Sau Khi Xuyên Thành Mèo, Tôi Nổi Tiếng Nhờ Huyền Học
Chương 5
2024-08-19 07:37:18
Chó Golden sửng sốt, hoài nghi khoảnh khắc mình vừa nhìn thấy trong phòng bệnh là ảo giác. Nó lắc đầu nguầy nguậy, nhìn chằm chằm Sở Phi Nhiên, hỏi: “Cậu có thể nói tiếng người hả? Rốt cuộc cậu có lai lịch gì?”
“Tò mò chết chó.” Sở Phi Niên nói từ tốn, đi thẳng vào ngõ nhỏ.
Chân sau bên phải của cô không thể chạm đất nên lúc đi đường không tránh khỏi khập khiễng.
Mặc dù Sở Phi Niên không thích điều này nhưng cũng không còn cách nào khác.
Nhưng cô chưa đi được mấy bước chó Golden lớn đã đuổi theo, dùng đầu húc nhẹ cô: “Leo lên đi.”
Sở Phi Niên quay đầu nhìn nó, không khách khí trực tiếp nhảy lên, sau khi chỉ đường cho nó thì yên lặng nằm xuống.
“Bây giờ chúng ta cũng tính là cùng chung hoạn nạn, nếu cậu không muốn nói lai lịch cho tôi thì ít nhất cũng phải cho tôi biết Quả Quả bị sao chứ, sau đó cậu muốn làm gì nữa.” Chó Golden lớn vừa đi vừa nói.
Sở Phi Niên trả lời: “Cô bé bị bắt mất hồn, tìm nó về là được.”
Sau khi Sở Phi Niên và chó Golden rời đi không lâu, Đường Thước đi đón đại sư Trịnh đã trở lại. Ông ấy vừa bước vào phòng bệnh, Hạ Doanh đã nhào tới, giống như cuối cùng cũng tìm được điểm tựa tinh thần.
Hạ Doanh kể chuyện vừa mới phát sinh, Đường Thước chưa kịp nói gì, vị đại sư Trịnh kia đã lên tiếng, sắc mặt nghiêm trọng: “Ra là có một con mèo quấy phá! Trách tôi hôm qua không hỏi rõ ràng, nếu biết trước còn một con mèo đen ở đây…”
“Đại sư, chuyện này không thể trách ngài, cũng trách chúng tôi chưa nói rõ ràng. Con mèo đen kia đã bị đuổi chạy mất, ngài tới xem con gái giúp chúng tôi với.” Hạ Doanh gấp gáp nói.
Trông thấy đại sư Trịnh đến cạnh giường bệnh, ông cụ Đường vẫn luôn đứng im tại chỗ bỗng cầm điện thoại đi ra ngoài.
Quả Quả xảy ra chuyện vào đêm qua, Sở Phi Niên muốn đến nhà cô bé.
“Cậu biết nhà Quả Quả ở đâu hả?” Chó Golden lớn hỏi sau khi biết mục đích của cô. Nó đi theo ông cụ Đường đã nửa năm nhưng vẫn chưa từng đến nhà Đường Thước.
Sở Phi Niên: “Không biết chẳng lẽ không biết hỏi đường?”
“Hỏi đường? Tìm ai hỏi? Cậu muốn nhiều người biết cậu là con mèo biết nói tiếng người hả?”
“Không phải muốn tìm người hỏi đường.” Sở Phi Niên cười nhạt.
Nghe rõ ý của cô, lông chó Golden dựng đứng.
Khoảng một giờ chiều, một mèo một chó đứng trước cửa nhà Đường Thước. Chó Golden mệt mỏi nằm rạp trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn khóa cửa vân tay: “Sao mở cửa đây? Không có vân tay, cũng không biết mật mã.”
“Mật mã?” Sở Phi Niên nghiêng đầu nhìn lối đi an toàn: “Cô kia, lại đây.”
“Cậu gọi ai đấy?” Chó Golden lớn nhìn theo hướng Sở Phi Niên nhưng chỉ thấy cầu thang đen thùi lùi, không hiểu ra làm sao. Bỗng một trận gió thổi tới từ bên đó, thổi cho lông toàn thân nó dựng đứng, bốn chân vội vàng bật dậy lùi về phía tường, bởi vì đứng dậy quá nhanh nên lòng bàn chân còn trượt một cái.
Tóm lại là rất buồn cười.
Trước cửa lối đi an toàn có một cô gái trẻ mặc áo ngủ liền thân hình khủng long. Cô ấy nghe Sở Phi Niên gọi thì giật nảy mình, quay đầu bay mất.
Sở Phi Niên cười khẩy, nhảy qua nhanh như chớp.
“Hu hu! Tôi sai rồi… Cô thả tôi ra đi, tôi không biết gì cả…” Cô gái nằm rạp trên mặt đất, bị Sở Phi Niên ngoạm đuôi khủng long lôi về.
Chó Golden núp ở tường dùng hai chân trước liều mạng che mắt, không nghe cũng không thấy gì cả.
Sở Phi Niên quay về trước cửa nhà, lúc này mới nhả cái đuôi, chuyển sang dùng chân giẫm: “Nói mau, mật mã nhà này là bao nhiêu!”
Cô nhe nanh với cô gái trẻ: “Không nói thì tôi xé nát cô.”
Một lát sau, chó Golden núp ở bên tường bị Sở Phi Niên giục đứng dậy, dùng chân nhập mật khẩu.
Một mèo một chó nghênh ngang vào nhà.
Sở Phi Niên vừa vào đã xông thẳng tới phòng ngủ của Đường Thước và Hạ Doanh.
Trong phòng có một cái cửa sổ sát đất hướng ra ban công, rèm đã được mở, vốn nên được chiếu bởi lượng lớn ánh sáng, nhưng cảm giác khi bước vào căn phòng này lại là sự âm u, tựa như ánh sáng bên ngoài không cách nào lọt vào.
“Quả Quả ở đây hả?” Chó Golden đuổi theo, hỏi.
Sở Phi Niên đã nhảy lên bàn trang điểm.
Trên bàn có không ít chai lọ. Cô không động vào những cái khác, chỉ dùng chân kiểm tra cái lọ đựng cọ trang điểm màu trắng. Giỏ trông rất tinh xảo, toát ra ánh sáng trắng như ngọc thạch. Sở Phi Niên gẩy giỏ ra khỏi đống chai lọ rồi không do dự đẩy thẳng xuống đất.
“Choang!” Xen lẫn với tiếng lộp bộp, lọ đựng cọ màu trắng rơi xuống và vỡ vụn ngay lập tức, cọ trang điểm vương vãi đầy đất, ngay sau đó, một đám sương trắng bay lên.
Đường Quả xuất hiện trong phòng ngủ. Cô bé vẫn đang mờ mịt, dụi dụi mắt như chưa tỉnh ngủ, cho đến khi thấy Sở Phi Niên và chó Golden mới hào hứng: “Tinh Tinh! Niên Niên! Các em đến chơi hả? Ông nội đưa các em đến phải không?”
Chó Golden không thấy Đường Quả, xoay quanh phòng, hỏi: “Quả Quả ở đâu vậy? Có phải bị người sau lưng mang đi rồi không?”
“Ngay cạnh cậu. Cô bé đang dang tay ôm cậu đấy.” Sở Phi Niên cất giọng mệt mỏi, ngáp một cái.
“Chỗ nào? Tôi không thấy.” Chó Golden đứng im, ánh mắt mờ mịt.
Tự dưng Sở Phi Niên nhớ lại dáng vẻ buồn cười của chó ngốc lúc ở cửa lớn, cô đứng trên bàn trang điểm nói với nó: “Cậu lại đây.”
Không hiểu sao trực giác của chó Golden mách bảo rằng sẽ có chuyện đáng sợ xảy ra, nó chần chừ.
“Cậu không muốn nhìn thấy Quả Quả à?” Sở Phi Niên hạ giọng hỏi.
Chó Golden: “Đưa Quả Quả về với cơ thể là có thể nhìn thấy mà.”
“Chậc.” Sở Phi Niên tiếc rẻ vì nó không mắc lừa: “Được rồi.”
Cô nhảy xuống khỏi bàn trang điểm, nói với Đường Quả: “Đi theo tôi, tôi đưa em về.”
Lúc nãy, khi Đường Quả nhào tới chó Golden, cô bé đã vồ hụt, không cách nào chạm vào nó. Ngay sau đó, cô bé lại nghe Sở Phi Niên nói tiếng người. Nhưng cô bé không đủ nhận thức về ma quỷ, thứ cô bé nghĩ đến nhiều hơn là phim hoạt hình.
Nhiều đến mức Đường Quả không thấy sợ hãi, ngược lại còn rất vui vẻ.
Khi Sở Phi Niên gọi, cô bé theo bản năng nhấc chân đi theo.
Rất nhanh, một mèo một chó đi ra từ trong nhà, đằng sau mọc thêm cái đuôi Đường Quả.
“Quả Quả!” Cô gái trẻ còn nấp ở lối đi an toàn nhìn thấy Đường Quả thì quên việc trốn tránh, nhanh chóng lướt tới: “Quả Quả, sao em lại…”
Cô ấy liếc mắt cũng nhận ra hiện tại Đường Quả không phải con người mà là dạng linh hồn giống cô ấy, hai mắt ửng đỏ, sau đó không biết nghĩ tới điều gì mà bay vèo về phía Sở Phi Niên, quỳ xuống.
“Thần chết đại nhân, Quả Quả còn rất nhỏ, cái gì em ấy cũng không biết, cũng có thật nhiều nơi chưa từng đi, nhiều đồ chưa từng ăn, nhiều cảnh đẹp chưa được ngắm,... Ngài tha cho em ấy lần này đi, để tôi đi cùng ngài hu hu hu… Dù sao tôi cũng chết lâu rồi…” Cô gái mắt đỏ quạch nhìn Sở Phi Niên, vừa nói vừa khóc nức nở.
“Tò mò chết chó.” Sở Phi Niên nói từ tốn, đi thẳng vào ngõ nhỏ.
Chân sau bên phải của cô không thể chạm đất nên lúc đi đường không tránh khỏi khập khiễng.
Mặc dù Sở Phi Niên không thích điều này nhưng cũng không còn cách nào khác.
Nhưng cô chưa đi được mấy bước chó Golden lớn đã đuổi theo, dùng đầu húc nhẹ cô: “Leo lên đi.”
Sở Phi Niên quay đầu nhìn nó, không khách khí trực tiếp nhảy lên, sau khi chỉ đường cho nó thì yên lặng nằm xuống.
“Bây giờ chúng ta cũng tính là cùng chung hoạn nạn, nếu cậu không muốn nói lai lịch cho tôi thì ít nhất cũng phải cho tôi biết Quả Quả bị sao chứ, sau đó cậu muốn làm gì nữa.” Chó Golden lớn vừa đi vừa nói.
Sở Phi Niên trả lời: “Cô bé bị bắt mất hồn, tìm nó về là được.”
Sau khi Sở Phi Niên và chó Golden rời đi không lâu, Đường Thước đi đón đại sư Trịnh đã trở lại. Ông ấy vừa bước vào phòng bệnh, Hạ Doanh đã nhào tới, giống như cuối cùng cũng tìm được điểm tựa tinh thần.
Hạ Doanh kể chuyện vừa mới phát sinh, Đường Thước chưa kịp nói gì, vị đại sư Trịnh kia đã lên tiếng, sắc mặt nghiêm trọng: “Ra là có một con mèo quấy phá! Trách tôi hôm qua không hỏi rõ ràng, nếu biết trước còn một con mèo đen ở đây…”
“Đại sư, chuyện này không thể trách ngài, cũng trách chúng tôi chưa nói rõ ràng. Con mèo đen kia đã bị đuổi chạy mất, ngài tới xem con gái giúp chúng tôi với.” Hạ Doanh gấp gáp nói.
Trông thấy đại sư Trịnh đến cạnh giường bệnh, ông cụ Đường vẫn luôn đứng im tại chỗ bỗng cầm điện thoại đi ra ngoài.
Quả Quả xảy ra chuyện vào đêm qua, Sở Phi Niên muốn đến nhà cô bé.
“Cậu biết nhà Quả Quả ở đâu hả?” Chó Golden lớn hỏi sau khi biết mục đích của cô. Nó đi theo ông cụ Đường đã nửa năm nhưng vẫn chưa từng đến nhà Đường Thước.
Sở Phi Niên: “Không biết chẳng lẽ không biết hỏi đường?”
“Hỏi đường? Tìm ai hỏi? Cậu muốn nhiều người biết cậu là con mèo biết nói tiếng người hả?”
“Không phải muốn tìm người hỏi đường.” Sở Phi Niên cười nhạt.
Nghe rõ ý của cô, lông chó Golden dựng đứng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khoảng một giờ chiều, một mèo một chó đứng trước cửa nhà Đường Thước. Chó Golden mệt mỏi nằm rạp trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn khóa cửa vân tay: “Sao mở cửa đây? Không có vân tay, cũng không biết mật mã.”
“Mật mã?” Sở Phi Niên nghiêng đầu nhìn lối đi an toàn: “Cô kia, lại đây.”
“Cậu gọi ai đấy?” Chó Golden lớn nhìn theo hướng Sở Phi Niên nhưng chỉ thấy cầu thang đen thùi lùi, không hiểu ra làm sao. Bỗng một trận gió thổi tới từ bên đó, thổi cho lông toàn thân nó dựng đứng, bốn chân vội vàng bật dậy lùi về phía tường, bởi vì đứng dậy quá nhanh nên lòng bàn chân còn trượt một cái.
Tóm lại là rất buồn cười.
Trước cửa lối đi an toàn có một cô gái trẻ mặc áo ngủ liền thân hình khủng long. Cô ấy nghe Sở Phi Niên gọi thì giật nảy mình, quay đầu bay mất.
Sở Phi Niên cười khẩy, nhảy qua nhanh như chớp.
“Hu hu! Tôi sai rồi… Cô thả tôi ra đi, tôi không biết gì cả…” Cô gái nằm rạp trên mặt đất, bị Sở Phi Niên ngoạm đuôi khủng long lôi về.
Chó Golden núp ở tường dùng hai chân trước liều mạng che mắt, không nghe cũng không thấy gì cả.
Sở Phi Niên quay về trước cửa nhà, lúc này mới nhả cái đuôi, chuyển sang dùng chân giẫm: “Nói mau, mật mã nhà này là bao nhiêu!”
Cô nhe nanh với cô gái trẻ: “Không nói thì tôi xé nát cô.”
Một lát sau, chó Golden núp ở bên tường bị Sở Phi Niên giục đứng dậy, dùng chân nhập mật khẩu.
Một mèo một chó nghênh ngang vào nhà.
Sở Phi Niên vừa vào đã xông thẳng tới phòng ngủ của Đường Thước và Hạ Doanh.
Trong phòng có một cái cửa sổ sát đất hướng ra ban công, rèm đã được mở, vốn nên được chiếu bởi lượng lớn ánh sáng, nhưng cảm giác khi bước vào căn phòng này lại là sự âm u, tựa như ánh sáng bên ngoài không cách nào lọt vào.
“Quả Quả ở đây hả?” Chó Golden đuổi theo, hỏi.
Sở Phi Niên đã nhảy lên bàn trang điểm.
Trên bàn có không ít chai lọ. Cô không động vào những cái khác, chỉ dùng chân kiểm tra cái lọ đựng cọ trang điểm màu trắng. Giỏ trông rất tinh xảo, toát ra ánh sáng trắng như ngọc thạch. Sở Phi Niên gẩy giỏ ra khỏi đống chai lọ rồi không do dự đẩy thẳng xuống đất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Choang!” Xen lẫn với tiếng lộp bộp, lọ đựng cọ màu trắng rơi xuống và vỡ vụn ngay lập tức, cọ trang điểm vương vãi đầy đất, ngay sau đó, một đám sương trắng bay lên.
Đường Quả xuất hiện trong phòng ngủ. Cô bé vẫn đang mờ mịt, dụi dụi mắt như chưa tỉnh ngủ, cho đến khi thấy Sở Phi Niên và chó Golden mới hào hứng: “Tinh Tinh! Niên Niên! Các em đến chơi hả? Ông nội đưa các em đến phải không?”
Chó Golden không thấy Đường Quả, xoay quanh phòng, hỏi: “Quả Quả ở đâu vậy? Có phải bị người sau lưng mang đi rồi không?”
“Ngay cạnh cậu. Cô bé đang dang tay ôm cậu đấy.” Sở Phi Niên cất giọng mệt mỏi, ngáp một cái.
“Chỗ nào? Tôi không thấy.” Chó Golden đứng im, ánh mắt mờ mịt.
Tự dưng Sở Phi Niên nhớ lại dáng vẻ buồn cười của chó ngốc lúc ở cửa lớn, cô đứng trên bàn trang điểm nói với nó: “Cậu lại đây.”
Không hiểu sao trực giác của chó Golden mách bảo rằng sẽ có chuyện đáng sợ xảy ra, nó chần chừ.
“Cậu không muốn nhìn thấy Quả Quả à?” Sở Phi Niên hạ giọng hỏi.
Chó Golden: “Đưa Quả Quả về với cơ thể là có thể nhìn thấy mà.”
“Chậc.” Sở Phi Niên tiếc rẻ vì nó không mắc lừa: “Được rồi.”
Cô nhảy xuống khỏi bàn trang điểm, nói với Đường Quả: “Đi theo tôi, tôi đưa em về.”
Lúc nãy, khi Đường Quả nhào tới chó Golden, cô bé đã vồ hụt, không cách nào chạm vào nó. Ngay sau đó, cô bé lại nghe Sở Phi Niên nói tiếng người. Nhưng cô bé không đủ nhận thức về ma quỷ, thứ cô bé nghĩ đến nhiều hơn là phim hoạt hình.
Nhiều đến mức Đường Quả không thấy sợ hãi, ngược lại còn rất vui vẻ.
Khi Sở Phi Niên gọi, cô bé theo bản năng nhấc chân đi theo.
Rất nhanh, một mèo một chó đi ra từ trong nhà, đằng sau mọc thêm cái đuôi Đường Quả.
“Quả Quả!” Cô gái trẻ còn nấp ở lối đi an toàn nhìn thấy Đường Quả thì quên việc trốn tránh, nhanh chóng lướt tới: “Quả Quả, sao em lại…”
Cô ấy liếc mắt cũng nhận ra hiện tại Đường Quả không phải con người mà là dạng linh hồn giống cô ấy, hai mắt ửng đỏ, sau đó không biết nghĩ tới điều gì mà bay vèo về phía Sở Phi Niên, quỳ xuống.
“Thần chết đại nhân, Quả Quả còn rất nhỏ, cái gì em ấy cũng không biết, cũng có thật nhiều nơi chưa từng đi, nhiều đồ chưa từng ăn, nhiều cảnh đẹp chưa được ngắm,... Ngài tha cho em ấy lần này đi, để tôi đi cùng ngài hu hu hu… Dù sao tôi cũng chết lâu rồi…” Cô gái mắt đỏ quạch nhìn Sở Phi Niên, vừa nói vừa khóc nức nở.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro