Sau Khi Xuyên Thành Mèo, Tôi Nổi Tiếng Nhờ Huyền Học

Chương 12

2024-08-19 07:37:18

Đường Thước nhất thời thấy chột dạ.

"Mật mã nhà anh do cô ấy nói cho tôi biết đấy." Sở Phi Niên đột nhiên nói.

Cô vừa mở miệng, lũ chó mèo đang nói chuyện trong cửa hàng đều im lặng. Tất cả mọi người đều nhìn Sở Phi Niên.

Một lúc sau, mèo con vốn đang nhoài khỏi lồng sắt, cố gắng muốn tiếp cận Úc Tinh Hà bỗng 'vèo' một tiếng quay người lao vào lòng mèo mẹ: “Mẹ, hóa ra lời mẹ nói là thật! Chúng ta thật sự có thể tu luyện thành tinh!"

Đột nhiên nhận được ánh mắt ngưỡng mộ vô cùng, mèo mẹ hắng giọng, cúi đầu liếm nhóc con đang nằm trong lòng mình, giấu đi chút chột dạ đong đầy trong đôi mắt.

Đường Thước cũng nghe được Sở Phi Niên nói gì. Nhưng Triệu Vân và Quả Quả lại không thể nghe được tiếng cô.

Sở Phi Niên thấy anh ấy quay đầu lại nhìn Quả Quả rồi lại nhìn Triệu Vân. Triệu Vân đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, rõ ràng là đang định ra ngoài. Cô lại nói "Yên tâm, họ không thể nghe thấy đâu. Nhưng anh thì nghe được đấy."

Đêm qua khi băng qua đường, Sở Phi Niên phát hiện người trong xe nghe thấy cô nói chuyện. Tuy lúc đó anh ta không tỉnh táo, nhưng cô vẫn nên cẩn thận thì hơn, về sau không thể tùy tiện nói chuyện trước mặt người khác.

Nếu cô không bị bắt thì đối phương cũng bị điên.

Nghe Sở Phi Niên nói vậy, Đường Thước hắng giọng một tiếng, dùng nắm tay che miệng rồi xích lại gần Sở Phi Niên, nói thầm: “Miêu đại nhân, ngài muốn giúp các cô ấy hả?”

Ít phút sau, Đường Thước tiến tới ngăn cản Triệu Vân đang muốn ra ngoài, nói: “Triệu Vân, cho dù bây giờ em đi báo cảnh sát cũng không tra được gì, chuyện qua cũng lâu rồi mà. Thay vì báo cảnh sát, em nghĩ sao về việc thử đi đường khác?”

“Đường khác là sao?” Triệu Vân kinh ngạc.

Mặc dù cô ấy nói muốn đi báo cảnh sát nhưng thực sự cũng không có nhiều hy vọng. Dù sao khi Tiểu Yến xảy ra chuyện cô ấy cũng từng nghi ngờ, nhưng cảnh sát không chịu điều tra bất cứ thứ gì, cuối cùng kết luận là Tiểu Yến tử vong ngoài ý muốn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ví dụ như mời đại sư tới hỏi xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với Tiểu Yến.” Đường Thước hạ giọng nói: “Anh cũng không gạt em, hôm qua nhà anh xảy ra chút chuyện nên Quả Quả mới có thể thấy Tiểu Yến. Anh đã mời đại sư đấy.”

Anh ấy không kể tiếp chuyện xảy ra sau đó nhưng cũng đủ để hai mắt Triệu Vân sáng rực, hiển nhiên là cô ấy đã hiểu.

Sở Phi Niên và Úc Tinh Hà ngồi ở ghế sau xe Đường Thước. Tuy chỗ ngồi rất rộng rãi nhưng Sở Phi Niên nhất quyết không ngồi ghế, hết lần này đến lần khác nằm nhoài trên lưng Úc Tinh Hà. Ban đầu cô còn được voi đòi tiên, muốn leo lên đầu anh, nhưng vì suýt chút nữa đụng trúng trần xe nên mới đành tiếc nuối leo xuống.

Khi lên xe, Sở Phi Niên truyền đạt lại đề nghị Úc Tinh Hà đề cập trước đó cho Đường Thước, anh ấy đáp ứng ngay lập tức, còn đưa ra mấy cái chung cư cho cô chọn. Cuối cùng chung cư mà ông cụ Đường đang ở may mắn được chọn.

Nhưng họ không ở chung một căn.

Sở Phi Niên muốn gửi chi phiếu cho anh ấy, nhưng Đường Thước nhất quyết không nhận: “Miêu đại nhân, ngài từng thấy chuyện tấm lòng đã trao lại đi thu hồi chưa?”

“Nhưng tôi cầm tiền cũng không tiêu được…” Sở Phi Niên không vui nói, giơ chân trước lên vuốt tai.

Làm gì có ai tình nguyện mang tiền cho người khác.

Đường Thước giật mình, lập tức nói: “Chuyện này dễ xử lý. Miêu đại nhân, tôi đã mua điện thoại di động và máy tính cho cô, mở thêm một cái tài khoản nữa, cô có thể cất tiền vào đấy…”

“Như thế thì có thể gọi đồ ăn ngoài! Còn mua sắm qua internet nữa!” Úc Tinh Hà hưng phấn, cái đuôi sau lưng vẫy không ngừng.

Sở Phi Niên biết gọi đồ ăn ngoài và mua sắm qua internet là gì, lòng cũng rung động, lập tức đồng ý với đề nghị của Đường Thước, nói: “Vậy anh giúp tôi xử lý đi, sau này gặp chuyện gì tôi có thể giúp anh một lần.”

Đường Thước vui mừng, một câu này của Sở Phi Niên có giá trị hơn bất cứ thứ gì khác, anh ấy nói: “Miêu đại nhân, có người muốn hại vợ tôi, ngài có thể ra tay tương trợ không?”

Đêm qua, lúc Sở Phi Niên rời đi đã là đêm khuya, Đường Thước cũng không dám tìm đại sư Dương nên định sáng sớm hôm nay đưa Quả Quả đi học xong sẽ tự mình đến cửa tìm ông ấy. Kết quả là trên đường đi anh ấy nhận được điện thoại của Triệu Vân nên mới vội vàng đến cửa hàng thú cưng, còn dẫn cả Quả Quả theo.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Anh ấy còn chưa kịp mời đại sư Dương.

“Có thể.” Sở Phi Niên gật đầu, đáp ứng rất sảng khoái.

Vừa hay cô cũng không thích mang nợ người khác.

“Tối nay anh để Triệu Vân ngủ ở căn phòng Chu Tử Yến ở khi còn sống, những chuyện còn lại không cần lo, cứ yên tâm đi ngủ là được.” Sở Phi Niên nói.

Đường Thước nhận lệnh, đi vòng qua trường mẫu giáo để gửi Quả Quả rồi mới quay về chung cư nhà mình. Triệu Vân vẫn luôn lái xe theo sau. Chờ tới khi đến nơi, Đường Thước truyền đạt lại những lời Sở Phi Niên vừa nói cho cô ấy.

Anh ấy cũng không nói thẳng đây là ý của Sở Phi Niên, chỉ bảo là có hỏi qua đại sư.

Triệu Vân cảm ơn xong lập tức vội vã rời đi.

Sở Phi Niên liếc mắt nhìn cô ấy, nói: “Cái lọ đựng cọ trang điểm bị đập vỡ lần trước vẫn giữ chứ? Cầm nó đi tìm người.”

“Được chứ, được chứ!” Đường Thước vội vàng gật đầu, chạy lên lầu lấy mảnh vỡ lọ đựng cọ.

Lúc Hạ Doanh biết cái lọ này là đồ vật hại người đã muốn vứt bỏ, may mà Đường Thước cất đi.

“Miêu đại nhân, cái lọ đựng cọ này rốt cuộc là làm từ gì? Tôi thấy nó giống như gốm sứ, nhưng cũng không quá giống. Đúng rồi, mấy ngày trước Doanh Doanh đi chơi với bạn đã mua lại nó, tôi đã thấy, cũng không biết vì sao cô ấy lại đặc biệt yêu thích nó, mua về nhưng không nỡ dùng, cứ đặt trên bàn trang điểm, mỗi sáng sớm còn cẩn thận lau một lần.” Đường Thước nói.

Ban đầu anh ấy còn tưởng Hạ Doanh mua đồ cổ, bây giờ nghĩ lại chỉ thấy rùng mình.

Sở Phi Niên thò chân khều mấy mảnh vỡ lọ đựng cọ được đặt trong hộp, oán khí bám trên đó lập tức rít lên, bỏ chạy hết về phía trước xe, cô nói: “Đây đúng là gốm sứ, nhưng đã được trộn với tro cốt người chết. Anh lái xe dựa theo bảng chỉ đường trong xe là được.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Xuyên Thành Mèo, Tôi Nổi Tiếng Nhờ Huyền Học

Số ký tự: 0