Sau Khi Xuyên Thành Mèo, Tôi Nổi Tiếng Nhờ Huyền Học
Chương 29
2024-08-19 07:37:18
Hồ ly trải qua trăm năm, một lần lôi kiếp mới tu luyện được một cái đuôi, một cái đuôi bằng với một cái mạng. Hồ ly vốn là loài thù dai. Cắt một cái đuôi chẳng phải cắt luôn một mạng của nó sao? Món nợ này nếu không lấy mạng mà đền thì sao mà nó để yên cho được.
Người nuôi hồ ly chắc chắn cũng biết chuyện này, sợ nó báo thù nên mới nhốt nó ở đây.
"Nếu tôi nhớ không nhầm thì chủ căn nhà này vốn là một người họ Hà." Chàng trai ma mà Sở Phi Niên từng gặp dưới tầng trệt dựa vào cửa, nhẹ nhàng nói với cô.
Sở Phi Niên nghe vậy, cái đuôi sau người dựng thẳng lên một lúc mới từ từ hạ xuống. Cô nhìn con hồ ly kia, mỉm cười nói: "Vậy cô cứ giải quyết nợ nần cho xong đi rồi đến tìm tôi sau."
"Sao thế được cơ chứ?" Vị đại sư kia sốt hết cả ruột. Ông ta biết mình đánh không lại hồ ly, chỉ có thể nhìn về phía Sở Phi Niên. Ông ta cũng không biết gọi cô là gì nên chỉ có thể nói: "Nếu chúng ta thật sự thả nó đi, nó chắc chắn sẽ lại giết người."
"Thế thì sao?" Sở Phi Niên cười lạnh: "Ông muốn quản thì cứ quản đi. Chẳng liên quan gì đến tôi."
Nói xong, cô vỗ nhẹ vào người Úc Tinh Hà, ra dấu đi thôi.
Đại sư nói: "Tôi và cô đều là người tu hành, chẳng lẽ chúng ta phải trơ mắt nhìn người khác chết oan chết uổng sao? Đạo Tâm(*) sao có thể vững chắc được đây?"
"Đạo Tâm?" Sở Phi Niên quay lại nhìn ông ta. Không biết từ bao giờ, con mắt vàng của cô đã bị một tầng sương xám mịt mờ che mất, con mắt còn lại cũng mất đi vẻ lộng lẫy vốn có. Hơi thở chết chóc dày đặc trào ra khỏi mắt cô khiến người khác không thở nổi.
Cả thân mèo đều đã bị lớp sương đen bao phủ. Theo chuyển động của cô, làn sương đen chậm rãi lan ra.
Úc Tinh Hà không thể nhìn thấy cảnh tượng này. Anh chỉ cảm nhận được có gì đó kỳ lạ đang diễn ra sau lưng. Nhưng những người khác lại có thể thấy rõ rành rành. Sở Phi Niên hiện giờ còn đáng sợ hơn ác quỷ bò từ địa ngục lên.
"Tôi không có thứ đồ chơi đó đâu." Sở Phi Niên bật cười. Cô chưa làm bất cứ chuyện gì nhưng trong nháy mắt tất cả oán hận đã biến mất tăm. Cô chỉ muốn để họ biết cô không có thứ gọi là đạo tâm, lại càng chẳng phải người tốt đẹp gì.
Nói đúng hơn thì cô thậm chí còn chẳng phải một con người.
Vị đại sư kia đã hoàn toàn choáng váng. Ông ta nào dám nói gì đến chuyện đạo tâm hay không đạo tâm nữa. Giờ ông ta chỉ lo mình nói thêm vài câu chọc giận Sở Phi Niên, cô sẽ xuống tay tàn sát cũng nên. Dù sao nghiệp chướng(*) trên người cô nhiều như vậy. Chẳng biết cô đã cõng trên lưng bao nhiêu mạng người.
Sở Phi Niên thấy vị đại sư kia cuối cùng cũng ngừng nói nhảm, định kêu Úc Tinh Hà đi khỏi chỗ này.
“Thưa đại nhân, ngài có thể phá khốn trận(*) này giúp tôi trước được hay không?” Hồ ly vẫn kiên trì gọi cô.
Sở Phi Niên giật mình: "Suýt chút thì tôi quên mất."
Chỉ cần khốn trận chưa bị phá thì hồ ly sẽ mãi mãi bị nhốt ở đây.
Chẳng mấy chốc, Sở Phi Niên nhìn tấm bài vị(*) nhỏ bằng bàn tay trước mặt mình, không nói câu nào.
"Tấm bài vị này nhìn rất đẹp, tinh xảo, có vẻ như tốn không ít tâm huyết. Nhưng ngay từ đầu tôi đã bị vẻ ngoài của nó lừa. Chẳng ai ngờ sau khi vào trong tấm bài vị này, tôi chẳng thể đi quá xa khỏi nó. Cũng có nghĩa tấm bài vị này ở đâu thì tôi cũng bị giam giữ ở đó.” Hồ ly nói.
"Tấm bài vị này sao nhìn quen thế nhỉ?" Úc Tinh Hà đột nhiên lên tiếng.
Sở Phi Niên quay lại nhìn anh, nói: “Nó được làm bằng chất liệu giống như lọ đựng cọ ở nhà Đường Thước.”
"Tại sao cô không phá hủy tấm bài vị này?" Sở Phi Niên hỏi hồ ly.
Lông đuôi phía sau hồ ly xù lên, nó nói: “Sao tôi dám phá hủy nó? Nếu nó thật sự vỡ thì tôi cũng chẳng còn. Không biết tên họ Hà kia đã mua tấm bài vị này từ đâu. Thủ đoạn của người đó thật nham hiểm. Không biết người đó dùng cách nào nhưng dù bài vị bị phá hủy thì tôi cũng không mất đuôi."
Dù sao cô ấy vẫn còn hai đuôi. Nếu cô ấy có thể giành được tự do bằng cách phá hủy tấm bài vị với cái giá là một cái đuôi thì với tâm tính tàn nhẫn của mình, hồ ly đã đập vỡ nó từ lâu rồi.
“Nếu bài vị bị phá hủy, dù tôi có chín cái đuôi cũng chẳng sống nổi.” Một lúc sau, hồ ly lại chậc lưỡi, bỏ thêm một câu: “Đương nhiên, nếu có chín cái đuôi thì cũng chẳng có chuyện tôi rơi vào bẫy của bọn họ."
Lúc hồ ly nói chuyện, Sở Phi Niên đã duỗi móng về phía tấm bài vị to bằng bàn tay. Cô cũng chẳng quan tâm cảnh tượng này diễn ra thế nào dưới cái nhìn của hồ ly. Cô chỉ muốn nhìn kỹ tấm bài vị đang giấu chiêu trò gì.
Thế nên khi tấm bài vị vỡ nát dưới móng của Sở Phi Niên, hồ ly vẫn đứng sững ở đó, ngơ ngác nhìn những mảnh vỡ rơi vãi trên mặt đất.
"Tôi... Tôi còn sống sao?" Một lúc sau, hồ ly run rẩy giơ tay chạm lên mặt rồi chạm vào cái đuôi phía sau. Khi chắc chắn cả hai cái đuôi vẫn còn nguyên vẹn, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Sở Phi Niên lại ngáp một cái. “Lúc cô đến đòi nợ nhà họ Hà nhớ tiện thể điều tra nguồn gốc của tấm bài vị này.”
Trước đây, khi xử lý lọ đựng cọ ở nhà Đường Thước, cô đã cố gắng liên lạc với người bán lọ đựng cọ nhưng bên kia lại không có bất cứ phản hồi nào, tài khoản WeChat kia cũng bị vô hiệu hóa. Ngay cả khi Đường Thước cho người kiểm tra thông tin chuyển phát nhanh thì cũng chẳng điều tra được chuyện gì cả.
Để có thể tạo được pháp khí nham hiểm đến vậy, đối phương nhất định phải có khả năng né tránh theo dõi. Nên Sở Phi Niên cũng chẳng lấy gì làm ngạc nhiên.
Nhưng không ngờ sau này, khi cô gần như đã quên mất chuyện đó, cũng chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện tìm người thì đối phương lại bay thẳng vào tay cô.
"Được." Hồ ly lập tức đồng ý, một tia sáng đen lóe lên trong mắt cô ấy. Dù Sở Phi Niên không nhắc thì cô ấy chắc chắn cũng sẽ làm vậy.
Đợi khi Sở Phi Niên và Úc Tinh Hà vừa đi khỏi, hồ ly trợn mắt lườm ba người còn lại rồi cũng từ cửa sổ lao ra ngoài. Chẳng mấy chốc đã biến mất không thấy tăm hơi.
Trong căn phòng trống chỉ còn lại ba người.
"Anh Đoàn, ngài có biết chủ căn hộ này là ai không?" Đại sư được đồ đệ đỡ dậy, hỏi Đoàn Thiếu Dương.
Đoàn Thiếu Dương chống lên tường để đứng lên. Anh ấy nhìn về phía đại sư, trầm ngâm trong chốc lát mới nói: "Đại sư, nếu con hồ ly kia giết người, ngài thật sự cho rằng người bị giết oan sao?"
"Anh Đoàn, anh có ý gì?" Đại sư bỗng hơi ngơ ngẩn.
Đoàn Thiếu Dương nói: "Đại sư, tuy tôi chưa nuôi Bảo Gia Tiên(*) bao giờ, cũng chẳng biết phép tắc trong giới này ra sao, nhưng tôi vẫn hiểu được con hồ ly kia vừa nói gì..."
Chú thích:
(*) Đạo Tâm: Lòng hướng về đạo lý làm người.
(*) Nghiệp chướng: Hậu quả do tội ác của kiếp trước gây ra.
(*) Khốn trận: Trận pháp giam giữ, vây khốn.
(*) Bài vị: Thẻ bằng giấy, gỗ mỏng, ở giữa ghi họ tên chức tước, hai bên ghi ngày tháng năm sinh, mất của người được thờ.
Người nuôi hồ ly chắc chắn cũng biết chuyện này, sợ nó báo thù nên mới nhốt nó ở đây.
"Nếu tôi nhớ không nhầm thì chủ căn nhà này vốn là một người họ Hà." Chàng trai ma mà Sở Phi Niên từng gặp dưới tầng trệt dựa vào cửa, nhẹ nhàng nói với cô.
Sở Phi Niên nghe vậy, cái đuôi sau người dựng thẳng lên một lúc mới từ từ hạ xuống. Cô nhìn con hồ ly kia, mỉm cười nói: "Vậy cô cứ giải quyết nợ nần cho xong đi rồi đến tìm tôi sau."
"Sao thế được cơ chứ?" Vị đại sư kia sốt hết cả ruột. Ông ta biết mình đánh không lại hồ ly, chỉ có thể nhìn về phía Sở Phi Niên. Ông ta cũng không biết gọi cô là gì nên chỉ có thể nói: "Nếu chúng ta thật sự thả nó đi, nó chắc chắn sẽ lại giết người."
"Thế thì sao?" Sở Phi Niên cười lạnh: "Ông muốn quản thì cứ quản đi. Chẳng liên quan gì đến tôi."
Nói xong, cô vỗ nhẹ vào người Úc Tinh Hà, ra dấu đi thôi.
Đại sư nói: "Tôi và cô đều là người tu hành, chẳng lẽ chúng ta phải trơ mắt nhìn người khác chết oan chết uổng sao? Đạo Tâm(*) sao có thể vững chắc được đây?"
"Đạo Tâm?" Sở Phi Niên quay lại nhìn ông ta. Không biết từ bao giờ, con mắt vàng của cô đã bị một tầng sương xám mịt mờ che mất, con mắt còn lại cũng mất đi vẻ lộng lẫy vốn có. Hơi thở chết chóc dày đặc trào ra khỏi mắt cô khiến người khác không thở nổi.
Cả thân mèo đều đã bị lớp sương đen bao phủ. Theo chuyển động của cô, làn sương đen chậm rãi lan ra.
Úc Tinh Hà không thể nhìn thấy cảnh tượng này. Anh chỉ cảm nhận được có gì đó kỳ lạ đang diễn ra sau lưng. Nhưng những người khác lại có thể thấy rõ rành rành. Sở Phi Niên hiện giờ còn đáng sợ hơn ác quỷ bò từ địa ngục lên.
"Tôi không có thứ đồ chơi đó đâu." Sở Phi Niên bật cười. Cô chưa làm bất cứ chuyện gì nhưng trong nháy mắt tất cả oán hận đã biến mất tăm. Cô chỉ muốn để họ biết cô không có thứ gọi là đạo tâm, lại càng chẳng phải người tốt đẹp gì.
Nói đúng hơn thì cô thậm chí còn chẳng phải một con người.
Vị đại sư kia đã hoàn toàn choáng váng. Ông ta nào dám nói gì đến chuyện đạo tâm hay không đạo tâm nữa. Giờ ông ta chỉ lo mình nói thêm vài câu chọc giận Sở Phi Niên, cô sẽ xuống tay tàn sát cũng nên. Dù sao nghiệp chướng(*) trên người cô nhiều như vậy. Chẳng biết cô đã cõng trên lưng bao nhiêu mạng người.
Sở Phi Niên thấy vị đại sư kia cuối cùng cũng ngừng nói nhảm, định kêu Úc Tinh Hà đi khỏi chỗ này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thưa đại nhân, ngài có thể phá khốn trận(*) này giúp tôi trước được hay không?” Hồ ly vẫn kiên trì gọi cô.
Sở Phi Niên giật mình: "Suýt chút thì tôi quên mất."
Chỉ cần khốn trận chưa bị phá thì hồ ly sẽ mãi mãi bị nhốt ở đây.
Chẳng mấy chốc, Sở Phi Niên nhìn tấm bài vị(*) nhỏ bằng bàn tay trước mặt mình, không nói câu nào.
"Tấm bài vị này nhìn rất đẹp, tinh xảo, có vẻ như tốn không ít tâm huyết. Nhưng ngay từ đầu tôi đã bị vẻ ngoài của nó lừa. Chẳng ai ngờ sau khi vào trong tấm bài vị này, tôi chẳng thể đi quá xa khỏi nó. Cũng có nghĩa tấm bài vị này ở đâu thì tôi cũng bị giam giữ ở đó.” Hồ ly nói.
"Tấm bài vị này sao nhìn quen thế nhỉ?" Úc Tinh Hà đột nhiên lên tiếng.
Sở Phi Niên quay lại nhìn anh, nói: “Nó được làm bằng chất liệu giống như lọ đựng cọ ở nhà Đường Thước.”
"Tại sao cô không phá hủy tấm bài vị này?" Sở Phi Niên hỏi hồ ly.
Lông đuôi phía sau hồ ly xù lên, nó nói: “Sao tôi dám phá hủy nó? Nếu nó thật sự vỡ thì tôi cũng chẳng còn. Không biết tên họ Hà kia đã mua tấm bài vị này từ đâu. Thủ đoạn của người đó thật nham hiểm. Không biết người đó dùng cách nào nhưng dù bài vị bị phá hủy thì tôi cũng không mất đuôi."
Dù sao cô ấy vẫn còn hai đuôi. Nếu cô ấy có thể giành được tự do bằng cách phá hủy tấm bài vị với cái giá là một cái đuôi thì với tâm tính tàn nhẫn của mình, hồ ly đã đập vỡ nó từ lâu rồi.
“Nếu bài vị bị phá hủy, dù tôi có chín cái đuôi cũng chẳng sống nổi.” Một lúc sau, hồ ly lại chậc lưỡi, bỏ thêm một câu: “Đương nhiên, nếu có chín cái đuôi thì cũng chẳng có chuyện tôi rơi vào bẫy của bọn họ."
Lúc hồ ly nói chuyện, Sở Phi Niên đã duỗi móng về phía tấm bài vị to bằng bàn tay. Cô cũng chẳng quan tâm cảnh tượng này diễn ra thế nào dưới cái nhìn của hồ ly. Cô chỉ muốn nhìn kỹ tấm bài vị đang giấu chiêu trò gì.
Thế nên khi tấm bài vị vỡ nát dưới móng của Sở Phi Niên, hồ ly vẫn đứng sững ở đó, ngơ ngác nhìn những mảnh vỡ rơi vãi trên mặt đất.
"Tôi... Tôi còn sống sao?" Một lúc sau, hồ ly run rẩy giơ tay chạm lên mặt rồi chạm vào cái đuôi phía sau. Khi chắc chắn cả hai cái đuôi vẫn còn nguyên vẹn, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Sở Phi Niên lại ngáp một cái. “Lúc cô đến đòi nợ nhà họ Hà nhớ tiện thể điều tra nguồn gốc của tấm bài vị này.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước đây, khi xử lý lọ đựng cọ ở nhà Đường Thước, cô đã cố gắng liên lạc với người bán lọ đựng cọ nhưng bên kia lại không có bất cứ phản hồi nào, tài khoản WeChat kia cũng bị vô hiệu hóa. Ngay cả khi Đường Thước cho người kiểm tra thông tin chuyển phát nhanh thì cũng chẳng điều tra được chuyện gì cả.
Để có thể tạo được pháp khí nham hiểm đến vậy, đối phương nhất định phải có khả năng né tránh theo dõi. Nên Sở Phi Niên cũng chẳng lấy gì làm ngạc nhiên.
Nhưng không ngờ sau này, khi cô gần như đã quên mất chuyện đó, cũng chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện tìm người thì đối phương lại bay thẳng vào tay cô.
"Được." Hồ ly lập tức đồng ý, một tia sáng đen lóe lên trong mắt cô ấy. Dù Sở Phi Niên không nhắc thì cô ấy chắc chắn cũng sẽ làm vậy.
Đợi khi Sở Phi Niên và Úc Tinh Hà vừa đi khỏi, hồ ly trợn mắt lườm ba người còn lại rồi cũng từ cửa sổ lao ra ngoài. Chẳng mấy chốc đã biến mất không thấy tăm hơi.
Trong căn phòng trống chỉ còn lại ba người.
"Anh Đoàn, ngài có biết chủ căn hộ này là ai không?" Đại sư được đồ đệ đỡ dậy, hỏi Đoàn Thiếu Dương.
Đoàn Thiếu Dương chống lên tường để đứng lên. Anh ấy nhìn về phía đại sư, trầm ngâm trong chốc lát mới nói: "Đại sư, nếu con hồ ly kia giết người, ngài thật sự cho rằng người bị giết oan sao?"
"Anh Đoàn, anh có ý gì?" Đại sư bỗng hơi ngơ ngẩn.
Đoàn Thiếu Dương nói: "Đại sư, tuy tôi chưa nuôi Bảo Gia Tiên(*) bao giờ, cũng chẳng biết phép tắc trong giới này ra sao, nhưng tôi vẫn hiểu được con hồ ly kia vừa nói gì..."
Chú thích:
(*) Đạo Tâm: Lòng hướng về đạo lý làm người.
(*) Nghiệp chướng: Hậu quả do tội ác của kiếp trước gây ra.
(*) Khốn trận: Trận pháp giam giữ, vây khốn.
(*) Bài vị: Thẻ bằng giấy, gỗ mỏng, ở giữa ghi họ tên chức tước, hai bên ghi ngày tháng năm sinh, mất của người được thờ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro