Sau Khi Xuyên Thành Mèo, Tôi Nổi Tiếng Nhờ Huyền Học

Chương 24

2024-08-19 07:37:18

Cô ấy giơ một ngón tay với quỷ sai số 11.

Nụ cười trên mặt quỷ sai số 11 đã sớm thu lại, khuôn mặt trắng bệch đầy âm khí. Hắn hừ một tiếng, dây câu hồn trong tay sẽ không vì câu chờ chút của cô ấy mà thật sự chờ, chớp mắt đã trói Phương Lam Lam lại, kéo một phát, cô ấy nhanh chóng trở thành một phần trong chuỗi dài linh hồn sau lưng hắn.

Quỷ sai số 11 kéo chuỗi linh hồn đi xa, Sở Phi Niên còn nghe loáng thoáng âm thanh cầu xin của Phương Lam Lam.

Cô thấy Úc Tinh Hà còn đang dõi theo hướng quỷ sai rời đi, đẩy đứa bé ma đang co rúm bên cạnh ra, hỏi anh: “Cậu cũng muốn theo quỷ sai đến địa phủ một lần hả?”

“Anh, anh đừng nghĩ quẩn. Nếu sinh hồn đi địa phủ thì sẽ không trở về được, chỉ có cách vào luân hồi mới có thể quay lại thôi.” Đứa bé ma nhỏ giọng.

Úc Tinh Hà: “...”

“Em cũng là fans hâm mộ của anh.” Đứa bé ma nhe răng cười.

Úc Tinh Hà giơ nắm tay lên che môi, hắng giọng, nói với chàng trai ma: “Cậu nói rằng trong chung cư này nhà nào nuôi mấy con chó cậu đều biết, vậy có phải lai lịch từng con chó hoặc chủ nhân chúng là ai cậu cũng có thể nhận ra không?”

“Nhận ra, nhận ra, anh muốn biết con chó anh nhập vào đúng không?” Chàng trai ma gật đầu ân cần.

Con ma này cũng không phải đang khoác lác. Nhà nào trong chung cư này nuôi mấy con chó, thậm chí những việc liên quan đến mấy con chó đó cậu ta đều biết rất rõ, gồm cả con chó mà Úc Tinh Hà nhập vào.

Bây giờ đã qua thời điểm tối nhất của sáng sớm, trời dần dần đổi sắc, Sở Phi Niên và Úc Tinh Hà đi theo chàng trai ma đến dưới chân một tòa nhà rồi bay lên, rất nhanh đã dừng trước ban công một hộ gia đình.

“Con chó kia được người trong nhà này mang về nuôi, khi đó còn rất nhỏ, tôi cũng coi như là người nhìn nó lớn lên.” Chàng trai ma nói tiếp: “Đúng rồi, gia đình này còn nuôi một con chó Golden khác, nhưng nửa năm trước họ chia tay, người phụ nữ đã đưa con Golden kia đi rồi, cả hai người đều không quay lại nơi này nữa.”

Một con Golden bị bỏ lại trở thành chó hoang trong khu dân cư.

Chàng trai ma nói xong những lời này thì thấy cả Úc Tinh Hà và Sở Phi Niên đều có vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ, chàng trai nhìn xung quanh rồi hạ giọng nói tiếp: “Mặc dù những con ma khác đều nói hai người trong nhà này chỉ là người yêu bình thường, nhưng em cảm thấy thật ra người đàn ông kia là được người phụ nữ bao nuôi!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Úc Tinh Hà đã bay vào trong phòng, không để ý lời của chàng trai ma.

Đến lúc quay ra, lông mày Úc Tinh Hà nhíu chặt, tựa như đã gặp chuyện gì đó khó hiểu.

Sợ Phi Niên tựa ở ban công, nhìn về phía đông, nói: “Trời sắp sáng rồi.”

“Xin lỗi, chúng ta trở về thôi.” Úc Tinh Hà thu lại suy nghĩ, nói với cô.

Sau khi trở về cơ thể, Úc Tinh Hà lại ngủ một giấc, có lẽ vì mở concert nhỏ tốn không ít tinh lực nên giấc ngủ này kéo dài hơi lâu, tròn một ngày một đêm.

“Trời sáng rồi, dậy ăn sáng đi.” Sở Phi Niên vẫn nằm trên ban công ngắm mặt trời mọc như cũ, vừa liếm láp chân vừa cất giọng lười biếng.

Úc Tinh Hà yếu ớt, đến cả việc nói chuyện cũng không có sức, sau khi ăn uống no đủ còn dây dưa một hồi mới mở miệng nói: “Hôm nay mấy ngày?”

“Cậu ngủ một ngày một đêm.” Sở Phi Niên nói tiếp: “Lúc vào nhà đã thấy gì? Hôm nay tính ra ngoài hả?”

“Hình như con chó này là do một người bạn của tôi nuôi.” Úc Tinh Hà nói, anh nhớ lại bức ảnh đã nhìn thấy khi vào phòng, trong lòng hơi phức tạp: “Tên cậu ta là Dương Trì.”

Dương Trì là người debut* cùng lúc với Úc Tinh Hà, xuất phát điểm của hai người giống nhau nhưng phương hướng phát triển lại hoàn toàn khác biệt. Dương Trì vào giới giải trí từ sớm, tài nguyên không ít, anh ta đã qua lại với không ít đoàn làm phim, cũng diễn qua mấy vai nam chính, nhưng vẫn cứ không nóng không lạnh.

Chú thích: debut là lần đầu ra mắt công chúng.

Nhưng cậu ta cũng giống với Úc Tinh Hà ở điểm từ lúc bắt đầu debut đến giờ không gây ra scandal ầm ĩ nào.

“Cậu ta cũng xem như là người tôi quen lâu nhất trong số bạn bè. Tôi luôn luôn tưởng rằng bản thân hiểu rất rõ đối phương, thế nhưng cậu ta nuôi chó từ lúc nào, nói chuyện yêu đương lúc nào tôi đều không biết.” Úc Tinh Hà nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sở Phi Niên đang cúi đầu xem điện thoại, nghe vậy thì trả lời: “Sợ là từ trước đến giờ cậu chưa từng hiểu cậu ta.”

Úc Tinh Hà thò đầu về phía cô, vừa hay thấy một tấm hình của Dương Trì, cũng không phải ảnh đã qua chỉnh sửa gì, là bức ảnh gốc do antifan tung ra, không tính là xấu. Sở Phi Niên phải tìm rất lâu mới tìm được cái này.

“Nếu anh ta có thể kiên định thì dù giai đoạn trước rất vất vả nhưng chỉ cần chịu đựng qua là tiền đồ sáng lạn, cho dù không bạo hồng thì ít nhất cũng thuận buồm xuôi gió, không có sóng lớn ập đến.” Sở Phi Niên nói chậm rì rì.

Úc Tinh Hà truy hỏi: “Nếu không chịu nổi nữa thì sao?”

“Thì sẽ như cậu ta của hiện tại, dốc lòng dốc dạ cũng không ra đại phú đại quý, nếu không thể thu tay kịp thời thì còn không được chết tử tế.”

Nghe xong dánh giá của Sở Phi Niên dành cho Dương Trì, Úc Tinh Hà trầm mặc rất lâu, không biết đang suy nghĩ gì.

Buổi chiều hôm đó anh lại chạy ra ngoài, đến tối mới quay về.

Kết quả vừa ăn cơm tối xong đã thấy một đám hồn ma tụ tập ngoài ban công. Cả đám đều đang dán mắt vào Úc Tinh Hà.

“Anh ơi, tối nay anh có ra đây hát nữa không?” Đứa bé cầm diều nhìn Úc Tinh Hà bằng ánh mắt tha thiết mong chờ.

Sở Phi Niên cũng nhìn Úc Tinh Hà. Vốn dĩ tối nay Úc Tinh Hà không có tâm trạng ca hát vì chuyện của Dương Trì, nhưng lúc này anh chỉ ngẩn người nhìn cô.

Một lát sau, Úc Tinh Hà rời khỏi cơ thể của chó Golden, nắm tay đứa bé đi ra ngoài.

Concert đêm nay cũng không ồn ào quá lâu vì bị Sở Phi Niên cắt ngang. Cô khoanh tay, quét mắt nhìn toàn bộ hồn ma ở đây, giọng nói vẫn lộ vẻ lười biếng: “Chỉ cần mọi người giúp anh ấy điều tra sự việc liên quan đến con chó kia thì những concert sau này đều mời mọi người đến nghe miễn phí.”

Dừng một lát, cô lại nói thêm một câu: “Đương nhiên là nếu lúc đó mọi người chưa xuống địa phủ.”

Mặc dù Úc Tinh Hà khá ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng hiểu ý của Sở Phi Niên, gật đầu: “Mọi người đều biết thực ra tôi còn sống, nhưng giờ lại vì chấp niệm của con chó kia mà không có cách trở lại cơ thể của mình. Nếu tiếp tục như vậy thì sợ rằng tôi sẽ mãi mãi không thể trở về. Kính nhờ các vị.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Xuyên Thành Mèo, Tôi Nổi Tiếng Nhờ Huyền Học

Số ký tự: 0