Sau Khi Xuyên Thành Người Qua Đường Yểu Mệnh
YÊU TINH HÚT HỒ...
2024-11-12 14:29:31
Hai giờ đêm, đại đội sản xuất thôn Du Thủy.
Cố Yên Nhiên mang theo quầng thâm mắt, hai tay siết chặt cái liềm, lo sợ lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Vì không ngủ được, bụng lại kêu réo, cô thức dậy tìm đồ ăn, ai ngờ vừa bước chân đến cửa bếp, lại nghe thấy tiếng động sột soạt như có vật gì ma sát, kèm theo là tiếng bước chân trầm đục...
Tiếng mưa va vào vách tường, lộp bộp lộp bộp, hòa lẫn với tiếng bước chân nghe như bị dính bùn, khiến Cố Yên Nhiên vô thức nín thở.
Cô không dám hét to gọi người, phần vì sợ đánh rắn động cỏ, phần vì nhà của cô xây dưới chân núi, xung quanh lẻ tẻ vài ba hộ gia đình, mà hộ gần nhất cách cô hơn trăm mét, chỉ sợ cô có gào rách họng, họ cũng không nghe thấy.
Tiếng bước chân ngày càng gần.
Cố Yên Nhiên vừa để ý tiếng động bên ngoài, vừa phân tâm tìm xem trong không gian có thứ gì dùng được không.
Đáng tiếc, trong không gian đồ gì cũng có, duy chỉ không có đồ tự vệ.
Thất sách!
Cố Yên Nhiên mắng thầm một tiếng, sau vài giây suy nghĩ, ánh mắt cô bị hấp dẫn bởi cái liềm treo trong góc. Dưới bóng đêm, lưỡi liềm phản chiếu ánh sáng lạnh, như thể muốn dọa lui bất cứ ai đến gần.
Đây chẳng phải vũ khí tự vệ rất tốt sao?
Hai mắt Cố Yên Nhiên sáng lên, nhích từng chút một về phía cái liềm, thành công cầm được cái liềm trong tay.
Cùng lúc đó, tiếng bước chân đã cách cô gần đến mức, cô có thể nghe rõ mồm một nhịp thở của chủ nhân bước chân.
Hơi thở đều đều, có lực... hẳn là một người đàn ông, hơn nữa theo suy đoán của Cố Yên Nhiên, người đàn ông này chắc chắn có thể lực rất tốt.
Cố Yên Nhiên nghiến răng, làm ra tư thế chuẩn bị, tùy thời xông vào chiến đấu.
Một bước, hai bước, ba bước...
Đến đây, tiếng bước chân đột nhiên dừng hẳn.
Cố Yên Nhiên lúp sau cánh cửa, nín thở ngưng thần, chờ đợi thời cơ đánh lén thích hợp.
Chẳng ngờ chờ gần mười phút, ngoài tiếng vật nặng đè xuống nghe “phịch” một tiếng, và những tiếng ma sát sột soạt như thể bất tận, thì không còn gì cả.
Mười phút sau, tiếng bước chân lại tiếp tục vang lên.
Lông tơ trên người Cố Yên Nhiên dựng đứng, trong giây phút ấy, cánh tay chợt thả lỏng, lưỡi liềm rời khỏi tay, rơi xuống đất phát ra tiếng “leng keng” chói tai.
Cố Yên Nhiên hoảng sợ trừng to mắt.
Bên ngoài, tiếng bước chân khựng lại, chừng vài giây sau, chủ nhân của bước chân quay trở về, lần này nhịp thở gấp gáp hơn, tiếng bước chân lúc nông lúc sâu, không còn bình tĩnh, chậm rãi như trước nữa.
Xong xong xong!
Cố Yên Nhiên mắng chính mình ngu ngốc, khủng hoảng lại sợ hãi bao trùm lấy cô.
“Cốc cốc cốc... CỐC CỐC CỐC..”
Tiếng gõ cửa vang lên, rất nhẹ, nếu không phải đang lúp sau cánh cửa, chỉ sợ Cố Yên Nhiên không thể nghe thấy.
Đầu óc Cố Yên Nhiên đình trệ mất vài giây.
Cô nghĩ, tiên hạ thủ vi cường, bây giờ bất ngờ mở cửa, cho tên trộm khốn kiếp bên ngoài một nhát chí mạng, may ra còn đường sống.
Nếu không, đợi tên trộm phá cửa xông vào, đứng trước sự chênh lệch thể lực, chờ đợi cô, thậm chí là Hiểu Nhan chỉ có thể là cái chết!
Cố Yên Nhiên hạ quyết tâm, vặn chốt cửa, bất ngờ xông ra, “Chết đi!”
Cố Yên Nhiên hét lên, nhưng vì sợ mà khàn cả giọng, tiếng phát ra nghe như nức nở, có phần mơ hồ.
Giang Khắc sững sờ, nhìn cánh cửa im lìm đột nhiên mở ra, chào đón phía sau lại là yêu tinh hút hồn... Cơ thể vừa chớm nở cửa thiếu nữ phủ lên một tầng váy ngủ mỏng, hai bên tay áo trượt xuống, như có như không để lộ cặp đào sung mãn, mượt mà, tóc đen tán loạn sau vai, viền mắt đỏ lên, dưới ánh trăng là vẻ đẹp không thể diễn tả thành lời...
Trong giây phút ấy, Giang Khắc không quan tâm được nhiều, cánh tay cứng rắn xông ra đỡ lấy cơ thể mềm mại. Nhưng vì thế, lưỡi liềm xẹt qua tay áo anh, cắt đứt lớp vải rắn chắc, để lại một đường vết khá sâu ở phần bắp tay.
Hai người sững sờ nhìn nhau, như không thể tin vào mắt mình.
Thời gian quay trở lại nửa tiếng trước...
Cố Yên Nhiên mang theo quầng thâm mắt, hai tay siết chặt cái liềm, lo sợ lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Vì không ngủ được, bụng lại kêu réo, cô thức dậy tìm đồ ăn, ai ngờ vừa bước chân đến cửa bếp, lại nghe thấy tiếng động sột soạt như có vật gì ma sát, kèm theo là tiếng bước chân trầm đục...
Tiếng mưa va vào vách tường, lộp bộp lộp bộp, hòa lẫn với tiếng bước chân nghe như bị dính bùn, khiến Cố Yên Nhiên vô thức nín thở.
Cô không dám hét to gọi người, phần vì sợ đánh rắn động cỏ, phần vì nhà của cô xây dưới chân núi, xung quanh lẻ tẻ vài ba hộ gia đình, mà hộ gần nhất cách cô hơn trăm mét, chỉ sợ cô có gào rách họng, họ cũng không nghe thấy.
Tiếng bước chân ngày càng gần.
Cố Yên Nhiên vừa để ý tiếng động bên ngoài, vừa phân tâm tìm xem trong không gian có thứ gì dùng được không.
Đáng tiếc, trong không gian đồ gì cũng có, duy chỉ không có đồ tự vệ.
Thất sách!
Cố Yên Nhiên mắng thầm một tiếng, sau vài giây suy nghĩ, ánh mắt cô bị hấp dẫn bởi cái liềm treo trong góc. Dưới bóng đêm, lưỡi liềm phản chiếu ánh sáng lạnh, như thể muốn dọa lui bất cứ ai đến gần.
Đây chẳng phải vũ khí tự vệ rất tốt sao?
Hai mắt Cố Yên Nhiên sáng lên, nhích từng chút một về phía cái liềm, thành công cầm được cái liềm trong tay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cùng lúc đó, tiếng bước chân đã cách cô gần đến mức, cô có thể nghe rõ mồm một nhịp thở của chủ nhân bước chân.
Hơi thở đều đều, có lực... hẳn là một người đàn ông, hơn nữa theo suy đoán của Cố Yên Nhiên, người đàn ông này chắc chắn có thể lực rất tốt.
Cố Yên Nhiên nghiến răng, làm ra tư thế chuẩn bị, tùy thời xông vào chiến đấu.
Một bước, hai bước, ba bước...
Đến đây, tiếng bước chân đột nhiên dừng hẳn.
Cố Yên Nhiên lúp sau cánh cửa, nín thở ngưng thần, chờ đợi thời cơ đánh lén thích hợp.
Chẳng ngờ chờ gần mười phút, ngoài tiếng vật nặng đè xuống nghe “phịch” một tiếng, và những tiếng ma sát sột soạt như thể bất tận, thì không còn gì cả.
Mười phút sau, tiếng bước chân lại tiếp tục vang lên.
Lông tơ trên người Cố Yên Nhiên dựng đứng, trong giây phút ấy, cánh tay chợt thả lỏng, lưỡi liềm rời khỏi tay, rơi xuống đất phát ra tiếng “leng keng” chói tai.
Cố Yên Nhiên hoảng sợ trừng to mắt.
Bên ngoài, tiếng bước chân khựng lại, chừng vài giây sau, chủ nhân của bước chân quay trở về, lần này nhịp thở gấp gáp hơn, tiếng bước chân lúc nông lúc sâu, không còn bình tĩnh, chậm rãi như trước nữa.
Xong xong xong!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Yên Nhiên mắng chính mình ngu ngốc, khủng hoảng lại sợ hãi bao trùm lấy cô.
“Cốc cốc cốc... CỐC CỐC CỐC..”
Tiếng gõ cửa vang lên, rất nhẹ, nếu không phải đang lúp sau cánh cửa, chỉ sợ Cố Yên Nhiên không thể nghe thấy.
Đầu óc Cố Yên Nhiên đình trệ mất vài giây.
Cô nghĩ, tiên hạ thủ vi cường, bây giờ bất ngờ mở cửa, cho tên trộm khốn kiếp bên ngoài một nhát chí mạng, may ra còn đường sống.
Nếu không, đợi tên trộm phá cửa xông vào, đứng trước sự chênh lệch thể lực, chờ đợi cô, thậm chí là Hiểu Nhan chỉ có thể là cái chết!
Cố Yên Nhiên hạ quyết tâm, vặn chốt cửa, bất ngờ xông ra, “Chết đi!”
Cố Yên Nhiên hét lên, nhưng vì sợ mà khàn cả giọng, tiếng phát ra nghe như nức nở, có phần mơ hồ.
Giang Khắc sững sờ, nhìn cánh cửa im lìm đột nhiên mở ra, chào đón phía sau lại là yêu tinh hút hồn... Cơ thể vừa chớm nở cửa thiếu nữ phủ lên một tầng váy ngủ mỏng, hai bên tay áo trượt xuống, như có như không để lộ cặp đào sung mãn, mượt mà, tóc đen tán loạn sau vai, viền mắt đỏ lên, dưới ánh trăng là vẻ đẹp không thể diễn tả thành lời...
Trong giây phút ấy, Giang Khắc không quan tâm được nhiều, cánh tay cứng rắn xông ra đỡ lấy cơ thể mềm mại. Nhưng vì thế, lưỡi liềm xẹt qua tay áo anh, cắt đứt lớp vải rắn chắc, để lại một đường vết khá sâu ở phần bắp tay.
Hai người sững sờ nhìn nhau, như không thể tin vào mắt mình.
Thời gian quay trở lại nửa tiếng trước...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro