Sau Khi Xuyên Thành Mèo, Tôi Nổi Tiếng Nhờ Huyền Học
Chương 17
2024-08-19 07:37:18
Nói xong Chu Tử Yến lại cảm thấy có gì đó không đúng, bỗng nhìn Triệu Vân: “Tớ chết cũng lâu rồi, theo lý Nguyên Dật phải chủ động tìm cậu mới đúng chứ, không có chuyện đến giờ cậu vẫn không biết di chúc của tớ được!”
“Sáng nay tớ đã cầu xin Nguyên Dật rất lâu mới được phép bước vào căn nhà này.” Triệu Vân nói, trên mặt là vẻ lạnh lẽo thấu xương.
Cho nên khi cô ấy sang nhà Đường Thước nói lời cảm ơn sắc mặt mới không tốt.
Cô ấy biết Nguyên Dật là luật sư của Chu Tử Yến, cũng từng gặp Nguyên Dật, thậm chí cô ấy cũng biết tài sản của Chu Tử Yến sau khi chết là do Nguyên Dật xử lý, cho nên khi nghe Đường Thước bảo cần ngủ tại căn nhà này cô ấy mới đến tìm Nguyên Dật.
Bây giờ nghe được sự thật từ Chu Tử Yến, cuối cùng Triệu Vân cũng hiểu vì sao sáng nay cô đến tìm Nguyên Dật thì biểu cảm anh ta lại kỳ quái như vậy.
"Tớ tức chết mất! Căn nhà này vốn thứ tớ để lại cho cậu cơ mà! Tớ chết thì căn nhà này sẽ là của cậu, cậu muốn làm gì thì làm. Cần quái gì phải xin anh ta? Không thể được! Tớ phải đi hỏi anh ta cho rõ, anh ta giở quẻ với căn nhà của tớ như vậy thì liệu anh ta có sắp giở quẻ gì với di chúc của tớ không?" Chu Tử Yến tức giận đứng dậy, xắn tay áo muốn hỏi Nguyên Dật cho rõ ràng.
Cô ấy không phải đứa ngu. Cô ấy biết một khi chuyện căn nhà gặp bất trắc thì những tài sản khác của cô ấy chắc chắn cũng sẽ thay đổi.
Triệu Vân cũng đứng dậy theo.
Chu Tử Yến lao thẳng về phía cửa sổ nhưng cuối cùng cô ấy lại va phải một bức tường vô hình rồi bị bật ngược lại, ngã ngồi ra đất.
"Cô không sao chứ?" Một giọng nam trong trẻo vang lên. Trước mặt Chu Tử Yến là một bàn tay khớp xương rõ ràng.
Chu Tử Yến mới đầu còn chưa phải ứng kịp, cô ấy xua tay nói: "Tôi không sao... Anh là ai?"
Vừa đổi giọng, cô ấy đột nhiên ngẩng phắt đầu lên nhìn chủ nhân bàn tay kia. Vừa nhìn thấy khuôn mặt đó, Chu Tử Yến nháy mắt rú lên, nhanh chóng bật dậy. Cô ấy lướt như bay đến cạnh Triệu Vân, nắm lấy tay Triệu Vân lắc điên cuồng. "A! A! Anh trai! Đó là anh trai của tớ kìa! Trời ơi! A Vân, cậu mơ được cả anh trai của tớ vậy mà còn bảo là không đu idol à?"
Chốn này là cõi mộng của Triệu Vân, trong tiềm thức Chu Tử Yến luôn nghĩ Úc Tinh Hà xuất hiện ở đây vì Triệu Vân đã mơ thấy anh.
Nhưng trong mắt Triệu Vân lại chứa đầy vẻ ngờ vực. Cô cười gượng, rút bàn tay đang bị Chu Tử Yến nắm ra, hơi ai oán nói: “Được, được lắm. Lần nào cậu cũng thế. Đây không phải chỉ là một minh tinh thôi à? Cậu đừng kích động quá như thế. Bộ cậu không thấy xấu hổ à?"
Úc Tinh Hà thản nhiên gãi đầu, trên người anh vẫn là bộ quần áo mặc hôm biến thành chó, bộ quần áo ở nhà rộng thùng thình, một đôi dép bông, mái tóc xõa tung mới sấy trông hơi lộn xộn. Anh nghe thấy Triệu Vân nói những gì cũng chỉ cười nhạt, chẳng hề nhận thấy chút bất mãn nào từ anh cả.
Thực ra, lúc đầu Úc Tinh Hà cũng hơi bối rối. Anh đã ở đây từ tận lúc Chu Tử Yến và Triệu Vân ôm nhau, nhưng anh đứng nép mình trong bóng tối, dù Chu Tử Yến hay Triệu Vân cũng chẳng thể tìm thấy anh.
Về sau, Úc Tinh Hà thấy mình nói không nên lời nên thôi, anh dứt khoát đứng yên đó không lên tiếng nữa.
Ngay khi Úc Tinh Hà định giải thích mình xuất hiện ở đây không phải do Triệu Vân mơ thấy anh, một giọng nữ hơi khàn truyền từ ngoài cửa sổ vào. "Cô nói xong chưa? Nếu còn nói nữa là trời sáng luôn đấy. Cô không định làm chuyện mình chưa làm à?"
Úc Tinh Hà nghe thấy giọng nói quen thuộc liền vội vàng quay lại. Sau khi anh tiến vào chỗ này cũng đã định tìm Sở Phi Niên, nhưng anh nhìn một vòng cả phòng ngủ mà không thấy con mèo đen mắt hai màu nào cả. Cuối cùng giờ anh cũng đã được nghe giọng của đối phương, trong lòng cũng thầm thở phào một tiếng.
Nhưng khi anh nhìn về hướng đó, thứ anh nhìn thấy không phải một con mèo đen.
Sở Phi Niên khoanh tay đứng ngoài cửa sổ, mái tóc đen dài ngang eo buông xõa sau đầu, làn da trắng bệch không chút máu, đôi môi đỏ tươi hơi cong lên nhưng trông cô có vẻ khá bực mình. Sở Phi Niên đang mặc một chiếc trường bào đen rộng thùng thình, trên tay áo trái còn thêu thêm vào đám mây trắng màu vàng. Đáng tiếc những đám mấy kia đã dính máu, trông càng ngày càng giống vàng ròng.
"Ngài... ngài là Niên Niên?" Chu Tử Yến kinh ngạc nói. Lúc đầu cô ấy đã nhận được giọng của Sở Phi Niên nhưng sau khi thấy cô thì Chu Tử Yến lại thấy không chắc chắn lắm. Ngay sau đó cô ấy lại thấy đôi mắt hai màu vàng bạc của Sở Phi Niên.
Nhưng trừ màu mắt ra thì thật sự rất khó để liên hệ cô với một con mèo đen.
Úc Tinh Hà giờ không chỉ đần mặt mà cả đầu cả óc cũng trống không, đến mức toàn thân đâu cũng trông vô cùng hốt hoảng. Nghe thấy Chu Tử Yến hỏi, anh đã nhanh chóng quay lại nhìn chằm chằm Sở Phi Niên, nuốt nước bọt. Anh căng thẳng đến không nói thành lời. Rõ ràng Úc Tinh Hà biết đó là Sở Phi Niên nhưng vẫn muốn cô tự thừa nhận.
Triệu Vân là người bối rối nhất: "Niên Niên là ai?"
Ngay khi Chu Tử Yến định giải thích với cô ấy, Sở Phi Niệm thiếu kiên nhẫn hất tay áo, ba người trong phòng bị kéo ra ngoài, khi ra ngoài, Úc Tinh Hà phát hiện Sở Phi Niên đang lơ lửng trên không trung.
Dù sao thì Chu Tử Yến cũng sống ở tầng mười mấy.
Nhìn lại, Triệu Vân đang nằm trên giường ngủ, bọn họ đã bước ra khỏi cõi mộng của cô ấy, bao gồm cả bản thân Triệu Vân, nhưng thứ bước ra lại chính là linh hồn của cô ấy.
"Cô có biết Nguyên Dật đang ở đâu không?" Sở Phi Niên hỏi Chu Tử Yến.
Chu Tử Yến tuy hơi bối rồi vì bị gọi bất ngờ vậy nhưng cô ấy vẫn gật đầu : "Tôi biết!"
Dưới sự hướng dẫn của cô ấy, Sở Phi Niên mang cả ba người bay đến chỗ Nguyên Dật sống. Úc Tinh Hà giờ cũng đã dần tình táo lại, anh quay đầu thoáng nhìn về một hướng. Từ hướng này anh có thể thấy tòa nhà Chu Tử Yến từng ở. "Hai nơi cùng trong một khu dân cư, cũng gần thật đấy."
Chu Tử Yến đang ngồi xổm, vươn tay sờ lên gót chân phải của mình. Khi cô ấy nghe được Úc Tinh Hà nói vậy thì gật đầu: “À, đúng là gần thật, thế nên mới thuận tiện. Có chuyện gì chỉ cần ra khỏi cửa là được."
"Sao cô cứ sờ vào gót chân của mình vậy? Chân cô bị sao à?" Úc Tinh Hà khó hiểu hỏi.
Úc Tinh Hà đã nhận ra chuyện này từ trong mộng của Triệu Vân. Ngay cả khi nói chuyện cùng Triệu Vân, Chu Tử Yến thỉnh thoảng vẫn đưa tay sờ vào gót chân của mình.
“Sáng nay tớ đã cầu xin Nguyên Dật rất lâu mới được phép bước vào căn nhà này.” Triệu Vân nói, trên mặt là vẻ lạnh lẽo thấu xương.
Cho nên khi cô ấy sang nhà Đường Thước nói lời cảm ơn sắc mặt mới không tốt.
Cô ấy biết Nguyên Dật là luật sư của Chu Tử Yến, cũng từng gặp Nguyên Dật, thậm chí cô ấy cũng biết tài sản của Chu Tử Yến sau khi chết là do Nguyên Dật xử lý, cho nên khi nghe Đường Thước bảo cần ngủ tại căn nhà này cô ấy mới đến tìm Nguyên Dật.
Bây giờ nghe được sự thật từ Chu Tử Yến, cuối cùng Triệu Vân cũng hiểu vì sao sáng nay cô đến tìm Nguyên Dật thì biểu cảm anh ta lại kỳ quái như vậy.
"Tớ tức chết mất! Căn nhà này vốn thứ tớ để lại cho cậu cơ mà! Tớ chết thì căn nhà này sẽ là của cậu, cậu muốn làm gì thì làm. Cần quái gì phải xin anh ta? Không thể được! Tớ phải đi hỏi anh ta cho rõ, anh ta giở quẻ với căn nhà của tớ như vậy thì liệu anh ta có sắp giở quẻ gì với di chúc của tớ không?" Chu Tử Yến tức giận đứng dậy, xắn tay áo muốn hỏi Nguyên Dật cho rõ ràng.
Cô ấy không phải đứa ngu. Cô ấy biết một khi chuyện căn nhà gặp bất trắc thì những tài sản khác của cô ấy chắc chắn cũng sẽ thay đổi.
Triệu Vân cũng đứng dậy theo.
Chu Tử Yến lao thẳng về phía cửa sổ nhưng cuối cùng cô ấy lại va phải một bức tường vô hình rồi bị bật ngược lại, ngã ngồi ra đất.
"Cô không sao chứ?" Một giọng nam trong trẻo vang lên. Trước mặt Chu Tử Yến là một bàn tay khớp xương rõ ràng.
Chu Tử Yến mới đầu còn chưa phải ứng kịp, cô ấy xua tay nói: "Tôi không sao... Anh là ai?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa đổi giọng, cô ấy đột nhiên ngẩng phắt đầu lên nhìn chủ nhân bàn tay kia. Vừa nhìn thấy khuôn mặt đó, Chu Tử Yến nháy mắt rú lên, nhanh chóng bật dậy. Cô ấy lướt như bay đến cạnh Triệu Vân, nắm lấy tay Triệu Vân lắc điên cuồng. "A! A! Anh trai! Đó là anh trai của tớ kìa! Trời ơi! A Vân, cậu mơ được cả anh trai của tớ vậy mà còn bảo là không đu idol à?"
Chốn này là cõi mộng của Triệu Vân, trong tiềm thức Chu Tử Yến luôn nghĩ Úc Tinh Hà xuất hiện ở đây vì Triệu Vân đã mơ thấy anh.
Nhưng trong mắt Triệu Vân lại chứa đầy vẻ ngờ vực. Cô cười gượng, rút bàn tay đang bị Chu Tử Yến nắm ra, hơi ai oán nói: “Được, được lắm. Lần nào cậu cũng thế. Đây không phải chỉ là một minh tinh thôi à? Cậu đừng kích động quá như thế. Bộ cậu không thấy xấu hổ à?"
Úc Tinh Hà thản nhiên gãi đầu, trên người anh vẫn là bộ quần áo mặc hôm biến thành chó, bộ quần áo ở nhà rộng thùng thình, một đôi dép bông, mái tóc xõa tung mới sấy trông hơi lộn xộn. Anh nghe thấy Triệu Vân nói những gì cũng chỉ cười nhạt, chẳng hề nhận thấy chút bất mãn nào từ anh cả.
Thực ra, lúc đầu Úc Tinh Hà cũng hơi bối rối. Anh đã ở đây từ tận lúc Chu Tử Yến và Triệu Vân ôm nhau, nhưng anh đứng nép mình trong bóng tối, dù Chu Tử Yến hay Triệu Vân cũng chẳng thể tìm thấy anh.
Về sau, Úc Tinh Hà thấy mình nói không nên lời nên thôi, anh dứt khoát đứng yên đó không lên tiếng nữa.
Ngay khi Úc Tinh Hà định giải thích mình xuất hiện ở đây không phải do Triệu Vân mơ thấy anh, một giọng nữ hơi khàn truyền từ ngoài cửa sổ vào. "Cô nói xong chưa? Nếu còn nói nữa là trời sáng luôn đấy. Cô không định làm chuyện mình chưa làm à?"
Úc Tinh Hà nghe thấy giọng nói quen thuộc liền vội vàng quay lại. Sau khi anh tiến vào chỗ này cũng đã định tìm Sở Phi Niên, nhưng anh nhìn một vòng cả phòng ngủ mà không thấy con mèo đen mắt hai màu nào cả. Cuối cùng giờ anh cũng đã được nghe giọng của đối phương, trong lòng cũng thầm thở phào một tiếng.
Nhưng khi anh nhìn về hướng đó, thứ anh nhìn thấy không phải một con mèo đen.
Sở Phi Niên khoanh tay đứng ngoài cửa sổ, mái tóc đen dài ngang eo buông xõa sau đầu, làn da trắng bệch không chút máu, đôi môi đỏ tươi hơi cong lên nhưng trông cô có vẻ khá bực mình. Sở Phi Niên đang mặc một chiếc trường bào đen rộng thùng thình, trên tay áo trái còn thêu thêm vào đám mây trắng màu vàng. Đáng tiếc những đám mấy kia đã dính máu, trông càng ngày càng giống vàng ròng.
"Ngài... ngài là Niên Niên?" Chu Tử Yến kinh ngạc nói. Lúc đầu cô ấy đã nhận được giọng của Sở Phi Niên nhưng sau khi thấy cô thì Chu Tử Yến lại thấy không chắc chắn lắm. Ngay sau đó cô ấy lại thấy đôi mắt hai màu vàng bạc của Sở Phi Niên.
Nhưng trừ màu mắt ra thì thật sự rất khó để liên hệ cô với một con mèo đen.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Úc Tinh Hà giờ không chỉ đần mặt mà cả đầu cả óc cũng trống không, đến mức toàn thân đâu cũng trông vô cùng hốt hoảng. Nghe thấy Chu Tử Yến hỏi, anh đã nhanh chóng quay lại nhìn chằm chằm Sở Phi Niên, nuốt nước bọt. Anh căng thẳng đến không nói thành lời. Rõ ràng Úc Tinh Hà biết đó là Sở Phi Niên nhưng vẫn muốn cô tự thừa nhận.
Triệu Vân là người bối rối nhất: "Niên Niên là ai?"
Ngay khi Chu Tử Yến định giải thích với cô ấy, Sở Phi Niệm thiếu kiên nhẫn hất tay áo, ba người trong phòng bị kéo ra ngoài, khi ra ngoài, Úc Tinh Hà phát hiện Sở Phi Niên đang lơ lửng trên không trung.
Dù sao thì Chu Tử Yến cũng sống ở tầng mười mấy.
Nhìn lại, Triệu Vân đang nằm trên giường ngủ, bọn họ đã bước ra khỏi cõi mộng của cô ấy, bao gồm cả bản thân Triệu Vân, nhưng thứ bước ra lại chính là linh hồn của cô ấy.
"Cô có biết Nguyên Dật đang ở đâu không?" Sở Phi Niên hỏi Chu Tử Yến.
Chu Tử Yến tuy hơi bối rồi vì bị gọi bất ngờ vậy nhưng cô ấy vẫn gật đầu : "Tôi biết!"
Dưới sự hướng dẫn của cô ấy, Sở Phi Niên mang cả ba người bay đến chỗ Nguyên Dật sống. Úc Tinh Hà giờ cũng đã dần tình táo lại, anh quay đầu thoáng nhìn về một hướng. Từ hướng này anh có thể thấy tòa nhà Chu Tử Yến từng ở. "Hai nơi cùng trong một khu dân cư, cũng gần thật đấy."
Chu Tử Yến đang ngồi xổm, vươn tay sờ lên gót chân phải của mình. Khi cô ấy nghe được Úc Tinh Hà nói vậy thì gật đầu: “À, đúng là gần thật, thế nên mới thuận tiện. Có chuyện gì chỉ cần ra khỏi cửa là được."
"Sao cô cứ sờ vào gót chân của mình vậy? Chân cô bị sao à?" Úc Tinh Hà khó hiểu hỏi.
Úc Tinh Hà đã nhận ra chuyện này từ trong mộng của Triệu Vân. Ngay cả khi nói chuyện cùng Triệu Vân, Chu Tử Yến thỉnh thoảng vẫn đưa tay sờ vào gót chân của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro