Sau Khi Xuyên Thành Mèo, Tôi Nổi Tiếng Nhờ Huyền Học
Chương 14
2024-08-19 07:37:18
Sở Phi Niên nhìn chằm chằm Hứa Phi, cô đứng sau lưng Úc Tinh Hà, cái đuôi sau lưng dựng thẳng đứng, giọng nói hơi khàn: “Ai cho cô pháp khí này?”
Đường Thước và Hạ Doanh thấy cô đã lên tiếng thì đồng lòng ngậm miệng, chỉ đứng yên nhìn Hứa Phi.
Hai chân Hứa Phi run lẩy bẩy, ngồi bệt xuống đất. Cô ta biết chuyện đã đến nước này thì không thể lừa gạt được nữa, cộng thêm việc sợ Sở Phi Niên nên cất giọng chán nản: “Là tôi bỏ tiền mua trên mạng, chưa gặp qua người bán. Tất cả giao dịch đều tiến hành online, sau khi trả tiền người đó đã gửi cái này đến chỗ tôi, cái còn lại thì cam đoan nhất định sẽ đưa tới tay Hạ Doanh.”
Hạ Doanh không khách khí, trực tiếp đoạt lấy điện thoại di động của cô ta.
“Tôi cũng không biết mình kết bạn với người này từ bao giờ, chỉ là một đêm đang lướt vòng bạn bè vô tình thấy quảng cáo của người ta…” Hứa Phi liếm môi.
Lúc ấy không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cô ta lại nói cho đối phương mong muốn của mình là trở thành Đường phu nhân, không ngờ đối phương nói rằng có thể giúp cô ta hoàn thành tâm nguyện. Thẳng đến khi giao xong tiền, Hứa Phi ngủ một giấc dậy đã thấy bình hoa được gửi đến.
Ngay sau đó, Hạ Doanh đến đây chơi. Cô ấy đã thấy cái bình hoa này, còn cầm nó lên ngắm nghía. Tuy lúc ấy không có chuyện gì xảy ra nhưng không lâu sau cô ấy bắt đầu thấy những thứ không sạch sẽ.
Đồng thời, khi đi mua sắm cùng Hạ Doanh, Hứa Phi thấy cô ấy mua lọ đựng cọ trang điểm kia thì lập tức có cảm giác đây là món đồ cùng loại với bình hoa trong nhà.
Hạ Doanh nghe Hứa Phi nói những lời này, tay nắm chặt thành quyền. Chỉ cần nhớ lại khi cô ấy nhìn thấy những thứ không sạch sẽ, Hứa Phi ngoài mặt không ngừng an ủi là do cô ấy quá mệt mỏi nên bị hoa mắt nhưng trong lòng lại mừng thầm là Hạ Doanh đã thấy lòng nhộn nhạo buồn nôn.
“WeChat cũng có thể mua đồ hả?” Sở Phi Niên muốn qua xem điện thoại di động, vừa nhìn màn hình vẻ thăm dò vừa nghĩ: “Không sợ bị lừa gạt à?”
Cô biết có ứng dụng chuyên dùng để mua sắm, cũng biết WeChat là ứng dụng dùng để nói chuyện phiếm mới đúng.
Úc Tinh Hà ngồi cạnh cô, cũng chúi đầu vào nhìn, nghe cô hỏi thì nói: “Có thể, đó là những người kinh doanh trên WeChat, chính là sử dụng WeChat…”
Anh giải thích cho Sở Phi Niên những thứ liên quan đến việc kinh doanh trên WeChat.
Sở Phi Niên nghe xong rất là ngạc nhiên.
Một mèo một chó vẫn đang xem lịch sử tin nhắn giữa Hứa Phi và người bán pháp khí, Hứa Phi bên này rốt cuộc cũng nói ra lý do cô ta muốn hãm hại Hạ Doanh.
Cô ta ngẩng đầu nhìn Hạ Doanh, biểu cảm ghen ghét: “Hạ Doanh, từ khoảnh khắc Đường Thước cầu hôn cô tới nay, thì tôi đã cảm thấy hối hận rồi.”
“Cô hối hận cái gì?” Hạ Doanh sửng sốt.
Hứa Phi cười trào phúng: “Nếu năm đó khi Đường Thước gửi thư tình, tôi trực tiếp đồng ý thì người kết hôn với Đường Thước bây giờ chính là tôi, Đường phu nhân được người người ngưỡng mộ cũng là tôi!”
Cô ta càng nói càng kích động, đến cuối cùng giọng nói trở nên cao vút sắc nhọn.
Nhưng Đường Thước lại nghe không hiểu, thấy Hạ Doanh nhìn thì vội vàng nói: “Anh không có! Anh thề! Doanh Doanh, đời này anh chỉ viết thư tình cho một mình em!”
“Đường Thước, cậu dám nói vật này không phải do cậu đưa cho tôi không?” Hứa Phi giơ tay móc sợi dây chuyền dưới cổ áo. Mặt dây là một viên pha lê lớn màu xanh lam, có hình trái tim, bên trong thấp thoáng có vật gì đó.
Đường Thước thấy sợi dây thì hai mắt trợn lớn.
Hứa Phi cười đắc ý khi thấy phản ứng của anh, cô ta gẩy gẩy đáy của hình trái tim, rút ra vật được giấu bên trong.
Đó là một mảnh giấy nhỏ được cuốn thành ống, trên giấy là dòng chữ tỏ tình xiêu xiêu vẹo vẹo “Tớ thích cậu”, ở cuối còn vẽ thêm một hình trái tim đỏ chót vô cùng đáng yêu.
“Xế chiều hôm đó tôi đã tận mắt thấy cậu thả cái này vào trong cặp sách của tôi, cậu còn muốn phủ nhận hả?” Hứa Phi đưa tờ giấy cho Hạ Doanh, nói: “Trước đây cô ngồi cùng bàn với cậu ấy, dù đã qua nhiều năm nhưng vẫn có ấn tượng với nét chữ này chứ nhỉ?”
“Đây là quà tôi tặng Doanh Doanh!” Đường Thước sợ Hạ Doanh hiểu lầm, mặt đỏ tía tai nói: “Thật! Đây là quà tôi đã tốn rất nhiều công sức mua về để tỏ tình, nhưng đối tượng vẫn luôn là Doanh Doanh, tại sao nó lại chạy đến chỗ cô?”
So với Đường Thước lòng nóng như lửa đốt, Hạ Doanh ngược lại đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra, vẻ mặt cô ấy phức tạp, nói không nên lời: “Anh nhận lầm cặp sách đúng không?”
Cô ấy và Hứa Phi từ nhỏ đã là hàng xóm, bọn họ cùng lớn lên, cùng đi học, còn Đường Thước thì lên cấp 2 mới chuyển đến lớp họ, trở thành bạn cùng bàn của Hạ Doanh.
Khi đó Đường Thước vẫn là một đứa trẻ mập mạp. Bởi vì anh ấy có một con mắt rất mẫn cảm nên phần lớn thời gian đều đeo một cái bịt mắt. Mặc dù chủ nhiệm lớp đã chủ động giải thích điều này trước lớp nhưng vẫn có một vài bạn học nghịch ngợm đặt cho anh ấy biệt danh “Độc Nhãn Long”. Vì lý do đó nên Đường Thước không quá thích việc tiếp xúc với người khác, cũng vì thế mà xây dựng được quan hệ tốt với bạn cùng bàn Hạ Doanh.
Hạ Doanh nói: “Tôi còn nhớ từ tiểu học hai chúng ta bắt đầu dùng đồ giống nhau, bất kể là văn phòng phẩm hay cặp sách, thậm chí cả kẹp tóc cũng mua cùng một loại. Thói quen này được duy trì tới tận khi học cấp ba mới từ bỏ.”
Khuôn mặt đắc ý của Hứa Phi chớp mắt cứng đờ.
Lúc trước khi Hạ Doanh và Đường Thước mới bên nhau, cô ta vẫn thầm cười nhạo trong lòng, nhưng sau này thấy quan hệ giữa bọn họ càng ngày càng tốt, Đường Thước xem Hạ Doanh như báu vật mà nâng niu chiều chuộng, còn Hạ Doanh lại trở thành Đường phu nhân người người ngưỡng mộ thì Hứa Phi bắt đầu không kìm chế nổi, hết lần này tới lần khác nghĩ về khung cảnh chiều hôm đó.
Cho nên tuy thời gian đã trôi qua nhiều năm cô ta vẫn nhớ rõ chuyện ngày hôm đó. Hiện giờ nghe Hạ Doanh nói xong, cô ta lại không dám nghĩ lại nữa.
Hạ Doanh tiến lên trước một bước, giơ tay giật lấy viên pha lê màu xanh dương, nhìn Hứa Phi nói: “Cái này không phải của cô, cô cũng không cần thiết phải giữ nữa. Hứa Phi, kể từ giờ tôi không có người bạn như cô, hiểu không?”
Gia đình họ Hứa từ mấy năm trước đã bắt đầu suy tàn, nếu không phải có Hạ Doanh và Đường Thước giúp đỡ thì bây giờ tên tuổi bọn họ đã sớm bốc hơi khỏi thành phố A. Hiện tại Hạ Doanh nói một câu như vậy đồng nghĩa với việc gia đình họ Hạ và họ Đường sẽ không giúp gia đình họ Hứa như trước đây.
Hạ Doanh đập vỡ bình hoa ngay trước mặt Hứa Phi.
Đường Thước và Hạ Doanh thấy cô đã lên tiếng thì đồng lòng ngậm miệng, chỉ đứng yên nhìn Hứa Phi.
Hai chân Hứa Phi run lẩy bẩy, ngồi bệt xuống đất. Cô ta biết chuyện đã đến nước này thì không thể lừa gạt được nữa, cộng thêm việc sợ Sở Phi Niên nên cất giọng chán nản: “Là tôi bỏ tiền mua trên mạng, chưa gặp qua người bán. Tất cả giao dịch đều tiến hành online, sau khi trả tiền người đó đã gửi cái này đến chỗ tôi, cái còn lại thì cam đoan nhất định sẽ đưa tới tay Hạ Doanh.”
Hạ Doanh không khách khí, trực tiếp đoạt lấy điện thoại di động của cô ta.
“Tôi cũng không biết mình kết bạn với người này từ bao giờ, chỉ là một đêm đang lướt vòng bạn bè vô tình thấy quảng cáo của người ta…” Hứa Phi liếm môi.
Lúc ấy không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cô ta lại nói cho đối phương mong muốn của mình là trở thành Đường phu nhân, không ngờ đối phương nói rằng có thể giúp cô ta hoàn thành tâm nguyện. Thẳng đến khi giao xong tiền, Hứa Phi ngủ một giấc dậy đã thấy bình hoa được gửi đến.
Ngay sau đó, Hạ Doanh đến đây chơi. Cô ấy đã thấy cái bình hoa này, còn cầm nó lên ngắm nghía. Tuy lúc ấy không có chuyện gì xảy ra nhưng không lâu sau cô ấy bắt đầu thấy những thứ không sạch sẽ.
Đồng thời, khi đi mua sắm cùng Hạ Doanh, Hứa Phi thấy cô ấy mua lọ đựng cọ trang điểm kia thì lập tức có cảm giác đây là món đồ cùng loại với bình hoa trong nhà.
Hạ Doanh nghe Hứa Phi nói những lời này, tay nắm chặt thành quyền. Chỉ cần nhớ lại khi cô ấy nhìn thấy những thứ không sạch sẽ, Hứa Phi ngoài mặt không ngừng an ủi là do cô ấy quá mệt mỏi nên bị hoa mắt nhưng trong lòng lại mừng thầm là Hạ Doanh đã thấy lòng nhộn nhạo buồn nôn.
“WeChat cũng có thể mua đồ hả?” Sở Phi Niên muốn qua xem điện thoại di động, vừa nhìn màn hình vẻ thăm dò vừa nghĩ: “Không sợ bị lừa gạt à?”
Cô biết có ứng dụng chuyên dùng để mua sắm, cũng biết WeChat là ứng dụng dùng để nói chuyện phiếm mới đúng.
Úc Tinh Hà ngồi cạnh cô, cũng chúi đầu vào nhìn, nghe cô hỏi thì nói: “Có thể, đó là những người kinh doanh trên WeChat, chính là sử dụng WeChat…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh giải thích cho Sở Phi Niên những thứ liên quan đến việc kinh doanh trên WeChat.
Sở Phi Niên nghe xong rất là ngạc nhiên.
Một mèo một chó vẫn đang xem lịch sử tin nhắn giữa Hứa Phi và người bán pháp khí, Hứa Phi bên này rốt cuộc cũng nói ra lý do cô ta muốn hãm hại Hạ Doanh.
Cô ta ngẩng đầu nhìn Hạ Doanh, biểu cảm ghen ghét: “Hạ Doanh, từ khoảnh khắc Đường Thước cầu hôn cô tới nay, thì tôi đã cảm thấy hối hận rồi.”
“Cô hối hận cái gì?” Hạ Doanh sửng sốt.
Hứa Phi cười trào phúng: “Nếu năm đó khi Đường Thước gửi thư tình, tôi trực tiếp đồng ý thì người kết hôn với Đường Thước bây giờ chính là tôi, Đường phu nhân được người người ngưỡng mộ cũng là tôi!”
Cô ta càng nói càng kích động, đến cuối cùng giọng nói trở nên cao vút sắc nhọn.
Nhưng Đường Thước lại nghe không hiểu, thấy Hạ Doanh nhìn thì vội vàng nói: “Anh không có! Anh thề! Doanh Doanh, đời này anh chỉ viết thư tình cho một mình em!”
“Đường Thước, cậu dám nói vật này không phải do cậu đưa cho tôi không?” Hứa Phi giơ tay móc sợi dây chuyền dưới cổ áo. Mặt dây là một viên pha lê lớn màu xanh lam, có hình trái tim, bên trong thấp thoáng có vật gì đó.
Đường Thước thấy sợi dây thì hai mắt trợn lớn.
Hứa Phi cười đắc ý khi thấy phản ứng của anh, cô ta gẩy gẩy đáy của hình trái tim, rút ra vật được giấu bên trong.
Đó là một mảnh giấy nhỏ được cuốn thành ống, trên giấy là dòng chữ tỏ tình xiêu xiêu vẹo vẹo “Tớ thích cậu”, ở cuối còn vẽ thêm một hình trái tim đỏ chót vô cùng đáng yêu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Xế chiều hôm đó tôi đã tận mắt thấy cậu thả cái này vào trong cặp sách của tôi, cậu còn muốn phủ nhận hả?” Hứa Phi đưa tờ giấy cho Hạ Doanh, nói: “Trước đây cô ngồi cùng bàn với cậu ấy, dù đã qua nhiều năm nhưng vẫn có ấn tượng với nét chữ này chứ nhỉ?”
“Đây là quà tôi tặng Doanh Doanh!” Đường Thước sợ Hạ Doanh hiểu lầm, mặt đỏ tía tai nói: “Thật! Đây là quà tôi đã tốn rất nhiều công sức mua về để tỏ tình, nhưng đối tượng vẫn luôn là Doanh Doanh, tại sao nó lại chạy đến chỗ cô?”
So với Đường Thước lòng nóng như lửa đốt, Hạ Doanh ngược lại đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra, vẻ mặt cô ấy phức tạp, nói không nên lời: “Anh nhận lầm cặp sách đúng không?”
Cô ấy và Hứa Phi từ nhỏ đã là hàng xóm, bọn họ cùng lớn lên, cùng đi học, còn Đường Thước thì lên cấp 2 mới chuyển đến lớp họ, trở thành bạn cùng bàn của Hạ Doanh.
Khi đó Đường Thước vẫn là một đứa trẻ mập mạp. Bởi vì anh ấy có một con mắt rất mẫn cảm nên phần lớn thời gian đều đeo một cái bịt mắt. Mặc dù chủ nhiệm lớp đã chủ động giải thích điều này trước lớp nhưng vẫn có một vài bạn học nghịch ngợm đặt cho anh ấy biệt danh “Độc Nhãn Long”. Vì lý do đó nên Đường Thước không quá thích việc tiếp xúc với người khác, cũng vì thế mà xây dựng được quan hệ tốt với bạn cùng bàn Hạ Doanh.
Hạ Doanh nói: “Tôi còn nhớ từ tiểu học hai chúng ta bắt đầu dùng đồ giống nhau, bất kể là văn phòng phẩm hay cặp sách, thậm chí cả kẹp tóc cũng mua cùng một loại. Thói quen này được duy trì tới tận khi học cấp ba mới từ bỏ.”
Khuôn mặt đắc ý của Hứa Phi chớp mắt cứng đờ.
Lúc trước khi Hạ Doanh và Đường Thước mới bên nhau, cô ta vẫn thầm cười nhạo trong lòng, nhưng sau này thấy quan hệ giữa bọn họ càng ngày càng tốt, Đường Thước xem Hạ Doanh như báu vật mà nâng niu chiều chuộng, còn Hạ Doanh lại trở thành Đường phu nhân người người ngưỡng mộ thì Hứa Phi bắt đầu không kìm chế nổi, hết lần này tới lần khác nghĩ về khung cảnh chiều hôm đó.
Cho nên tuy thời gian đã trôi qua nhiều năm cô ta vẫn nhớ rõ chuyện ngày hôm đó. Hiện giờ nghe Hạ Doanh nói xong, cô ta lại không dám nghĩ lại nữa.
Hạ Doanh tiến lên trước một bước, giơ tay giật lấy viên pha lê màu xanh dương, nhìn Hứa Phi nói: “Cái này không phải của cô, cô cũng không cần thiết phải giữ nữa. Hứa Phi, kể từ giờ tôi không có người bạn như cô, hiểu không?”
Gia đình họ Hứa từ mấy năm trước đã bắt đầu suy tàn, nếu không phải có Hạ Doanh và Đường Thước giúp đỡ thì bây giờ tên tuổi bọn họ đã sớm bốc hơi khỏi thành phố A. Hiện tại Hạ Doanh nói một câu như vậy đồng nghĩa với việc gia đình họ Hạ và họ Đường sẽ không giúp gia đình họ Hứa như trước đây.
Hạ Doanh đập vỡ bình hoa ngay trước mặt Hứa Phi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro