Sau Khi Xuyên Thành Mèo, Tôi Nổi Tiếng Nhờ Huyền Học
Chương 9
2024-08-19 07:37:18
Lúc cả thân chó của Úc Tinh Hà sắp tự kỷ đến nơi thì ông cụ Đường, người đang ngồi ở ghế phụ, từ khi lên xe đến giờ vẫn im lặng bỗng nói: “Tôi nhớ đứa trẻ kia không được đào tạo chính quy. Cậu ấy diễn bộ phim của ông Hạ cũng do bị kéo đi chữa cháy thôi, kỹ năng diễn xuất tệ là chuyện dễ hiểu. Còn nếu cậu ấy thật sự muốn theo con đường này thì nên tìm thầy mà học, có khi chuyện sẽ khác thì sao?"
Nghe đạo diễn Đường nói vậy, hai cô gái trẻ càng kích động hơn. Thậm chí hai mắt Đào Tử đã hơi ửng hồng. Cô ấy không kiềm được nói: “Đúng vậy, rõ ràng đạo diễn Hạ đã giải thích rằng anh trai của chúng cháu là người được kéo qua để chữa cháy thôi. Thế mà dám antifan kia vẫn cứ tóm lấy không buông..."
“Giới giải trí là vậy đấy. Chẳng phải tôi cũng có antifan đấy sao?” Ông cụ Đường mỉm cười nói. Ông ấy có cái nhìn rất thoáng về vấn đề này.
Họ nói chuyện một lúc thì Đường Thước đã lái xe đến cổng khu dân cư nơi hai cô gái ở. Xe dừng lại, hai cô gái xuống xe cảm ơn họ. Đường Thước để lại cách liên lạc cho hai cô gái, định đợi giải quyết xong chuyện này anh ấy sẽ cùng Hạ Doanh mời hai cô ấy một bữa cơm.
“Mình cứ thấy như đang mơ ấy.” Đào Tử nhìn chiếc xe phóng đi, lẩm bẩm.
Người bạn bên cạnh cấu nhẹ cô ấy, cười hỏi: "Cậu có đau không?"
"Tớ hình như... Hình như không đau? Hay tớ đang nằm mơ thật nhỉ?" Đào Tử ngơ ngác nhìn cô bạn.
"Cậu bị ngốc đấy à?" Cô bạn đập nhẹ lên người cô ấy, lúc cô ấy đang định nói gì thì cô ấy lại vô tình nhìn điện thoại, vỗ trán than: "Thôi rồi Đào Tử, chẳng phải bọn mình có hẹn với đám lớp trưởng tối nay à? Giờ muộn mất rồi này!"
Đợi sau khi hai cô gái bước xuống xe, trong xe chỉ còn lại một mèo một chó và hai cha con nhà họ Đường.
Đã không còn người ngoài, Đường Thước quan sát Sở Phi Niên qua kính chiếu hậu. Anh ấy muốn nói gì đó nhưng lại chẳng biết mở lời sao cho phải.
Ông cụ Đường cũng chẳng khác gì. So ra thì người thoải mái nhất trên xe giờ chính là Sở Phi Niên.
Cô đã dựa vào lưng Úc Tinh Hà, bắt đầu khò khè ngủ.
Úc Tinh Hà cũng đang ngủ. Anh còn mệt hơn cả Sở Phi Niên, chắc hôm nay anh là người mệt nhất. Anh đang say giấc, chẳng biết mơ thấy gì mà thỉnh thoảng lại sủa "Gâu" một tiếng, tứ chi khua loạn xạ vài lần.
Sở Phi Niên bị anh đập mà tỉnh cả người. Cô thấy bực mình liền xòe móng quạt lên đầu anh.
Úc Tinh Hà không tỉnh mà còn ngủ say hơn. Cứ như anh đã thoát khung cảnh hỗn loạn trong mơ.
Lúc xe chạy vào chung cư Bác Quan, Đường Thước và ông cụ Đường chưa kịp nói gì thì Sở Phi Niên đã mở mắt. Cô ngáp một tiếng rồi nhảy khỏi lưng Úc Tinh Hà: “Chó ngốc, dậy đi!”
Giờ này Quả Quả đã ngủ. Hạ Doanh đang trông cô bé, nghe thấy ngoài cửa có tiếng thì vội vàng đứng dậy đi ra.
Sở Phi Niên vừa vào phòng đã đi thẳng tới phòng làm việc, vừa lúc đi sượt qua người Hạ Doanh.
Hạ Doanh đứng như trời trồng. Cô ấy vẫn chưa hết ngơ ngẩn, vô thức nhìn về phía ông cụ Đường: "Bố... "
“Con đi đi.” Ông cụ Đường vuốt cằm. “Xin lỗi cho đàng hoàng vào. Đây là chuyện con nên làm đấy.”
Vậy nên, lúc Sở Phi Niên tha một túi thạch nhỏ từ phòng làm việc ra thì đã thấy hai đến đứng trước mặt cô.
Vợ chồng Đường Thước đứng trước mặt cô, cúi đầu thật sâu.
Sở Phi Niên bị dọa nhảy dựng, bộ lông dựng ngược như sắp nổ đến nơi. Cô dùng đôi mắt mèo tròn xoe nhìn bọn họ: "Mấy người đang làm gì vậy?"
Cô vừa quay đầu đã thấy Úc Tinh Hà đang đợi ở phòng khách đã cười đến mức lăn lộn trên đất.
Đường Thước lúc thẳng lưng lên mới nhận ra hình như có gì đó không ổn. Anh ấy giơ tay gãi đầu, nói: "Ờm, gì nhỉ... Miêu đại nhân, chúng tôi muốn xin lỗi ngài. Trước đó chúng tôi đã xúc phạm ngài..."
"Không cần." Sở Phi Niên ngắt lời anh ấy. Cô vỗ cái túi nhỏ đựng đầy thạch. "Người tôi giúp là Quả Quả. Thù lao tôi cũng đã cầm cả rồi. Hai bên không ai thiếu ai nợ ai hết."
Nói xong, cô nhìn về phía Úc Tinh Hà.
Úc Tinh Hà không đợi cô mở miệng đã vui vẻ toe toét miệng chạy đến. Anh cúi đầu ngậm túi thạch lên.
Ông cụ Đường cũng nhận ra đây là túi thạch ông ấy mua cho Quả Quả ăn, để trong phòng làm việc. Bao ngoài thạch là một chiếc cặp nhỏ trong suốt. Hôm qua Quả Quả đến một lúc, chưa ở bao lâu đã về, cô bé vẫn chưa kịp mở túi thạch ra.
Ông cụ Đường nghe những lời cuối cùng của Sở Phi Niên, bỗng thấy thót một tiếng trong lòng. Ông ấy hiểu là Sở Phi Niên phải khỏi đây rồi, lại không biết cảm xúc trong lòng mình hiện giờ là không nỡ hay một thứ cảm xúc nào khác.
Ông ấy vô thức bước về phía Sở Phi Niên, nói: "Sau này ngài định đi đâu? Nếu ngài còn chưa tìm được chốn dừng chân, chi bằng cứ ở lại đây?"
Ông cụ Đường dừng lại một chút rồi nói thêm: “Ngài muốn ăn gì chỉ cần nói một tiếng, thạch cũng sẽ được chuẩn bị đủ."
Sở Phi Niên đã nhảy lên lưng Úc Tinh Hà đến nơi nghe ông cụ Đường nói vậy bỗng thấy hơi rung động, nhưng tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt. Sau khi trải qua cảm giác rung động, cô nằm nhoài xuống, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Giọng nói sâu xa: "Tôi muốn nhìn ngắm thế giới này thật cẩn thận."
Với cô, nghìn năm cũng chỉ là một giấc ngủ. Nhưng chỉ ngủ một giấc thôi thì cảnh còn người mất.
Sau hơn một tuần dưỡng thương ở chỗ ông cụ Đường, cô chỉ biết sơ sơ rằng thế giới đã thay đổi rất nhiều, từ khoa học kỹ thuật, giải trí, thậm chí cả chuyện ăn, mặc, ở, đi lại. Sở Phi Niên muốn tự mình trải nghiệm những thay đổi này.
"Gâu!" (Thế giới lớn như vậy, tôi cũng muốn coi một chút hahaha!) Một tiếng chó sủa phá hủy hoàn toàn bầu không khí nặng nề vốn có.
Sở Phi Niên nhịn không được quay lại tát Úc Tinh Hà một cái, quát: "Chó ngốc!"
Có lẽ ông cụ Đường cũng hiểu mình không thể níu Sở Phi Niên lại nữa. Ông ấy đích thân tiễn họ ra ngoài chung cư. Đường Thước đứng phía sau cũng đuổi theo, nhét một tấm chi phiếu vào cặp đựng thạch đeo trên cổ Úc Tinh Hà.
"Miêu đại nhân, đây là chút lòng thành của chúng tôi, mong ngài nhận lấy cho." Đường Thước nói.
Sở Phi Niên biết đó là một chi phiếu, nhưng cô không biết rốt cuộc trên đó có bao nhiêu số 0.
Cô còn chưa kịp nói gì thì Úc Tinh Hà đã nói: "Cô có thể mua rất nhiều thạch đấy. Cô cứ nhận đi, không chừng chi phí ăn ở đi lại của chúng mình cũng từ tấm chi phiếu này mà ra đấy."
Đường Thước cũng lo Sở Phi Niên sẽ từ chối.
"Lúc ông mời vị đại sư Trịnh kia cũng trả thù lao à?" Sở Phi Niên ngẩng đầu hỏi Đường Thước.
Đường Thước sững người một lúc mới gật đầu. Anh ấy như sợ cô hiểu lầm gì, vội vàng giải thích: "Miêu đại nhân, đã mời đại sư thì chắc chắn phải trả thù lao. Mỗi đại sư tùy danh tiếng khác nhau thì thù lao cũng khác. Người gọi là đại sư Trịnh kia chính là một kẻ lừa đảo, may mà có Miêu đại nhân ra tay..."
Lúc mời đại sư Dương, Đường Thước mới hiểu vị đại sư Trịnh kia là loại hàng gì. Ông ta đã lừa tiền lên tận đầu anh ấy, đã vậy ông ta còn khiến anh ấy đắc tội với Sở Phi Niên. Đường Thước nhớ kỹ mối thù này trong lòng, chắc chắn sau này anh ấy phải tính toán cẩn thận với vị Trịnh đại sư kia.
"Anh đã cho tôi tiền." Sở Phi Niên nói: "Vậy tôi cũng nhắc anh vài câu. Vợ anh đã đụng phải kẻ tiểu nhân. Anh thì bị vận đào hoa quấn lấy thân, đối phương đang nhắm đến vợ của anh, mơ mộng hão huyền muốn làm tu hú chiếm tổ chim khách, cướp lấy thân thể vợ anh đó. Đêm qua người bị bắt mất hồn vốn là vợ anh mới phải, nhưng Quả Quả lại lỡ vào đó rồi bị bắt hồn thay cô ấy. Bên kia thấy không ổn nên mới không nhập vào nữa."
Nghe đạo diễn Đường nói vậy, hai cô gái trẻ càng kích động hơn. Thậm chí hai mắt Đào Tử đã hơi ửng hồng. Cô ấy không kiềm được nói: “Đúng vậy, rõ ràng đạo diễn Hạ đã giải thích rằng anh trai của chúng cháu là người được kéo qua để chữa cháy thôi. Thế mà dám antifan kia vẫn cứ tóm lấy không buông..."
“Giới giải trí là vậy đấy. Chẳng phải tôi cũng có antifan đấy sao?” Ông cụ Đường mỉm cười nói. Ông ấy có cái nhìn rất thoáng về vấn đề này.
Họ nói chuyện một lúc thì Đường Thước đã lái xe đến cổng khu dân cư nơi hai cô gái ở. Xe dừng lại, hai cô gái xuống xe cảm ơn họ. Đường Thước để lại cách liên lạc cho hai cô gái, định đợi giải quyết xong chuyện này anh ấy sẽ cùng Hạ Doanh mời hai cô ấy một bữa cơm.
“Mình cứ thấy như đang mơ ấy.” Đào Tử nhìn chiếc xe phóng đi, lẩm bẩm.
Người bạn bên cạnh cấu nhẹ cô ấy, cười hỏi: "Cậu có đau không?"
"Tớ hình như... Hình như không đau? Hay tớ đang nằm mơ thật nhỉ?" Đào Tử ngơ ngác nhìn cô bạn.
"Cậu bị ngốc đấy à?" Cô bạn đập nhẹ lên người cô ấy, lúc cô ấy đang định nói gì thì cô ấy lại vô tình nhìn điện thoại, vỗ trán than: "Thôi rồi Đào Tử, chẳng phải bọn mình có hẹn với đám lớp trưởng tối nay à? Giờ muộn mất rồi này!"
Đợi sau khi hai cô gái bước xuống xe, trong xe chỉ còn lại một mèo một chó và hai cha con nhà họ Đường.
Đã không còn người ngoài, Đường Thước quan sát Sở Phi Niên qua kính chiếu hậu. Anh ấy muốn nói gì đó nhưng lại chẳng biết mở lời sao cho phải.
Ông cụ Đường cũng chẳng khác gì. So ra thì người thoải mái nhất trên xe giờ chính là Sở Phi Niên.
Cô đã dựa vào lưng Úc Tinh Hà, bắt đầu khò khè ngủ.
Úc Tinh Hà cũng đang ngủ. Anh còn mệt hơn cả Sở Phi Niên, chắc hôm nay anh là người mệt nhất. Anh đang say giấc, chẳng biết mơ thấy gì mà thỉnh thoảng lại sủa "Gâu" một tiếng, tứ chi khua loạn xạ vài lần.
Sở Phi Niên bị anh đập mà tỉnh cả người. Cô thấy bực mình liền xòe móng quạt lên đầu anh.
Úc Tinh Hà không tỉnh mà còn ngủ say hơn. Cứ như anh đã thoát khung cảnh hỗn loạn trong mơ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc xe chạy vào chung cư Bác Quan, Đường Thước và ông cụ Đường chưa kịp nói gì thì Sở Phi Niên đã mở mắt. Cô ngáp một tiếng rồi nhảy khỏi lưng Úc Tinh Hà: “Chó ngốc, dậy đi!”
Giờ này Quả Quả đã ngủ. Hạ Doanh đang trông cô bé, nghe thấy ngoài cửa có tiếng thì vội vàng đứng dậy đi ra.
Sở Phi Niên vừa vào phòng đã đi thẳng tới phòng làm việc, vừa lúc đi sượt qua người Hạ Doanh.
Hạ Doanh đứng như trời trồng. Cô ấy vẫn chưa hết ngơ ngẩn, vô thức nhìn về phía ông cụ Đường: "Bố... "
“Con đi đi.” Ông cụ Đường vuốt cằm. “Xin lỗi cho đàng hoàng vào. Đây là chuyện con nên làm đấy.”
Vậy nên, lúc Sở Phi Niên tha một túi thạch nhỏ từ phòng làm việc ra thì đã thấy hai đến đứng trước mặt cô.
Vợ chồng Đường Thước đứng trước mặt cô, cúi đầu thật sâu.
Sở Phi Niên bị dọa nhảy dựng, bộ lông dựng ngược như sắp nổ đến nơi. Cô dùng đôi mắt mèo tròn xoe nhìn bọn họ: "Mấy người đang làm gì vậy?"
Cô vừa quay đầu đã thấy Úc Tinh Hà đang đợi ở phòng khách đã cười đến mức lăn lộn trên đất.
Đường Thước lúc thẳng lưng lên mới nhận ra hình như có gì đó không ổn. Anh ấy giơ tay gãi đầu, nói: "Ờm, gì nhỉ... Miêu đại nhân, chúng tôi muốn xin lỗi ngài. Trước đó chúng tôi đã xúc phạm ngài..."
"Không cần." Sở Phi Niên ngắt lời anh ấy. Cô vỗ cái túi nhỏ đựng đầy thạch. "Người tôi giúp là Quả Quả. Thù lao tôi cũng đã cầm cả rồi. Hai bên không ai thiếu ai nợ ai hết."
Nói xong, cô nhìn về phía Úc Tinh Hà.
Úc Tinh Hà không đợi cô mở miệng đã vui vẻ toe toét miệng chạy đến. Anh cúi đầu ngậm túi thạch lên.
Ông cụ Đường cũng nhận ra đây là túi thạch ông ấy mua cho Quả Quả ăn, để trong phòng làm việc. Bao ngoài thạch là một chiếc cặp nhỏ trong suốt. Hôm qua Quả Quả đến một lúc, chưa ở bao lâu đã về, cô bé vẫn chưa kịp mở túi thạch ra.
Ông cụ Đường nghe những lời cuối cùng của Sở Phi Niên, bỗng thấy thót một tiếng trong lòng. Ông ấy hiểu là Sở Phi Niên phải khỏi đây rồi, lại không biết cảm xúc trong lòng mình hiện giờ là không nỡ hay một thứ cảm xúc nào khác.
Ông ấy vô thức bước về phía Sở Phi Niên, nói: "Sau này ngài định đi đâu? Nếu ngài còn chưa tìm được chốn dừng chân, chi bằng cứ ở lại đây?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông cụ Đường dừng lại một chút rồi nói thêm: “Ngài muốn ăn gì chỉ cần nói một tiếng, thạch cũng sẽ được chuẩn bị đủ."
Sở Phi Niên đã nhảy lên lưng Úc Tinh Hà đến nơi nghe ông cụ Đường nói vậy bỗng thấy hơi rung động, nhưng tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt. Sau khi trải qua cảm giác rung động, cô nằm nhoài xuống, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Giọng nói sâu xa: "Tôi muốn nhìn ngắm thế giới này thật cẩn thận."
Với cô, nghìn năm cũng chỉ là một giấc ngủ. Nhưng chỉ ngủ một giấc thôi thì cảnh còn người mất.
Sau hơn một tuần dưỡng thương ở chỗ ông cụ Đường, cô chỉ biết sơ sơ rằng thế giới đã thay đổi rất nhiều, từ khoa học kỹ thuật, giải trí, thậm chí cả chuyện ăn, mặc, ở, đi lại. Sở Phi Niên muốn tự mình trải nghiệm những thay đổi này.
"Gâu!" (Thế giới lớn như vậy, tôi cũng muốn coi một chút hahaha!) Một tiếng chó sủa phá hủy hoàn toàn bầu không khí nặng nề vốn có.
Sở Phi Niên nhịn không được quay lại tát Úc Tinh Hà một cái, quát: "Chó ngốc!"
Có lẽ ông cụ Đường cũng hiểu mình không thể níu Sở Phi Niên lại nữa. Ông ấy đích thân tiễn họ ra ngoài chung cư. Đường Thước đứng phía sau cũng đuổi theo, nhét một tấm chi phiếu vào cặp đựng thạch đeo trên cổ Úc Tinh Hà.
"Miêu đại nhân, đây là chút lòng thành của chúng tôi, mong ngài nhận lấy cho." Đường Thước nói.
Sở Phi Niên biết đó là một chi phiếu, nhưng cô không biết rốt cuộc trên đó có bao nhiêu số 0.
Cô còn chưa kịp nói gì thì Úc Tinh Hà đã nói: "Cô có thể mua rất nhiều thạch đấy. Cô cứ nhận đi, không chừng chi phí ăn ở đi lại của chúng mình cũng từ tấm chi phiếu này mà ra đấy."
Đường Thước cũng lo Sở Phi Niên sẽ từ chối.
"Lúc ông mời vị đại sư Trịnh kia cũng trả thù lao à?" Sở Phi Niên ngẩng đầu hỏi Đường Thước.
Đường Thước sững người một lúc mới gật đầu. Anh ấy như sợ cô hiểu lầm gì, vội vàng giải thích: "Miêu đại nhân, đã mời đại sư thì chắc chắn phải trả thù lao. Mỗi đại sư tùy danh tiếng khác nhau thì thù lao cũng khác. Người gọi là đại sư Trịnh kia chính là một kẻ lừa đảo, may mà có Miêu đại nhân ra tay..."
Lúc mời đại sư Dương, Đường Thước mới hiểu vị đại sư Trịnh kia là loại hàng gì. Ông ta đã lừa tiền lên tận đầu anh ấy, đã vậy ông ta còn khiến anh ấy đắc tội với Sở Phi Niên. Đường Thước nhớ kỹ mối thù này trong lòng, chắc chắn sau này anh ấy phải tính toán cẩn thận với vị Trịnh đại sư kia.
"Anh đã cho tôi tiền." Sở Phi Niên nói: "Vậy tôi cũng nhắc anh vài câu. Vợ anh đã đụng phải kẻ tiểu nhân. Anh thì bị vận đào hoa quấn lấy thân, đối phương đang nhắm đến vợ của anh, mơ mộng hão huyền muốn làm tu hú chiếm tổ chim khách, cướp lấy thân thể vợ anh đó. Đêm qua người bị bắt mất hồn vốn là vợ anh mới phải, nhưng Quả Quả lại lỡ vào đó rồi bị bắt hồn thay cô ấy. Bên kia thấy không ổn nên mới không nhập vào nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro