Sau Khi Xuyên Sách Trở Về Ta Mang Thai Đứa Nhỏ Của Bệ Hạ
Mang Thai (3)
2024-11-17 01:42:26
Tiểu Văn tên đầy đủ là Hứa Văn, trước đây cũng là sinh viên đại học X. Ngày còn nhỏ cha mẹ ly hôn rồi lần lượt có gia đình riêng, cuối cùng không còn ai quan tâm đến cậu ta nữa. Sau này Hứa Văn gặp được Thượng Cảnh An, đương nhiên không có nổi nửa phần chống cự trước thế tiến công dịu dàng mãnh liệt của đối phương, thế là hai người nhanh chóng trở thành một cặp.
Hôm xảy ra chuyện là sinh nhật Thượng Cảnh An, Hứa Văn nhận được tiền lương làm thêm vội chạy sang tiệm bánh ngọt thủ công, tự tay làm một chiếc bánh tặng hắn ta. Tất nhiên, cuối cùng chiếc bánh đó không thể đến được tay người nhận. Trên đường đi tìm Thượng Cảnh An cậu ta bị một tay lái xe say rượu đụng phải, lúc gặp tai nạn vẫn còn đang ngọt ngào nói chuyện cùng bạn trai trong điện thoại.
Sau khi qua đời, Hứa Văn vẫn lưu luyến không yên, hai người yêu nhau nhiều như thế, Thượng Cảnh An biết tin cậu ta mất rồi không biết sẽ thương tâm đến mức nào? Thế là cậu ta ôm trái tim đầy bi thương đi xem tình hình bạn trai, kết quả bị hiện thực vả thẳng vào mặt —— Vào cái đêm cậu qua đời, Thượng Cảnh An lại đang cùng một cậu con trai khác “ăn bánh kem”.
“… Tôi không rõ tại sao mình không biến mất, nhưng không ai nhìn thấy tôi, không thể dùng điện thoại không được chơi game, cũng không thể ăn uống thứ gì, nhàm chán kinh khủng khiếp.” Hứa Văn cúi đầu, thoạt nhìn khá là đáng thương.
Bề ngoài Hứa Văn trông nhỏ tuổi hơn cả Kỳ Trạch, có lẽ vì khi còn sống người này cũng đồng bệnh tương liên với mình nên cậu sinh ra lòng trắc ẩn, vươn tay muốn xoa đầu cậu ta an ủi một chút. Không ngờ Hứa Văn thấy thế vội giật mình lùi thẳng ra sau, nơm nớp nhìn Kỳ Trạch, “Tôi, tôi chưa từng hại ai hết! Cậu đừng giết tôi!”
Gì cơ? Không phải, cậu chỉ muốn xoa đầu, ai biết hành động này có thể giết cậu ta đâu?
Có phải ngươi này lên án bất hợp lý quá rồi không?
Thấy sắc mặt Kỳ Trạch đầy ngờ vực như thật sự không biết gì, Hứa Văn nhỏ giọng hỏi: “Cậu không biết trên người mình có long khí sao?”
Không rõ Kỳ Trạch nghĩ đến chuyện gì mà đột nhiên đỏ cả mặt.
Hứa Văn cẩn thận dịch chuyển lên phía trước một chút, cố gắng miêu tả hết khả năng, “Cậu á, trong mắt tôi như được bọc một tầng kim quang vậy, thứ kim quang này lợi hại hơn ánh mặt trời nhiều, chỉ chạm vào một xíu thôi chắc chắn cũng đau muốn chết.”
Kỳ Trạch tưởng tượng hình ảnh bản thân dát đầy kim quang lập lòe, nghĩ một chút thôi cũng đủ rùng cả mình.
Cậu thu hồi bàn tay lại, nhìn qua Thượng Cảnh An còn té xỉu rồi hỏi Hứa Văn: “Vậy tiếp theo cậu muốn làm gì?”
Hứa Văn vốn không muốn làm gì đặc biệt, nhưng nhìn theo ánh mắt Kỳ Trạch thấy được làn khói đen trên đỉnh đầu Thượng Cảnh An, bỗng nhiên ánh mắt cậu ta sáng lên, hưng phấn nói: “Ngủ anh ta, xài tiền của anh ta, ở ké biệt thự cao cấp, lái ké xe thể thao đắt tiền, mua túi xách mua váy áo, mua hết đồ trang điểm hãng X, mua mặt nạ dưỡng mông, mua quần lót gợi cảm, sau đó tìm một anh cường tráng ngủ mình… Ha ha ha, chỉ nghĩ thôi đã sướng lên tiên rồi!”
“…” Tưởng tượng ra hình ảnh Thượng Cảnh An phong nhã lịch sự bỗng nhiên mặc đồ phụ nữ xách túi õng ẹo đi vào công ty hoặc đi giữa sân trường, Kỳ Trạch không khỏi dùng ánh mắt thương hại nhìn gã đàn ông bất tỉnh nhân sự bên ghế lái.
Hiển nhiên Hứa Văn không chỉ nói chơi, bởi vì Kỳ Trạch vừa thương hại xong đã nhìn thấy Thượng Cảnh An tỉnh lại. Chuyện đầu tiên hắn ta làm sau khi tỉnh là sờ soạng cơ ngực của chính mình, sau đó thổn thức nói, “Ui, thật ra tôi bị cơ ngực bự của thằng cha này quyến rũ đó.”
Kỳ Trạch: “…” Không biết mình nên bày ra vẻ mặt thế nào mới thích hợp nữa.
Lúc này Hứa Văn đang đắm chìm trong cơn kích động vì có lại cơ thể sống một lần nữa, cậu ta hào hứng sờ soạng toàn thân hết một lượt, sau đó mở ngăn kéo xe ra. Bên trong hộc tủ cất giữ rất nhiều loại nước hoa đủ kiểu dáng, cậu ta ngửi từng lọ một, cuối cùng chọn ra một loại tương đối dịu nhẹ.
Mùi nước hoa nhanh chóng khuếch tán khắp khoang xe, dạ dày Kỳ Trạch vốn không khỏe từ chiều lúc này lại bắt đầu nhộn nhạo, cậu che miệng hấp tấp mở cửa xe, chạy xuống ven đường cong người nôn khan.
Cửa xe bên kia cũng bị mở ra, Hứa Văn vừa ngửi thử mùi nước hoa trên người vừa nhìn Kỳ Trạch không ngừng nôn mửa, thuận miệng hỏi: “Cậu không sao chứ? Biểu hiện muốn nôn mà không nôn được này, trông cứ như ốm nghén ấy.”
Hai tay Kỳ Trạch chống đầu gối cứng đờ tại chỗ, hốc mắt trào ra chút nước mắt sinh lý. Cậu sững sờ nhìn đám cỏ dại ven đường xuyên qua lớp sương mờ ảo.
.
“Viên thuốc nửa đỏ nửa vàng, lại còn phát sáng này là gì thế?” Kỳ Trạch giấu thân thể dưới làn nước ấm áp, muốn dùng đề tài khác để che giấu vẻ ngượng ngùng vì những chuyện sắp diễn ra.
Hạ Viễn Quân cởi quần áo lộ ra thân hình tinh tráng, hắn chậm rãi bước xuống hồ ôm cậu vào ngực, cắn lên vành tai thì thầm: “Đồ tốt đấy.” Dứt lời, ngón tay thon dài cầm viên thuốc lập tức thâm nhập vào miệng cậu.
Kỳ Trạch nuốt xuống không hề phản kháng, sau đó cũng không còn tâm tư hỏi kỹ xem đến cùng nó là thứ gì, dù sao Hạ Viễn Quân đã nói tốt thì tức là tốt.
Một lúc lâu sau, cậu muốn mở miệng xin tha nên lôi đề tài kia ra hỏi thêm lần nữa, Hạ Viễn Quân đang trong cơn hứng tình đương nhiên không có kiên nhẫn giải thích tỉ mỉ, sau khi đọc tên nó ra thì vội vàng tiếp tục cày cấy.
Tuy cả đêm hôm đó Kỳ Trạch luôn trong trạng thái choáng váng mơ màng, nhưng bây giờ nghĩ lại vẫn có thể nhớ rõ mồn một thứ đó rốt cuộc là cái gì.
Giọng nói khàn khàn vì nhuộm đẫm tình dục của Hạ Viễn Quân dường như còn quanh quẩn bên tai cậu: “Thuốc thụ thai.”
Lời tác giả:
Công: Trẫm không đáng thương, chỉ có hồ ly nhỏ sắp bị trẫm bắt được mới đáng thương thôi.
Kỳ Trạch: QAQ
Hôm xảy ra chuyện là sinh nhật Thượng Cảnh An, Hứa Văn nhận được tiền lương làm thêm vội chạy sang tiệm bánh ngọt thủ công, tự tay làm một chiếc bánh tặng hắn ta. Tất nhiên, cuối cùng chiếc bánh đó không thể đến được tay người nhận. Trên đường đi tìm Thượng Cảnh An cậu ta bị một tay lái xe say rượu đụng phải, lúc gặp tai nạn vẫn còn đang ngọt ngào nói chuyện cùng bạn trai trong điện thoại.
Sau khi qua đời, Hứa Văn vẫn lưu luyến không yên, hai người yêu nhau nhiều như thế, Thượng Cảnh An biết tin cậu ta mất rồi không biết sẽ thương tâm đến mức nào? Thế là cậu ta ôm trái tim đầy bi thương đi xem tình hình bạn trai, kết quả bị hiện thực vả thẳng vào mặt —— Vào cái đêm cậu qua đời, Thượng Cảnh An lại đang cùng một cậu con trai khác “ăn bánh kem”.
“… Tôi không rõ tại sao mình không biến mất, nhưng không ai nhìn thấy tôi, không thể dùng điện thoại không được chơi game, cũng không thể ăn uống thứ gì, nhàm chán kinh khủng khiếp.” Hứa Văn cúi đầu, thoạt nhìn khá là đáng thương.
Bề ngoài Hứa Văn trông nhỏ tuổi hơn cả Kỳ Trạch, có lẽ vì khi còn sống người này cũng đồng bệnh tương liên với mình nên cậu sinh ra lòng trắc ẩn, vươn tay muốn xoa đầu cậu ta an ủi một chút. Không ngờ Hứa Văn thấy thế vội giật mình lùi thẳng ra sau, nơm nớp nhìn Kỳ Trạch, “Tôi, tôi chưa từng hại ai hết! Cậu đừng giết tôi!”
Gì cơ? Không phải, cậu chỉ muốn xoa đầu, ai biết hành động này có thể giết cậu ta đâu?
Có phải ngươi này lên án bất hợp lý quá rồi không?
Thấy sắc mặt Kỳ Trạch đầy ngờ vực như thật sự không biết gì, Hứa Văn nhỏ giọng hỏi: “Cậu không biết trên người mình có long khí sao?”
Không rõ Kỳ Trạch nghĩ đến chuyện gì mà đột nhiên đỏ cả mặt.
Hứa Văn cẩn thận dịch chuyển lên phía trước một chút, cố gắng miêu tả hết khả năng, “Cậu á, trong mắt tôi như được bọc một tầng kim quang vậy, thứ kim quang này lợi hại hơn ánh mặt trời nhiều, chỉ chạm vào một xíu thôi chắc chắn cũng đau muốn chết.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kỳ Trạch tưởng tượng hình ảnh bản thân dát đầy kim quang lập lòe, nghĩ một chút thôi cũng đủ rùng cả mình.
Cậu thu hồi bàn tay lại, nhìn qua Thượng Cảnh An còn té xỉu rồi hỏi Hứa Văn: “Vậy tiếp theo cậu muốn làm gì?”
Hứa Văn vốn không muốn làm gì đặc biệt, nhưng nhìn theo ánh mắt Kỳ Trạch thấy được làn khói đen trên đỉnh đầu Thượng Cảnh An, bỗng nhiên ánh mắt cậu ta sáng lên, hưng phấn nói: “Ngủ anh ta, xài tiền của anh ta, ở ké biệt thự cao cấp, lái ké xe thể thao đắt tiền, mua túi xách mua váy áo, mua hết đồ trang điểm hãng X, mua mặt nạ dưỡng mông, mua quần lót gợi cảm, sau đó tìm một anh cường tráng ngủ mình… Ha ha ha, chỉ nghĩ thôi đã sướng lên tiên rồi!”
“…” Tưởng tượng ra hình ảnh Thượng Cảnh An phong nhã lịch sự bỗng nhiên mặc đồ phụ nữ xách túi õng ẹo đi vào công ty hoặc đi giữa sân trường, Kỳ Trạch không khỏi dùng ánh mắt thương hại nhìn gã đàn ông bất tỉnh nhân sự bên ghế lái.
Hiển nhiên Hứa Văn không chỉ nói chơi, bởi vì Kỳ Trạch vừa thương hại xong đã nhìn thấy Thượng Cảnh An tỉnh lại. Chuyện đầu tiên hắn ta làm sau khi tỉnh là sờ soạng cơ ngực của chính mình, sau đó thổn thức nói, “Ui, thật ra tôi bị cơ ngực bự của thằng cha này quyến rũ đó.”
Kỳ Trạch: “…” Không biết mình nên bày ra vẻ mặt thế nào mới thích hợp nữa.
Lúc này Hứa Văn đang đắm chìm trong cơn kích động vì có lại cơ thể sống một lần nữa, cậu ta hào hứng sờ soạng toàn thân hết một lượt, sau đó mở ngăn kéo xe ra. Bên trong hộc tủ cất giữ rất nhiều loại nước hoa đủ kiểu dáng, cậu ta ngửi từng lọ một, cuối cùng chọn ra một loại tương đối dịu nhẹ.
Mùi nước hoa nhanh chóng khuếch tán khắp khoang xe, dạ dày Kỳ Trạch vốn không khỏe từ chiều lúc này lại bắt đầu nhộn nhạo, cậu che miệng hấp tấp mở cửa xe, chạy xuống ven đường cong người nôn khan.
Cửa xe bên kia cũng bị mở ra, Hứa Văn vừa ngửi thử mùi nước hoa trên người vừa nhìn Kỳ Trạch không ngừng nôn mửa, thuận miệng hỏi: “Cậu không sao chứ? Biểu hiện muốn nôn mà không nôn được này, trông cứ như ốm nghén ấy.”
Hai tay Kỳ Trạch chống đầu gối cứng đờ tại chỗ, hốc mắt trào ra chút nước mắt sinh lý. Cậu sững sờ nhìn đám cỏ dại ven đường xuyên qua lớp sương mờ ảo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
.
“Viên thuốc nửa đỏ nửa vàng, lại còn phát sáng này là gì thế?” Kỳ Trạch giấu thân thể dưới làn nước ấm áp, muốn dùng đề tài khác để che giấu vẻ ngượng ngùng vì những chuyện sắp diễn ra.
Hạ Viễn Quân cởi quần áo lộ ra thân hình tinh tráng, hắn chậm rãi bước xuống hồ ôm cậu vào ngực, cắn lên vành tai thì thầm: “Đồ tốt đấy.” Dứt lời, ngón tay thon dài cầm viên thuốc lập tức thâm nhập vào miệng cậu.
Kỳ Trạch nuốt xuống không hề phản kháng, sau đó cũng không còn tâm tư hỏi kỹ xem đến cùng nó là thứ gì, dù sao Hạ Viễn Quân đã nói tốt thì tức là tốt.
Một lúc lâu sau, cậu muốn mở miệng xin tha nên lôi đề tài kia ra hỏi thêm lần nữa, Hạ Viễn Quân đang trong cơn hứng tình đương nhiên không có kiên nhẫn giải thích tỉ mỉ, sau khi đọc tên nó ra thì vội vàng tiếp tục cày cấy.
Tuy cả đêm hôm đó Kỳ Trạch luôn trong trạng thái choáng váng mơ màng, nhưng bây giờ nghĩ lại vẫn có thể nhớ rõ mồn một thứ đó rốt cuộc là cái gì.
Giọng nói khàn khàn vì nhuộm đẫm tình dục của Hạ Viễn Quân dường như còn quanh quẩn bên tai cậu: “Thuốc thụ thai.”
Lời tác giả:
Công: Trẫm không đáng thương, chỉ có hồ ly nhỏ sắp bị trẫm bắt được mới đáng thương thôi.
Kỳ Trạch: QAQ
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro