Sau Khi Xuyên Sách Trở Về Ta Mang Thai Đứa Nhỏ Của Bệ Hạ
Nghề Nghiệp (2)
2024-11-17 01:42:26
Phó Dung nhìn cục diện trong phòng bếp, chỉ mất vài giây đã gật gù ra vẻ hiểu rõ, sau đó nói với La Tiểu Lê: “Có cần tôi giúp gì không?” Sếp Phó hiển nhiên là quá hiểu kỹ năng của bạn thân nối khố, rất tri kỷ chủ động mở miệng cứu bồ.
Thấy La Tiểu Lê điên cuồng gật đầu, Phó Dung lịch sự mỉm cười, giơ tay chỉ chỉ lên lầu, “Vậy chờ tôi thay bộ quần áo khác nhé.”
Trước khi rời đi còn tranh thủ liếc Hạ Viễn Quân một cái như muốn khoe khoang.
Hạ Viễn Quân cười nhạo một tiếng, hừ, có gì đặc biệt mà khoe? Cho dù anh bày ra cả một bàn tiệc cũng không thể sánh bằng cảm giác sung sướng thỏa mãn vì được tự tay nấu ăn cho người mình thích như tôi!
Nói cho mà biết, anh thua rồi!
Lúc Phó Dung quay xuống bếp một lần nữa, Kỳ Trạch chỉ mới ăn xong một nửa phần thịt. Mùi cháy khét ban đầu đã bị mùi thức ăn La Tiểu Lê nấu nướng lấn át đi, mà Hạ Viễn Quân thấy cô bắt đầu bật bếp rốt cuộc cũng nhớ ra hôm nay mình còn nhiệm vụ nấu cơm tối cho mọi người, thế là lại lật đật chạy xuống nhận việc.
Thấy hắn định rút vỉ thịt bò ra, La Tiểu Lê dùng ngữ khí uyển chuyển nhưng không kém phần kiên quyết ngăn cản: “Món này làm quá mất thời gian, hơn nữa phải ăn lúc còn nóng. Chúng ta không đủ thời gian làm cho mỗi người một phần, cũng không có cách gì hâm lại được, vẫn thôi đi thì hơn.”
La Tiểu Lê cho rằng bản thân quấy rầy nhã hứng nấu nướng của đại thiếu gia sẽ chọc hắn không vui, chẳng ngờ lúc này Hạ Viễn Quân lại bỏ cuộc rất dứt khoát, không hề lưu luyến chút nào. Cô nàng nhìn Kỳ Trạch ngồi trên bàn cắm cúi ăn thịt, lại nhìn qua Hạ Viễn Quân đang giúp mình lột tỏi gọt vỏ khoai tây.
Sao cứ có cảm giác kỳ cục thế nào ấy, chẳng lẽ là ảo giác của cô thôi sao?
Cuối cùng Kỳ Trạch ăn xong cũng gia nhập vào đội ngũ trợ giúp làm cơm, bốn người cùng nhau hành động nên bữa cơm tối được hoàn thành còn sớm hơn thời gian La Tiểu Lê dự tính.
Các vị khách tập trung đông đủ là có thể trực tiếp dùng bữa ngay.
Mọi người rất nể tình khen hôm nay La Tiểu Lê nấu ăn rất ngon, cô nàng khiêm tốn không nhận mà chỉ nói được Phó Dung hỗ trợ. Cả bọn lại nhìn sang cậu chủ Hạ, cũng tỏ vẻ thông cảm, sau đó lại khoa trương tâng bốc Phó Dung thêm một lượt, khen anh ta có cả tài lẫn sắc lại còn biết nấu cơm, đúng là không chừa lại cho ai con đường sống!
Phó Dung ngượng ngùng mỉm cười, riêng Hạ Viễn Quân khó chịu phản bác: “Tôi cũng biết nấu cơm mà.”
La Tiểu Lê tiếp tục bày ra vẻ mặt mệt mỏi, từ chối bình luận.
Kỳ Trạch thân là người duy nhất được nếm bò bít tết của Hạ Viễn Quân, hơn nữa còn ăn hết bèn tốt bụng lên tiếng: “Ừ, anh ấy nấu ngon thật.”
Cả bọn đồng loạt trưng vẻ mặt không muốn tin nhưng cũng chỉ biết cười trừ theo phép lịch sự. Cơn bất mãn của Hạ Viễn Quân được lời Kỳ Trạch khen ngợi đúng lúc đã bốc hơi sạch sẽ, sau đó mang theo thái độ “tôi lợi hại nhất” tiếp tục thong dong ăn tiếp bữa cơm tối, ánh mắt suốt buổi không nén nổi vui mừng.
Những người khác: “…”
Quả nhiên cậu chủ Hạ giống y như người ta đồn, ấu trĩ không chịu nổi.
Nhưng vì sao đột nhiên lại thấy kiểu vui vẻ ấu trĩ vì làm tốt một chuyện được khen ngợi của hắn cũng đáng yêu là thế nào?
.
“Lại đây lại đây…” Vu Thu cầm ra một bộ bài, “Ai rút trước?”
Hồ Lý là người đầu tiên nhập cuộc, những người khác cũng lục tục lần lượt rút bài.
Hiện giờ bọn họ đang bắt đầu trò chơi đoán nghề nghiệp, ai rút lá bài nhỏ nhất sẽ là đối tượng được đoán đầu tiên. Riêng nghề nghiệp của Phó Dung và Hạ Viễn Quân không phải chuyện bí mật nên không cần rút, thậm chí tùy tiện tra trên mạng còn biết cả tuổi tác chính xác lẫn năm nào cầm giải thưởng gì, đã làm chuyện gì quan trọng, cho nên hai người này chỉ được phép đứng ngoài nhìn những người khác chơi.
Bạch Linh Tiên rút ra lá nhỏ nhất, là Át cơ. Cô nhíu mày nhìn xuống lá bài, sau đó ngẩng lên nhìn mọi người, nói nhàn nhạt: “Tôi có ‘ngũ hiểm nhất kim’*.”
*Ngũ hiểm bao gồm 5 loại bảo hiểm an sinh xã hội cơ bản nhất mà người sử dụng lao động ở Trung Quốc đại lục phải đóng cho người lao động, bao gồm bảo hiểm hưu trí, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm thương tật và hỗ trợ tài chính trong thời gian thai sản. Nhất kim đề cập đến Quỹ dự phòng nhà ở do đơn vị sử dụng lao động và người lao động cùng đóng định kỳ. Người lao động có đủ ‘ngũ hiểm nhất kim’ thường là người làm trong khối các cơ quan doanh nghiệp trực thuộc nhà nước.
“…” Cái này xem như gợi ý đúng không? Sao phong cách vẫn bình dân y chang như cách nữ thần giới thiệu tên mình ngày hôm qua thế nhỉ.
Thế nhưng số lượng doanh nghiệp nhà nước quá nhiều, gợi ý này xem như vô dụng, chỉ có thể tiếp tục phán đoán dựa trên khí chất và hành vi xử sự hàng ngày của đối phương.
Thấy La Tiểu Lê điên cuồng gật đầu, Phó Dung lịch sự mỉm cười, giơ tay chỉ chỉ lên lầu, “Vậy chờ tôi thay bộ quần áo khác nhé.”
Trước khi rời đi còn tranh thủ liếc Hạ Viễn Quân một cái như muốn khoe khoang.
Hạ Viễn Quân cười nhạo một tiếng, hừ, có gì đặc biệt mà khoe? Cho dù anh bày ra cả một bàn tiệc cũng không thể sánh bằng cảm giác sung sướng thỏa mãn vì được tự tay nấu ăn cho người mình thích như tôi!
Nói cho mà biết, anh thua rồi!
Lúc Phó Dung quay xuống bếp một lần nữa, Kỳ Trạch chỉ mới ăn xong một nửa phần thịt. Mùi cháy khét ban đầu đã bị mùi thức ăn La Tiểu Lê nấu nướng lấn át đi, mà Hạ Viễn Quân thấy cô bắt đầu bật bếp rốt cuộc cũng nhớ ra hôm nay mình còn nhiệm vụ nấu cơm tối cho mọi người, thế là lại lật đật chạy xuống nhận việc.
Thấy hắn định rút vỉ thịt bò ra, La Tiểu Lê dùng ngữ khí uyển chuyển nhưng không kém phần kiên quyết ngăn cản: “Món này làm quá mất thời gian, hơn nữa phải ăn lúc còn nóng. Chúng ta không đủ thời gian làm cho mỗi người một phần, cũng không có cách gì hâm lại được, vẫn thôi đi thì hơn.”
La Tiểu Lê cho rằng bản thân quấy rầy nhã hứng nấu nướng của đại thiếu gia sẽ chọc hắn không vui, chẳng ngờ lúc này Hạ Viễn Quân lại bỏ cuộc rất dứt khoát, không hề lưu luyến chút nào. Cô nàng nhìn Kỳ Trạch ngồi trên bàn cắm cúi ăn thịt, lại nhìn qua Hạ Viễn Quân đang giúp mình lột tỏi gọt vỏ khoai tây.
Sao cứ có cảm giác kỳ cục thế nào ấy, chẳng lẽ là ảo giác của cô thôi sao?
Cuối cùng Kỳ Trạch ăn xong cũng gia nhập vào đội ngũ trợ giúp làm cơm, bốn người cùng nhau hành động nên bữa cơm tối được hoàn thành còn sớm hơn thời gian La Tiểu Lê dự tính.
Các vị khách tập trung đông đủ là có thể trực tiếp dùng bữa ngay.
Mọi người rất nể tình khen hôm nay La Tiểu Lê nấu ăn rất ngon, cô nàng khiêm tốn không nhận mà chỉ nói được Phó Dung hỗ trợ. Cả bọn lại nhìn sang cậu chủ Hạ, cũng tỏ vẻ thông cảm, sau đó lại khoa trương tâng bốc Phó Dung thêm một lượt, khen anh ta có cả tài lẫn sắc lại còn biết nấu cơm, đúng là không chừa lại cho ai con đường sống!
Phó Dung ngượng ngùng mỉm cười, riêng Hạ Viễn Quân khó chịu phản bác: “Tôi cũng biết nấu cơm mà.”
La Tiểu Lê tiếp tục bày ra vẻ mặt mệt mỏi, từ chối bình luận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kỳ Trạch thân là người duy nhất được nếm bò bít tết của Hạ Viễn Quân, hơn nữa còn ăn hết bèn tốt bụng lên tiếng: “Ừ, anh ấy nấu ngon thật.”
Cả bọn đồng loạt trưng vẻ mặt không muốn tin nhưng cũng chỉ biết cười trừ theo phép lịch sự. Cơn bất mãn của Hạ Viễn Quân được lời Kỳ Trạch khen ngợi đúng lúc đã bốc hơi sạch sẽ, sau đó mang theo thái độ “tôi lợi hại nhất” tiếp tục thong dong ăn tiếp bữa cơm tối, ánh mắt suốt buổi không nén nổi vui mừng.
Những người khác: “…”
Quả nhiên cậu chủ Hạ giống y như người ta đồn, ấu trĩ không chịu nổi.
Nhưng vì sao đột nhiên lại thấy kiểu vui vẻ ấu trĩ vì làm tốt một chuyện được khen ngợi của hắn cũng đáng yêu là thế nào?
.
“Lại đây lại đây…” Vu Thu cầm ra một bộ bài, “Ai rút trước?”
Hồ Lý là người đầu tiên nhập cuộc, những người khác cũng lục tục lần lượt rút bài.
Hiện giờ bọn họ đang bắt đầu trò chơi đoán nghề nghiệp, ai rút lá bài nhỏ nhất sẽ là đối tượng được đoán đầu tiên. Riêng nghề nghiệp của Phó Dung và Hạ Viễn Quân không phải chuyện bí mật nên không cần rút, thậm chí tùy tiện tra trên mạng còn biết cả tuổi tác chính xác lẫn năm nào cầm giải thưởng gì, đã làm chuyện gì quan trọng, cho nên hai người này chỉ được phép đứng ngoài nhìn những người khác chơi.
Bạch Linh Tiên rút ra lá nhỏ nhất, là Át cơ. Cô nhíu mày nhìn xuống lá bài, sau đó ngẩng lên nhìn mọi người, nói nhàn nhạt: “Tôi có ‘ngũ hiểm nhất kim’*.”
*Ngũ hiểm bao gồm 5 loại bảo hiểm an sinh xã hội cơ bản nhất mà người sử dụng lao động ở Trung Quốc đại lục phải đóng cho người lao động, bao gồm bảo hiểm hưu trí, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm thương tật và hỗ trợ tài chính trong thời gian thai sản. Nhất kim đề cập đến Quỹ dự phòng nhà ở do đơn vị sử dụng lao động và người lao động cùng đóng định kỳ. Người lao động có đủ ‘ngũ hiểm nhất kim’ thường là người làm trong khối các cơ quan doanh nghiệp trực thuộc nhà nước.
“…” Cái này xem như gợi ý đúng không? Sao phong cách vẫn bình dân y chang như cách nữ thần giới thiệu tên mình ngày hôm qua thế nhỉ.
Thế nhưng số lượng doanh nghiệp nhà nước quá nhiều, gợi ý này xem như vô dụng, chỉ có thể tiếp tục phán đoán dựa trên khí chất và hành vi xử sự hàng ngày của đối phương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro