Sau Khi Xuyên Thành Mèo, Tôi Nổi Tiếng Nhờ Huyền Học

Chương 21

2024-08-19 07:37:18

“Tôi không biết.” Sở Phi Niên tắt TV, chiếc đuôi phía sau cô lười biếng vung vẩy qua lại. “Sao cậu không thử hỏi cô ấy xem?”

"Chu Tử Yến á? Tôi đến đâu hỏi được bây giờ?" Úc Tinh Hà sửng sốt.

Sở Phi Niên quay đầu nhìn về phía ban công. Cô duỗi móng móc một miếng thạch trên bàn trà. “Đến rồi thì trốn làm gì nữa?”

Cánh cửa kính giữa ban công và phòng khách vốn đang đóng. Ngay khi Sở Phi Niên dứt lời, phòng khách bỗng có một cơn gió lạnh không biết từ đâu thổi đến. Quỷ sai Úc Tinh Hà thấy sáng nay lại xuất hiện. Chu Tử Yến đi cạnh quỷ sai, hai tay bị trói bằng dây câu hồn.

“Đại nhân.” Quỷ sai không dám lại quá gần mà chỉ đứng đó cười hì hì chắp tay chào Sở Phi Niên.

Sở Phi Niên bóc hộp thạch ra. Cô liếm lớp nước đường phía trên, không nói gì. Nhưng Úc Tinh Hà thấy Chu Tử Yến lại rất ngạc nhiên. Anh vô thức hỏi: “Không phải cô đã đến địa phủ rồi à?”

“Tiểu nhân vốn cũng muốn đưa cô ấy đến địa phủ. Cơ mà lúc tôi hỏi cô ấy còn tâm nguyện nào chưa hoàn thành không thì cô ấy bảo muốn đến chỗ Thành Hoàng để tố cáo...” Quỷ sai nói.

Lúc ấy quỷ sai nghĩ hình như Chu Tử Yến có quen Sở Phi Niên, Sở Phi Niên lại quen Diêm Vương nên mới hỏi thêm một câu. Nghe cô ấy muốn tới chỗ Thành Hoàng để tố cáo, quỷ sai muốn cô ấy mang ơn hắn nên mới thả cô ấy đi. Ai ngờ Chu Tử Yến thoát khỏi dây câu hồn không đi đến chỗ Thành Hoàng mà lại đi tìm bạn trai của Triệu Vân.

"Cô đã tìm tới đó nhưng lại không giết anh ta." Sở Phi Niên nói.

Nếu Chu Tử Yến ra tay rạng sáng nay thì sáng sớm khi cảnh sát đến bắt người cũng chỉ bắt được một thi thể mà thôi.

Chu Tử Yến trả lời: “Lúc ấy A Vân cũng ở đó.”

Oán khí bao quanh Chu Tử Yến đã tiêu tán, ngoại hình của cô ấy cũng quay lại như lần đầu gặp Sở Phi Niên. Chu Tử Yến cười, lộ ra một chiếc răng nanh nhỏ. Cô ấy nói: “Đại khái là tôi rất chán ghét anh ta. Sau khi cắt đứt tình bạn với A Vân, tôi đã nghĩ rất nhiều. Thứ mà tôi mong muốn nhất đơn giản chỉ là cầu cho A Vân chưa từng gặp mặt người kia.”

Có lẽ cô ấy nghĩ đến quãng thời gian ấy quá nhiều, nhiều đến mức biến nó trở thành chấp niệm của bản thân.

Sau khi Chu Tử Yến chết, cô ấy đã quên chuyện Triệu Vân có bạn trai, cũng quên luôn chuyện cô ấy đã chết ra sao.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng vết thương cũ ở gót chân chưa bao giờ thôi nhắc nhở cô ấy. Sau đó, khi ở nhà Nguyên Dật, Chu Tử Yến phát hiện dấu nhẫn hằn trên tay Triệu Vân. Cô ấy nhớ được rồi.

"Tôi vốn muốn giết anh ta. Chỉ sau khi anh ta chết thì A Vân mới thực sự được giải thoát." Chu Tử Yến nói.

Chu Tử Yến không ngờ, khi cô ấy lừa được quỷ sai chạy đến lại thấy Triệu Vân đã ở đó trước. Triệu Vân hỏi người kia rốt cuộc anh ta có liên quan gì đến cái chết của cô ấy không.

Quỷ sai nói: “Tiểu nhân một lúc sau mới nhận ra có gì đó không ổn. Lúc tôi tìm đến, cô ấy vẫn đang ngoan ngoãn đợi ở đó. Tôi đang định đưa cô ấy quay lại địa phủ, khéo sao lại đi ngang qua chỗ này...”

“Giờ cậu đã rõ cả chưa?” Sở Phi Niên đã ăn một được một cái lỗ trên miếng thạch. Vì không ăn được phía dưới nên cô chỉ có thể tạm bỏ đó. Cô nghiêng đầu, hỏi Úc Tinh Hà đang đứng bên cạnh.

Úc Tinh Hà gật đầu.

Ngay lúc này, chuông cửa bên ngoài vang lên, quỷ sai thoáng nhìn Chu Tử Yến: "Vậy đại nhân, chúng tôi xuất phát đây."

"Ừ..." Sở Phi Niên đáp.

Quỷ sai mới quay đi đã đứng lại một lúc rồi quay đầu hỏi: "Đại nhân, không biết ngài và vị Diêm Vương ở Điện thứ nhất..."

"Không quen." Sở Phi Niên nói.

Quỷ sai: “...” Tôi còn chưa nói xong mà.

Lúc quỷ sai đưa Chu Tử Yến đi, Úc Tinh Hà cũng đã qua mở cửa. Thanh niên đầu đinh vẫn còn đang tươi cười đứng trước cửa: “Chú Đường... Hả?

Thấy sau cửa không có ai, tiếng nói của Bùi Thanh cũng dừng lại.

"Gâu!" Úc Tinh Hà sủa một tiếng với cậu ta, ra hiệu cho cậu ta cúi đầu nhìn xuống.

Bùi Thanh: "Ơ? Sao chó của chú Đường lại ở đây? Chú Đường ơi?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cậu ta lại hét lên.

Trong phòng không có ai, ngược lại có Sở Phi Niên ngửi được mùi, đi ra. Cô dễ dàng nhảy lên lưng Úc Tinh Hà, ngẩng đầu nhìn cậu ta.

Bùi Thanh nhìn cô rồi lại nhìn Úc Tinh Hà. Tự nhiên cậu ta bỗng hít một hơi rồi quay người bỏ chạy, vừa chạy vừa hét: "Má ơi! Cục cưng ơi! Em mau ra đây đi! Em đoán xem anh mới thấy ai này?"

Bùi Thanh nhanh chóng kéo một thiếu nữ quay lại. Cậu ta chỉ vào Sở Phi Niên, nói với cô gái: "Cục cưng, em nhìn con mèo này đi..."

Úc Tinh Hà đã ngẩn cả người từ lúc cô gái vào phòng. Sở Phi Niên cúi đầu nhìn anh, mới ngẩng đầu lên đã thấy ngón tay ai đang chỉ vào cô. Cô chẳng cần nghĩ gì đã vung móng kêu lên: "Meo?" (Muốn chết đấy à?)

Mu bàn tay Bùi Thanh lập tức có thêm hai vệt máu nông. Cậu ta lùi lại, trợn mắt nhìn Sở Phi Niên: "Sao mày dữ thế hả con mèo này?"

“Anh kéo tôi đến đây chỉ để coi con mèo này đấy hả?” Cô gái cau mày. Cô ấy nhìn vào nhà, nói: “Kỳ lạ thật, hình như đạo diễn Đường không có ở đây, chỉ có một mèo một chó thôi."

"À đúng rồi!" Bùi Thanh vỗ đầu. Cậu ta muốn chỉ tay về phía Sở Phi Niên nhưng vừa đưa tay ra thì cậu ta lại nhớ tới chuyện Sở Phi Niên vừa làm khi nãy. Bùi Thanh vội vàng rụt tay lại, hưng phấn nói: "Cục cưng, để anh nói cho em nghe. Đêm ấy anh nói anh say rượu nghe thấy mèo nói tiếng người đúng không? Chính là con mèo này!”

Sở Phi Niên gần như có thể thấy được vẻ bất lực mệt mỏi trên mặt cô gái.

Một lát sau, Bùi Thanh đã bị cô gái kia lôi đi. Sở Phi Niên đóng sầm cửa lại. Cô đạp lên đầu Úc Tinh Hà. Cô đạp đến mức ra tiết tấu: "Sao cậu cứ ngơ cả người ra thế? Cậu mới thấy bạn gái cũ đấy à?"

"Không! Tôi làm gì có bạn gái cũ!" Úc Tinh Hà đã lấy lại tỉnh táo. Anh vừa lắc đầu đến nỗi suýt làm Sở Phi Niên đang trên đầu anh bay xuống vừa nói: "Tôi chỉ quá ngạc nhiên thôi. Nếu quay chuyện vừa xảy ra khi nãy lại rồi đăng lên mạng thì chắc máy chủ Weibo sập đến nơi mất."

Ảnh hậu Dương Tây, khởi điểm là một diễn viên đóng thế cảnh võ thuật. Sau này, cô ấy lọt vào mắt xanh của một vị đạo diễn lớn khi đang làm diễn viên đóng thế cho một đoàn phim. Thế là cô ấy nổi tiếng khắp nơi mà không dính bất kỳ scandal nào. Người còn được gọi là 'chồng quốc dân' ấy, thực ra đã có bạn trai. Tin này mà lộ ra thì chẳng biết có bao nhiêu trai gái phải khóc đến mù hai con mắt đây?

"Ồ." Sở Phi Niên lạnh nhạt đáp. Cô nhảy khỏi đầu anh, đáp xuống sô pha rồi rúc vào chiếc gối mềm mại. Cô ngáp một cái: "Ngủ thôi."

“Đợi chút đã.” Úc Tinh Hà chạy tới nằm xuống bên cạnh cô. Anh nhích đầu lại gần cô: “Cậu có thể giúp tôi thoát khỏi thân xác này không?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Xuyên Thành Mèo, Tôi Nổi Tiếng Nhờ Huyền Học

Số ký tự: 0