dài như mực cùng cậu quấn quýt bên nhau không tách rời.
Nhưng rồi tỉnh dậy vẫn khó tránh khỏi buồn bã mất mát. Cậu nghĩ, có lẽ từ nay về sau chỉ có thể hưởng thụ giờ phút cá nước vui vầy cùng hắn ở trong giấc mộng mà thôi.
Kỳ Trạch ngồi trên giường phát ngốc một lát rồi mới đứng dậy đi rửa mặt.
Cậu vòng qua chỗ đặt hoa kiểm tra trước, sau đó trầm ngâm nhìn ba mảnh cỏ bốn lá trong chậu nhà mình.
Sao lại thế này?
Không hợp lý chút nào đúng không?
Chẳng lẽ tổng tài bá đạo, quán quân esports giải nghệ và thần tượng lên hot search đều hết thời cả rồi sao? Trong khi một đứa sinh viên tay trắng không nhà không xe lại liên tục giật MVP?
Kỳ Trạch cất cỏ bốn lá vào túi áo mà không tỏ vẻ gì là vui mừng, cameraman rất trung thực ghi lại toàn bộ một màn này vào ống kính.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro