Sau Khi Xuyên Sách Trở Về Ta Mang Thai Đứa Nhỏ Của Bệ Hạ
Nấu Cơm (3)
2024-11-17 01:42:26
Nếu người ta nhìn vào thấy Thượng Cảnh An vẫn hoàn thành tốt công việc, chỉ hành động hơi quái dị một chút thôi thì cùng lắm sẽ nghĩ hắn ta gặp áp lực quá lớn cần giải tỏa, chí ít không liên tưởng đến việc người này bị ma nhập. Hứa Văn không phải lệ quỷ, thích chơi vui nhưng gan lại bé, cậu ta không rành rẽ công việc của Thượng Cảnh An cũng chỉ có thể đi tìm Kỳ Trạch nhờ hỗ trợ.
Hứa Văn xoa tay, mỉm cười lấy lòng nhìn Kỳ Trạch: “Tôi có cách này, không biết cậu có chịu giúp tôi không.”
“Cách gì?” Hiện giờ Hứa Văn xem như đã là bạn Kỳ Trạch, nếu cậu ta chỉ giở trò trêu đùa Thượng Cảnh An, khiến hắn ta mất vài ký ức thì còn được, còn như lỡ tay quá trớn sẽ rất dễ dàng chịu phản phệ.
Biện pháp Hứa Văn đưa ra chính là tìm vài tên bạn ma khác đến giúp đỡ, tòa nhà này lớn như vậy chí ít cũng phải có một hai “người” dùng được. Nhưng nếu để cậu ta tự đi nhờ vả thì rất dễ gặp rủi ro, vốn bản thân đã là kẻ đoạt xác, mọi người đều là phận cô hồn dã quỷ như nhau, ai dám đảm bảo nếu để những kẻ kia được trải nghiệm cơ hội làm người lại không sinh ra ác niệm tranh đoạt cơ thể với mình. Kỳ Trạch có mặt ở đó thì mọi chuyện sẽ khác, mặc dù cậu không phải đạo sĩ thật nhưng có cơ thể đầy long khí, chắc chắn không ai dám manh động cướp đoạt. Đến lúc đó, Kỳ Trạch chỉ cần hỗ trợ đốt thêm chút giấy tiền đồ ăn xem như thù lao, nhất định sẽ có người đồng ý hợp tác cùng.
Ma quỷ vốn đầy âm khí, dù con ma đó chỉ là ma bình thường, không phải lệ quỷ thì vẫn có khả năng hại chết người nếu ám lên thân thể người đó trong thời gian quá dài. Tuy Thượng Cảnh An đúng là một tên đểu cáng nhưng tội không đến mức đáng chết. Kỳ Trạch nhận được lời hứa hẹn của Hứa Văn rằng chỉ chơi thêm nhiều nhất là mười ngày, Thượng Cảnh An tỉnh lại cùng lắm sẽ phát sốt vài ngày, vận may hạ thấp thêm ít hôm, mới đồng ý nhận lời hỗ trợ.
Cửa văn phòng mở ra, đám nhân viên chầu chực bên ngoài tuy ánh mắt vẫn thẳng thớm nhưng đã kịp quét hết trên dưới Kỳ Trạch và Thượng Cảnh An một lần. Kết quả lại chẳng thấy được dáng vẻ thỏa mãn quần áo xộc xệch như trong tưởng tượng, cả đám đành lần lượt lủi đi kèm theo những tiếng thở dài thất vọng.
Ngay sau đó, bọn họ tiếp tục được mục kích cảnh tượng sếp Thượng dẫn theo cậu trợ lý trẻ tuổi dạo một vòng tòa nhà, khiến bao nhiêu thanh niên nam nữ phải nổ mắt ghen tị.
Tóm lại, trước giờ Kỳ Trạch tan làm cũng đã tìm được cho Hứa Văn một anh bạn quỷ phù hợp yêu cầu. Để tỏ lòng thành, hai người còn bày biện đồ cúng đốt ngay tại chỗ cho người kia, anh bạn quỷ được ăn uống no nê, cũng rất hài lòng tỏ vẻ cực kỳ chờ mong vào công việc ngày mai. Đám ma quỷ còn lại e ngại long khí trên người Kỳ Trạch chỉ biết ẩn nấp trong góc tối nhỏ dãi thèm thuồng.
Hết giờ làm việc, Hứa Văn lái xe đưa Kỳ Trạch trở về biệt thự.
Trên đường về Kỳ Trạch rảnh rỗi mới nhớ đến bốn mảnh lá cây sáng nay mình thu hoạch được, thế là lần lượt mở từng tờ giấy ra nhìn nội dung bên trong.
[ —— Kiểu tóc xoăn hợp với cậu lắm. ]
[ —— Rất vui được làm quen với cậu. ]
[ —— Rất trông chờ món canh thịt dê tối mai. ]
[ —— Tại sao lại chọn hoa cát cánh? ]
Hai câu trên quá bình thường, Kỳ Trạch không thể biết được tác giả là ai —— cỏ bốn lá luôn được tặng dưới hình thức nặc danh. Riêng mảnh giấy thứ ba rất có thể là Hồ Lý, bởi vì hôm qua cô nàng có đến hỏi cậu về thực đơn chuẩn bị cho bữa tối, lúc ấy Kỳ Trạch đột nhiên rất muốn ăn canh thịt dê nên đã thuận miệng nhắc đến. Mảnh giấy thứ tư càng không thể biết do ai viết, đối phương hẳn cũng là người nhớ kỹ ngôn ngữ loài hoa của cây cát cánh nên mới có ấn tượng với cậu.
Hứa Văn liếc mấy mảnh giấy trên tay, nhớ đến chuyện Kỳ Trạch đang tham gia một chương trình truyền hình nên cũng xen vào nhiều chuyện một phen, hai người cứ thể trao đổi một đường đến tận khu biệt thự Lệ Loan. Cậu ta không tiến vào phạm vi ghi hình mà dừng xe cách đó khoảng 500 mét để Kỳ Trạch tự đi bộ vào nhà.
Kỳ Trạch trở lại biệt thự, phòng khách không có ai, thế nhưng cậu lại ngửi thấy mùi khen khét bay ra từ dưới bếp.
Chuyện gì xảy ra thế nhỉ?
Thấy Kỳ Trạch vừa bước vào, Hạ Viễn Quân đang dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm đầy căm hận vào mấy thứ trong nồi lập tức ngẩng phắt đầu lên.
Dưới ống kính của cameraman, ánh mắt Hạ Viễn Quân nhìn Kỳ Trạch cực kỳ hung thần ác sát. Nhưng không hiểu vì sao mà cậu lại có thể nhận ra vẻ tủi thân và thất vọng trên khuôn mặt hắn.
Nấu cơm khó quá đi.
Hạ Viễn Quân bắt đầu sinh ra nghi ngờ về độ chân thực của tình tiết trong mấy bộ phim thần tượng, nhân vật chính rõ ràng toàn làm ra món ăn thảm họa mà lúc nào người yêu cũng dùng vẻ mặt hạnh phúc ăn uống rất ngon lành.
Lời tác giả:
Công (căng thẳng): Cái này sẽ không độc chết ái phi của trẫm thật đấy chứ?
Hứa Văn xoa tay, mỉm cười lấy lòng nhìn Kỳ Trạch: “Tôi có cách này, không biết cậu có chịu giúp tôi không.”
“Cách gì?” Hiện giờ Hứa Văn xem như đã là bạn Kỳ Trạch, nếu cậu ta chỉ giở trò trêu đùa Thượng Cảnh An, khiến hắn ta mất vài ký ức thì còn được, còn như lỡ tay quá trớn sẽ rất dễ dàng chịu phản phệ.
Biện pháp Hứa Văn đưa ra chính là tìm vài tên bạn ma khác đến giúp đỡ, tòa nhà này lớn như vậy chí ít cũng phải có một hai “người” dùng được. Nhưng nếu để cậu ta tự đi nhờ vả thì rất dễ gặp rủi ro, vốn bản thân đã là kẻ đoạt xác, mọi người đều là phận cô hồn dã quỷ như nhau, ai dám đảm bảo nếu để những kẻ kia được trải nghiệm cơ hội làm người lại không sinh ra ác niệm tranh đoạt cơ thể với mình. Kỳ Trạch có mặt ở đó thì mọi chuyện sẽ khác, mặc dù cậu không phải đạo sĩ thật nhưng có cơ thể đầy long khí, chắc chắn không ai dám manh động cướp đoạt. Đến lúc đó, Kỳ Trạch chỉ cần hỗ trợ đốt thêm chút giấy tiền đồ ăn xem như thù lao, nhất định sẽ có người đồng ý hợp tác cùng.
Ma quỷ vốn đầy âm khí, dù con ma đó chỉ là ma bình thường, không phải lệ quỷ thì vẫn có khả năng hại chết người nếu ám lên thân thể người đó trong thời gian quá dài. Tuy Thượng Cảnh An đúng là một tên đểu cáng nhưng tội không đến mức đáng chết. Kỳ Trạch nhận được lời hứa hẹn của Hứa Văn rằng chỉ chơi thêm nhiều nhất là mười ngày, Thượng Cảnh An tỉnh lại cùng lắm sẽ phát sốt vài ngày, vận may hạ thấp thêm ít hôm, mới đồng ý nhận lời hỗ trợ.
Cửa văn phòng mở ra, đám nhân viên chầu chực bên ngoài tuy ánh mắt vẫn thẳng thớm nhưng đã kịp quét hết trên dưới Kỳ Trạch và Thượng Cảnh An một lần. Kết quả lại chẳng thấy được dáng vẻ thỏa mãn quần áo xộc xệch như trong tưởng tượng, cả đám đành lần lượt lủi đi kèm theo những tiếng thở dài thất vọng.
Ngay sau đó, bọn họ tiếp tục được mục kích cảnh tượng sếp Thượng dẫn theo cậu trợ lý trẻ tuổi dạo một vòng tòa nhà, khiến bao nhiêu thanh niên nam nữ phải nổ mắt ghen tị.
Tóm lại, trước giờ Kỳ Trạch tan làm cũng đã tìm được cho Hứa Văn một anh bạn quỷ phù hợp yêu cầu. Để tỏ lòng thành, hai người còn bày biện đồ cúng đốt ngay tại chỗ cho người kia, anh bạn quỷ được ăn uống no nê, cũng rất hài lòng tỏ vẻ cực kỳ chờ mong vào công việc ngày mai. Đám ma quỷ còn lại e ngại long khí trên người Kỳ Trạch chỉ biết ẩn nấp trong góc tối nhỏ dãi thèm thuồng.
Hết giờ làm việc, Hứa Văn lái xe đưa Kỳ Trạch trở về biệt thự.
Trên đường về Kỳ Trạch rảnh rỗi mới nhớ đến bốn mảnh lá cây sáng nay mình thu hoạch được, thế là lần lượt mở từng tờ giấy ra nhìn nội dung bên trong.
[ —— Kiểu tóc xoăn hợp với cậu lắm. ]
[ —— Rất vui được làm quen với cậu. ]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[ —— Rất trông chờ món canh thịt dê tối mai. ]
[ —— Tại sao lại chọn hoa cát cánh? ]
Hai câu trên quá bình thường, Kỳ Trạch không thể biết được tác giả là ai —— cỏ bốn lá luôn được tặng dưới hình thức nặc danh. Riêng mảnh giấy thứ ba rất có thể là Hồ Lý, bởi vì hôm qua cô nàng có đến hỏi cậu về thực đơn chuẩn bị cho bữa tối, lúc ấy Kỳ Trạch đột nhiên rất muốn ăn canh thịt dê nên đã thuận miệng nhắc đến. Mảnh giấy thứ tư càng không thể biết do ai viết, đối phương hẳn cũng là người nhớ kỹ ngôn ngữ loài hoa của cây cát cánh nên mới có ấn tượng với cậu.
Hứa Văn liếc mấy mảnh giấy trên tay, nhớ đến chuyện Kỳ Trạch đang tham gia một chương trình truyền hình nên cũng xen vào nhiều chuyện một phen, hai người cứ thể trao đổi một đường đến tận khu biệt thự Lệ Loan. Cậu ta không tiến vào phạm vi ghi hình mà dừng xe cách đó khoảng 500 mét để Kỳ Trạch tự đi bộ vào nhà.
Kỳ Trạch trở lại biệt thự, phòng khách không có ai, thế nhưng cậu lại ngửi thấy mùi khen khét bay ra từ dưới bếp.
Chuyện gì xảy ra thế nhỉ?
Thấy Kỳ Trạch vừa bước vào, Hạ Viễn Quân đang dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm đầy căm hận vào mấy thứ trong nồi lập tức ngẩng phắt đầu lên.
Dưới ống kính của cameraman, ánh mắt Hạ Viễn Quân nhìn Kỳ Trạch cực kỳ hung thần ác sát. Nhưng không hiểu vì sao mà cậu lại có thể nhận ra vẻ tủi thân và thất vọng trên khuôn mặt hắn.
Nấu cơm khó quá đi.
Hạ Viễn Quân bắt đầu sinh ra nghi ngờ về độ chân thực của tình tiết trong mấy bộ phim thần tượng, nhân vật chính rõ ràng toàn làm ra món ăn thảm họa mà lúc nào người yêu cũng dùng vẻ mặt hạnh phúc ăn uống rất ngon lành.
Lời tác giả:
Công (căng thẳng): Cái này sẽ không độc chết ái phi của trẫm thật đấy chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro