Sau Khi Xuyên Thành Mèo, Tôi Nổi Tiếng Nhờ Huyền Học
Chương 43
2024-08-19 07:37:18
"Tôi đói bụng." Sở Phi Nhiên quay đầu nhìn Úc Tinh Hà.
Úc Tinh Hà đang xem kịch bản, nghe cô nói vậy thì nhìn đồng hồ, cầm lấy điện thoại hỏi: "Cô muốn ăn gì? Tôi sẽ đặt đồ ăn cho cô."
Đêm qua, sau khi nói chuyện với ông cụ Đường, Úc Tinh Hà nói đến vài chuyện, gần đây ông ấy không cần phải chuẩn bị đồ ăn đưa tới cho Sở Phi Nhiên nữa, sáng nay ông cụ Đường cũng không có ghé qua.
Úc Tinh Hà biết Sở Phi Nhiên muốn ăn cái gì. Trong lúc đợi đồ ăn tới, hai người họ thấy Thị Tinh Tương Nha giữa những tiếng mắng chửi vẫn không chịu im lặng giả chết mà còn nghênh ngang livestream.
Hồ Nhàn đặt điện thoại của mình lên giá đỡ, cô ấy biến về cơ thể thật bản thể của mình rồi nằm sấp xuống, Tiểu Hắc và Tiểu Tam Hoa nằm bên cạnh cô ấy, lúc Sở Phi Nhiên quay lại liền nhìn thấy cảnh tượng ba con nằm một chỗ, xếp theo thứ tự từ lớn đến nhỏ đều rất tập trung nhìn chằm chằm vào điện thoại di động.
"Này nhóc con, mày có hiểu gì không?" Úc Tinh Hà vươn tay móc vào đuôi của Tiểu Tam Hoa, lên tiếng hỏi.
Đuôi Tiểu Tam Hoa cuốn lấy tay của anh, kêu meo meo, nhưng mà ánh mắt của nó vẫn dán vào màn hình điện thoại. Trên điện thoại, Thị Tinh Tương Nha sắc mặt tái nhợt, hốc mắt ửng đỏ, ngồi trên một cái ghế lớn càng làm cho cô ta trở nên nhỏ bé đáng thương, giọng nói mềm mại yếu đuối, vừa khóc nức nở vừa giải thích, rồi xin lỗi về lỗi lầm của mình, quả thật là hình ảnh làm cho người khác không kìm được mà mềm lòng.
Nhìn thấy mọi người mềm lòng nói có thể tha thứ cho cô ta, Hồ Nhan tức giận đến mức lập tức bật dậy, biến thành người và bắt đầu phát bão bình luận.
"Cô có giỏi thì hãy cất cái dáng vẻ xinh đẹp yếu đuối đó rồi hẵng nói chuyện!"
"Ha ha, khóc nhìn thật là giả tạo quá đi."
"..."
Dù cho tốc độ gõ phím của Hồ Nhà nhanh đến mức chỉ nhìn thấy tàn ảnh nhưng những câu nói của cô ấy vẫn bị bao phủ bởi mấy câu nói "Không sao cả" "Ôm một cái".
"Nếu không phải do cô ta mời thủy quân, mấy cái bình luận kiểu này tôi đều chấp hết!" Hồ Nhàn tức tối mở miệng chửi.
Úc Tinh Hà nhìn về phía Sở Phi Nhiên, nói: "Đừng tức giận, nếu cô ta có thể mời thủy quân, chúng ta cũng có thể mời."
Anh vừa nói xong, không bao lâu sau, chiều hướng của các bình luận liền thay đổi, đem những câu bình luận kiểu mẫu rộng lượng như thánh mẫu đó chỉ bằng một câu: "Đây là lần đầu tiên tôi tận mắt nhìn thấy bản chất xấu xa của con người."
Chỉ bằng một câu nói này đã thắng 80% các bình luận, những cư dân mạng đang tức giận như Hồ Nhan cũng nhanh chóng phản ứng lại, nối tiếp câu đó, nhìn thoáng qua, các bình luận đều lướt qua rất nhanh, nhanh đến mức như chỉ có duy nhất câu đó.
Thị Tinh Tương Nha đang ngồi trước màn hình, tên thật của cô ấy là Lý Tinh, trước đây, cô ta chỉ là một người nổi tiếng nhỏ bé trên mạng với mấy trăm nghìn người theo dõi, nhưng mà trong lòng cô ta biết rất rõ, trong mấy trăm nghìn người đó, có bao nhiêu người là cô đã dùng tiền để mua, nếu đã lựa chọn con đường làm người nổi tiếng, làm gì có ai không muốn mình trở nên nổi tiếng hơn nữa cơ chứ?
Lão Từ là nhiếp ảnh gia mà cô ta đã để ý rất lâu, cô ta cũng từng có vài lần liên hệ với ông ấy để chụp hình nhưng đều bị từ chối. Lúc cô ta thấy ông ấy chụp ảnh cho chị gái mèo đen, cô ta không hề nghĩ nhiều mà chỉ có chút thấy ghen tị, cho đến khi có một người bạn của cô ta đưa một tấm ảnh cho cô ta xem rồi nói: "Này, cô ấy nhìn rất giống cậu đó."
Thật ra thì họ không giống nhau lắm, nhiều nhất chỉ là giống ở một số bức hình đã qua chỉnh sửa của cô ta, và ở một vài góc chụp là cô ta khá giống với chị gái mèo đen. Hơn nữa những tấm hình chị gái đăng lên mạng, thậm chí kể cả khi nhìn kỹ, không biết là lý do gì mà những tấm hình đó được chụp rất mờ, không thể nhìn rõ gương mặt của cô.
Lúc Lý Tinh nhìn thấy những tấm hình đó, trong đầu cô ta bỗng nảy ra một suy nghĩ.
Từ đầu, chuyện này trước đây đều làm rất suôn sẻ, cho đến khi Lão Từ đăng bài lên Weibo, cô ta đã hưởng thụ cảm giác lượng follow tăng lên chóng mặt, nhưng khi thấy lượng follow giảm đi, cô ta liền hoảng sợ, may mà từ lúc bắt đầu làm chuyện đó, cô ta đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.
Nhưng Lý Tinh không thể ngờ rằng, cô ta đã phạm phải một sai lầm lớn, rõ ràng là phải đăng những bức hình đã qua chỉnh sửa đã chuẩn bị từ trước, không ngờ cô lại đăng nhầm thành những bức hình chưa được chỉnh sửa, trong đống ảnh đó còn có hình ảnh của cuộc trò chuyện. Cô ta còn không nhớ được cuộc trò chuyện được ghi âm lại khi nào.
Thấy sự việc đã phát triển đến mức đó, cô ta nghĩ rằng không thể im lặng đợi vụ việc lắng xuống như vậy, cô ta cắn răng, mở phát sóng trực tiếp và thuê thủy quân bình luận tẩy trắng cho mình, cô ta nghĩ rằng như vậy có thể cứu vãn được một chút, rõ ràng mọi chuyện đã đi theo hướng mà cô mong muốn sao bỗng nhiên lại thay đổi cơ chứ.
"Đây là lần đầu tiên tôi tận mắt nhìn thấy bản chất xấu xa của con người." Câu đó là lúc cô ta đăng hình ảnh cuộc trò chuyện lên đã nói như vậy, cô ta còn xem lại bài viết trên mạng xã hội của mình mấy lần, cảm thấy câu mà cô ta viết thật là hay.
Lúc đó đắc ý bao nhiêu thì bây giờ, tự vả mặt đau bấy nhiêu.
"Tôi thật sự đã biết lỗi rồi..." Lần này, Lý Tinh thực sự đã khóc.
Úc Tinh Hà chăm chú quan sát phản ứng của Sở Phi Nhiên, dù là lúc xuất hiện những bình luận đó hay là bây giờ, lúc Lý Tinh vừa khóc vừa giải thích, cảm xúc trên mặt cô vẫn không hề thay đổi.
"Cô thật sự là không để ý gì tới cô ta à?" Úc Tinh Hà hỏi.
Sở Phi Nhiên ngoảnh mặt đi, kêu Hồ Nhàn ra mở cửa lấy đồ ăn, nghiêm túc nói: "Tôi cũng bị cô ta chọc cho tức chết đây, nên bây giờ, tôi quyết định sẽ ăn hết tôm hùm đất! Nếu không thì trái tim bị tổn thương của tôi không có cách nào xoa dịu nổi."
Úc Tinh Hà: "..."
Đồ ăn được đặt tới suất khá lớn, Hồ Nhan không thể mang vào nên cô ấy đành mở cửa cửa để cho người giao đồ ăn mang đồ ăn vào. Sau khi nhân viên giao đồ ăn đặt đồ ăn xuống và đi ra ngoài, Hồ Nhan đóng cửa, chặn những ánh mắt của mấy người đi ngang qua.
"Cô là có phải là đạo diễn Đường..." Bùi Thanh do dự nói.
Hồ Nhan không biết đạo diễn Đường là ai, cũng không quen cậu ta, cô trừng mắt lên, nói: "Tôi là người giúp việc mới được thuê!"
Dù sao lúc Sở Phi Niên cứu cô ấy ra khỏi khốn trận cũng vì mục đích là để cô ấy đi làm việc, cũng không khác nhau cho lắm.
"Ồ." Bùi Thanh gật đầu, hai tay đưa lên gãi mái tóc lộn xộn của mình, cậu ta nhìn vào trong phòng khách, vừa hay nhìn thấy Sở Phi Nhiên đang nằm trên sô pha: "Ồ, đó có phải là cái người trên mạng xã hội... Là cái người tên là mèo đen!"
Sở Phi Nhiên nghe thấy tiếng động ở ngoài cửa, quay đầu nhìn ra ngoài, ánh mắt nhìn thoáng qua chân cậu ta rồi mới nhìn mặt.
Lần trước khi cô gặp Bùi Thanh là lúc mà cô vừa mới chuyển đến đây, lúc đó bên cạnh Bùi Thanh còn có cả ảnh hậu Dương Tây, tuy lúc đó nhìn cậu ta có chút không phù hợp với cô ấy, nhưng trong mắt cậu ta rất trong trẻo, tràn đầy sức sống, chứ không phải mang bộ dạng như hiện tại.
Mái tóc đã lâu chưa cắt, rất dài, đôi mắt đỏ ngầu, quầng mắt thâm đen, khuôn mặt gầy lõm vào, cả người đều tỏa ra vẻ chán chường suy sụp.
Úc Tinh Hà đang xem kịch bản, nghe cô nói vậy thì nhìn đồng hồ, cầm lấy điện thoại hỏi: "Cô muốn ăn gì? Tôi sẽ đặt đồ ăn cho cô."
Đêm qua, sau khi nói chuyện với ông cụ Đường, Úc Tinh Hà nói đến vài chuyện, gần đây ông ấy không cần phải chuẩn bị đồ ăn đưa tới cho Sở Phi Nhiên nữa, sáng nay ông cụ Đường cũng không có ghé qua.
Úc Tinh Hà biết Sở Phi Nhiên muốn ăn cái gì. Trong lúc đợi đồ ăn tới, hai người họ thấy Thị Tinh Tương Nha giữa những tiếng mắng chửi vẫn không chịu im lặng giả chết mà còn nghênh ngang livestream.
Hồ Nhàn đặt điện thoại của mình lên giá đỡ, cô ấy biến về cơ thể thật bản thể của mình rồi nằm sấp xuống, Tiểu Hắc và Tiểu Tam Hoa nằm bên cạnh cô ấy, lúc Sở Phi Nhiên quay lại liền nhìn thấy cảnh tượng ba con nằm một chỗ, xếp theo thứ tự từ lớn đến nhỏ đều rất tập trung nhìn chằm chằm vào điện thoại di động.
"Này nhóc con, mày có hiểu gì không?" Úc Tinh Hà vươn tay móc vào đuôi của Tiểu Tam Hoa, lên tiếng hỏi.
Đuôi Tiểu Tam Hoa cuốn lấy tay của anh, kêu meo meo, nhưng mà ánh mắt của nó vẫn dán vào màn hình điện thoại. Trên điện thoại, Thị Tinh Tương Nha sắc mặt tái nhợt, hốc mắt ửng đỏ, ngồi trên một cái ghế lớn càng làm cho cô ta trở nên nhỏ bé đáng thương, giọng nói mềm mại yếu đuối, vừa khóc nức nở vừa giải thích, rồi xin lỗi về lỗi lầm của mình, quả thật là hình ảnh làm cho người khác không kìm được mà mềm lòng.
Nhìn thấy mọi người mềm lòng nói có thể tha thứ cho cô ta, Hồ Nhan tức giận đến mức lập tức bật dậy, biến thành người và bắt đầu phát bão bình luận.
"Cô có giỏi thì hãy cất cái dáng vẻ xinh đẹp yếu đuối đó rồi hẵng nói chuyện!"
"Ha ha, khóc nhìn thật là giả tạo quá đi."
"..."
Dù cho tốc độ gõ phím của Hồ Nhà nhanh đến mức chỉ nhìn thấy tàn ảnh nhưng những câu nói của cô ấy vẫn bị bao phủ bởi mấy câu nói "Không sao cả" "Ôm một cái".
"Nếu không phải do cô ta mời thủy quân, mấy cái bình luận kiểu này tôi đều chấp hết!" Hồ Nhàn tức tối mở miệng chửi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Úc Tinh Hà nhìn về phía Sở Phi Nhiên, nói: "Đừng tức giận, nếu cô ta có thể mời thủy quân, chúng ta cũng có thể mời."
Anh vừa nói xong, không bao lâu sau, chiều hướng của các bình luận liền thay đổi, đem những câu bình luận kiểu mẫu rộng lượng như thánh mẫu đó chỉ bằng một câu: "Đây là lần đầu tiên tôi tận mắt nhìn thấy bản chất xấu xa của con người."
Chỉ bằng một câu nói này đã thắng 80% các bình luận, những cư dân mạng đang tức giận như Hồ Nhan cũng nhanh chóng phản ứng lại, nối tiếp câu đó, nhìn thoáng qua, các bình luận đều lướt qua rất nhanh, nhanh đến mức như chỉ có duy nhất câu đó.
Thị Tinh Tương Nha đang ngồi trước màn hình, tên thật của cô ấy là Lý Tinh, trước đây, cô ta chỉ là một người nổi tiếng nhỏ bé trên mạng với mấy trăm nghìn người theo dõi, nhưng mà trong lòng cô ta biết rất rõ, trong mấy trăm nghìn người đó, có bao nhiêu người là cô đã dùng tiền để mua, nếu đã lựa chọn con đường làm người nổi tiếng, làm gì có ai không muốn mình trở nên nổi tiếng hơn nữa cơ chứ?
Lão Từ là nhiếp ảnh gia mà cô ta đã để ý rất lâu, cô ta cũng từng có vài lần liên hệ với ông ấy để chụp hình nhưng đều bị từ chối. Lúc cô ta thấy ông ấy chụp ảnh cho chị gái mèo đen, cô ta không hề nghĩ nhiều mà chỉ có chút thấy ghen tị, cho đến khi có một người bạn của cô ta đưa một tấm ảnh cho cô ta xem rồi nói: "Này, cô ấy nhìn rất giống cậu đó."
Thật ra thì họ không giống nhau lắm, nhiều nhất chỉ là giống ở một số bức hình đã qua chỉnh sửa của cô ta, và ở một vài góc chụp là cô ta khá giống với chị gái mèo đen. Hơn nữa những tấm hình chị gái đăng lên mạng, thậm chí kể cả khi nhìn kỹ, không biết là lý do gì mà những tấm hình đó được chụp rất mờ, không thể nhìn rõ gương mặt của cô.
Lúc Lý Tinh nhìn thấy những tấm hình đó, trong đầu cô ta bỗng nảy ra một suy nghĩ.
Từ đầu, chuyện này trước đây đều làm rất suôn sẻ, cho đến khi Lão Từ đăng bài lên Weibo, cô ta đã hưởng thụ cảm giác lượng follow tăng lên chóng mặt, nhưng khi thấy lượng follow giảm đi, cô ta liền hoảng sợ, may mà từ lúc bắt đầu làm chuyện đó, cô ta đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.
Nhưng Lý Tinh không thể ngờ rằng, cô ta đã phạm phải một sai lầm lớn, rõ ràng là phải đăng những bức hình đã qua chỉnh sửa đã chuẩn bị từ trước, không ngờ cô lại đăng nhầm thành những bức hình chưa được chỉnh sửa, trong đống ảnh đó còn có hình ảnh của cuộc trò chuyện. Cô ta còn không nhớ được cuộc trò chuyện được ghi âm lại khi nào.
Thấy sự việc đã phát triển đến mức đó, cô ta nghĩ rằng không thể im lặng đợi vụ việc lắng xuống như vậy, cô ta cắn răng, mở phát sóng trực tiếp và thuê thủy quân bình luận tẩy trắng cho mình, cô ta nghĩ rằng như vậy có thể cứu vãn được một chút, rõ ràng mọi chuyện đã đi theo hướng mà cô mong muốn sao bỗng nhiên lại thay đổi cơ chứ.
"Đây là lần đầu tiên tôi tận mắt nhìn thấy bản chất xấu xa của con người." Câu đó là lúc cô ta đăng hình ảnh cuộc trò chuyện lên đã nói như vậy, cô ta còn xem lại bài viết trên mạng xã hội của mình mấy lần, cảm thấy câu mà cô ta viết thật là hay.
Lúc đó đắc ý bao nhiêu thì bây giờ, tự vả mặt đau bấy nhiêu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tôi thật sự đã biết lỗi rồi..." Lần này, Lý Tinh thực sự đã khóc.
Úc Tinh Hà chăm chú quan sát phản ứng của Sở Phi Nhiên, dù là lúc xuất hiện những bình luận đó hay là bây giờ, lúc Lý Tinh vừa khóc vừa giải thích, cảm xúc trên mặt cô vẫn không hề thay đổi.
"Cô thật sự là không để ý gì tới cô ta à?" Úc Tinh Hà hỏi.
Sở Phi Nhiên ngoảnh mặt đi, kêu Hồ Nhàn ra mở cửa lấy đồ ăn, nghiêm túc nói: "Tôi cũng bị cô ta chọc cho tức chết đây, nên bây giờ, tôi quyết định sẽ ăn hết tôm hùm đất! Nếu không thì trái tim bị tổn thương của tôi không có cách nào xoa dịu nổi."
Úc Tinh Hà: "..."
Đồ ăn được đặt tới suất khá lớn, Hồ Nhan không thể mang vào nên cô ấy đành mở cửa cửa để cho người giao đồ ăn mang đồ ăn vào. Sau khi nhân viên giao đồ ăn đặt đồ ăn xuống và đi ra ngoài, Hồ Nhan đóng cửa, chặn những ánh mắt của mấy người đi ngang qua.
"Cô là có phải là đạo diễn Đường..." Bùi Thanh do dự nói.
Hồ Nhan không biết đạo diễn Đường là ai, cũng không quen cậu ta, cô trừng mắt lên, nói: "Tôi là người giúp việc mới được thuê!"
Dù sao lúc Sở Phi Niên cứu cô ấy ra khỏi khốn trận cũng vì mục đích là để cô ấy đi làm việc, cũng không khác nhau cho lắm.
"Ồ." Bùi Thanh gật đầu, hai tay đưa lên gãi mái tóc lộn xộn của mình, cậu ta nhìn vào trong phòng khách, vừa hay nhìn thấy Sở Phi Nhiên đang nằm trên sô pha: "Ồ, đó có phải là cái người trên mạng xã hội... Là cái người tên là mèo đen!"
Sở Phi Nhiên nghe thấy tiếng động ở ngoài cửa, quay đầu nhìn ra ngoài, ánh mắt nhìn thoáng qua chân cậu ta rồi mới nhìn mặt.
Lần trước khi cô gặp Bùi Thanh là lúc mà cô vừa mới chuyển đến đây, lúc đó bên cạnh Bùi Thanh còn có cả ảnh hậu Dương Tây, tuy lúc đó nhìn cậu ta có chút không phù hợp với cô ấy, nhưng trong mắt cậu ta rất trong trẻo, tràn đầy sức sống, chứ không phải mang bộ dạng như hiện tại.
Mái tóc đã lâu chưa cắt, rất dài, đôi mắt đỏ ngầu, quầng mắt thâm đen, khuôn mặt gầy lõm vào, cả người đều tỏa ra vẻ chán chường suy sụp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro