Sau Khi Xuyên Thành Người Qua Đường Yểu Mệnh
CHUYỆN XƯA
2024-11-12 14:29:31
Ban đầu, khi biết Cố Yên Nhiên là em gái của Cố Minh Chiếu. Giang Khắc khá ngạc nhiên. Trong tưởng tượng của anh, Dương Hướng Đảng và Cố Minh Chiếu sinh ra đều là tảng băng di động, nên anh đinh ninh em gái Cố Minh Chiếu cũng thế, trời sinh bộ mặt khó gần, đằng đằng sát khí.
Ai ngờ cô lớn lên hoạt bát hơn anh tưởng, khi cười, còn lộ ra hai má bánh bao phúng phính, chọc anh muốn vươn tay bóp thử.
Nhất là khi cô gọi "đồng chí Giang", "anh Giang Khắc", có cảm giác như cô cầm sợi lau trêu đùa anh vậy, khiến anh rất khó kháng cự.
Loại cảm giác này, Giang Khắc chưa từng trải qua, nhưng anh chắc chắn mình không chán ghét nó.
Thông qua gương chiếu hậu, Hoắc Kỳ Sâm nhìn thấy Giang Khắc đang trộm cười, trong lòng thầm niệm hai chữ
"không ổn", quyết định từ này nhất định phải tránh xa Cố Minh Chiếu và người nhà họ Cố ra.
Cố Minh Chiếu có độc, người nhà họ Cố có độc!
Nhìn xem, bọn họ hại Giang Khắc thành bộ dạng gì rồi?
•.•
"Về... thành phố?"
Lâm Hiểu Nhan nhìn tờ giấy báo nhập học trên tay Cố Yên Nhiên, khóe môi giương lên, muốn nói mấy lời tốt đẹp ngỏ ý chúc mừng, nhưng khóe mắt cô lại ươn ướt, trong lòng không bỏ.
Nửa năm sống cùng Cố Yên Nhiên, nói ngắn không ngắn, nói dài không dài, nhưng Lâm Hiểu Nhan đã thực sự coi
Cố Yên Nhiên là bạn thân. Bây giờ bạn thân bỗng nhiên muốn ra đi, ngực cô ấy thắt lại, cảm thấy khổ sở.
Nhưng cô ấy vẫn gắng gượng giương lên khóe môi, nở nụ cười méo xệch: "Tiểu Nhiên, quá tốt rồi! Chúc... chúc mừng cậu."
Khóe mắt Cố Yên Nhiên cũng ươn ướt.
Cô ôm chầm lấy Lâm Hiểu Nhan, dặn dò cô ấy những điều cần lưu ý, còn nói mình đã mua cho cố ấy rất nhiều tài liệu ôn tập, kêu cô ấy nhất định phải xem qua.
"Hiểu Nhan, tớ đợi cậu ở thành phố."
"Được!"
Lâm Hiểu Nhan hạ quyết tâm, cô ấy nhất định sẽ học tập chăm chỉ, sớm ngày đuổi theo bước chân của Tiểu Nhiên. May mắn là, nhà cô ấy ở thành phố Ninh Dương, cách thành phố Bình Châu nơi Cố Yên Nhiên sống không quá xa, chỉ tầm nửa ngày đi tàu, hai người bọn họ có thể gặp nhau.
Tối đó, cả hai tâm sự rất nhiều, về gia đình, về cuộc sống, về... tình yêu.
"A Lễ sao? Tớ biết cậu ấy có ý với tớ, nhưng tớ chưa chắc chắn lắm." Trong mắt Lâm Hiểu Nhan hiện lên một tầng sương mù, giọng nói rất khẽ: "Cậu ấy từng kể, mẹ cậu ấy chết sớm, cha cậu ấy đi bước nữa. Mẹ kế sinh cho cậu hai người em trai, nhưng quan hệ của cậu ấy và gia đình không tốt lắm. Tớ sợ cảnh sống chung dưới một mái nhà, nhưng gia đình suốt ngày gà bay chó sủa, chướng khí mù mịt."
Cố Yên Nhiên híp mắt, quan hệ giữa nam chính Lục Diên Lễ và gia đình đâu chỉ không tốt lắm, thậm chí có thể nói là ngươi chết ta sống, kẻ thù gặp nhau đỏ mắt.
Xuất thân của mẹ Lục Diên Lễ khá cao, bà từng là tiểu thư nhà quan, lớn lên duyên dáng yêu kiều, biết bao dung lắng nghe người khác. Ban đầu, cha Lục Diên Lễ cũng phải lòng bà vì tính cách này, nhưng lúc đó ông ta chỉ là người cắt cỏ chăn bò, sao dám ngấp nghé tiểu thư cao quý?
Nhưng ôm tâm lý thử xem, ông ta viết thư tình, tự tay làm mấy món đồ thủ công xinh đẹp, cứ cách năm ngày ba bữa lại gửi cho mẹ Lục Diên Lễ. Thời gian thấm thoát thoi đưa, cuối cùng mẹ Lục Diên Lễ cũng mủi lòng, xin cha mẹ được kết duyên với ông ta. Cũng vì cưới được mẹ Lục Diên Lễ, ông ta từ người cắt cỏ chăn bò tầm thường, được nâng đỡ trở thành địa chủ giàu có, hằng năm chỉ việc thu thuế đất thuế tô, cũng đủ cho ông ta ăn tiêu phè phỡn.
Ai ngờ cô lớn lên hoạt bát hơn anh tưởng, khi cười, còn lộ ra hai má bánh bao phúng phính, chọc anh muốn vươn tay bóp thử.
Nhất là khi cô gọi "đồng chí Giang", "anh Giang Khắc", có cảm giác như cô cầm sợi lau trêu đùa anh vậy, khiến anh rất khó kháng cự.
Loại cảm giác này, Giang Khắc chưa từng trải qua, nhưng anh chắc chắn mình không chán ghét nó.
Thông qua gương chiếu hậu, Hoắc Kỳ Sâm nhìn thấy Giang Khắc đang trộm cười, trong lòng thầm niệm hai chữ
"không ổn", quyết định từ này nhất định phải tránh xa Cố Minh Chiếu và người nhà họ Cố ra.
Cố Minh Chiếu có độc, người nhà họ Cố có độc!
Nhìn xem, bọn họ hại Giang Khắc thành bộ dạng gì rồi?
•.•
"Về... thành phố?"
Lâm Hiểu Nhan nhìn tờ giấy báo nhập học trên tay Cố Yên Nhiên, khóe môi giương lên, muốn nói mấy lời tốt đẹp ngỏ ý chúc mừng, nhưng khóe mắt cô lại ươn ướt, trong lòng không bỏ.
Nửa năm sống cùng Cố Yên Nhiên, nói ngắn không ngắn, nói dài không dài, nhưng Lâm Hiểu Nhan đã thực sự coi
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Yên Nhiên là bạn thân. Bây giờ bạn thân bỗng nhiên muốn ra đi, ngực cô ấy thắt lại, cảm thấy khổ sở.
Nhưng cô ấy vẫn gắng gượng giương lên khóe môi, nở nụ cười méo xệch: "Tiểu Nhiên, quá tốt rồi! Chúc... chúc mừng cậu."
Khóe mắt Cố Yên Nhiên cũng ươn ướt.
Cô ôm chầm lấy Lâm Hiểu Nhan, dặn dò cô ấy những điều cần lưu ý, còn nói mình đã mua cho cố ấy rất nhiều tài liệu ôn tập, kêu cô ấy nhất định phải xem qua.
"Hiểu Nhan, tớ đợi cậu ở thành phố."
"Được!"
Lâm Hiểu Nhan hạ quyết tâm, cô ấy nhất định sẽ học tập chăm chỉ, sớm ngày đuổi theo bước chân của Tiểu Nhiên. May mắn là, nhà cô ấy ở thành phố Ninh Dương, cách thành phố Bình Châu nơi Cố Yên Nhiên sống không quá xa, chỉ tầm nửa ngày đi tàu, hai người bọn họ có thể gặp nhau.
Tối đó, cả hai tâm sự rất nhiều, về gia đình, về cuộc sống, về... tình yêu.
"A Lễ sao? Tớ biết cậu ấy có ý với tớ, nhưng tớ chưa chắc chắn lắm." Trong mắt Lâm Hiểu Nhan hiện lên một tầng sương mù, giọng nói rất khẽ: "Cậu ấy từng kể, mẹ cậu ấy chết sớm, cha cậu ấy đi bước nữa. Mẹ kế sinh cho cậu hai người em trai, nhưng quan hệ của cậu ấy và gia đình không tốt lắm. Tớ sợ cảnh sống chung dưới một mái nhà, nhưng gia đình suốt ngày gà bay chó sủa, chướng khí mù mịt."
Cố Yên Nhiên híp mắt, quan hệ giữa nam chính Lục Diên Lễ và gia đình đâu chỉ không tốt lắm, thậm chí có thể nói là ngươi chết ta sống, kẻ thù gặp nhau đỏ mắt.
Xuất thân của mẹ Lục Diên Lễ khá cao, bà từng là tiểu thư nhà quan, lớn lên duyên dáng yêu kiều, biết bao dung lắng nghe người khác. Ban đầu, cha Lục Diên Lễ cũng phải lòng bà vì tính cách này, nhưng lúc đó ông ta chỉ là người cắt cỏ chăn bò, sao dám ngấp nghé tiểu thư cao quý?
Nhưng ôm tâm lý thử xem, ông ta viết thư tình, tự tay làm mấy món đồ thủ công xinh đẹp, cứ cách năm ngày ba bữa lại gửi cho mẹ Lục Diên Lễ. Thời gian thấm thoát thoi đưa, cuối cùng mẹ Lục Diên Lễ cũng mủi lòng, xin cha mẹ được kết duyên với ông ta. Cũng vì cưới được mẹ Lục Diên Lễ, ông ta từ người cắt cỏ chăn bò tầm thường, được nâng đỡ trở thành địa chủ giàu có, hằng năm chỉ việc thu thuế đất thuế tô, cũng đủ cho ông ta ăn tiêu phè phỡn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro