Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Tâm Cơ Ta Ôm Bạc Chạy Trốn
Làm Hoa Nhung
2024-10-28 19:22:26
Chậu Huệ Nga Mi này được chăm sóc vo ocungf tinh tế, những bông hoa đang hé nở từng chút một. Đài hoa mảnh mai, mang một màu đỏ ửng thanh thoát, cánh hoa rủ xuống mềm mại, cánh hoa lốm đốm sắc tím, hương phảng phất thoang thoảng, không nồng nàn mà ngát dịu.
Trịnh thị vốn yêu thích hoa lan, Tô Mộ tính dựa vào chậu Huệ Nga Mi này mà thử tạo ra hoa nhung để lấy lòng Trịnh thị.
Nhân lúc Chu bà tử sai nàng ra ngoài làm việc, Tô Mộ nhân cơ hội này đi thẳng đến cửa hàng chọn mua tơ tằm. Thường Châu vốn thừa thãi hoa nhung, vì thế cửa hàng bán vật liệu mà đâu đâu cũng có.
Nàng tỉ mỉ lựa những mảnh vài phù hợp với màu sắc của Huệ Nga Mi: màu xanh nhạt, vàng nhạt, đỏ tím... Tuy nhiên, Tô Mộ không có nhiều bạc, mỗi văn tiền đều phải chi ly tính toán. Đứng trước cửa hàng, nàng đang trả giá đến khô họng với lão bản, mặc cả cho đến khi giá xuống 160 văn tiền.
Đối với nàng, số tiền ấy quả là một món lớn.
Khẽ cắn môi, Tô Mộ lấy túi tiền cũ kỹ ra. Nàng đếm từng văn tiền, lòng đau như cắt, mỗi đồng lấy ra đau như ai đó đang cắt da cắt thịt nàng vậy.
Nhưng khi nghĩ đến tương lai phía trước, nàng lại cảm thấy chi như vậy là đáng giá.
Rời khỏi cửa tiệm, tay ôm bọc vải lụa, lòng Tô Mộ dâng lên chút mong đợi. Nàng vốn không phải là người dễ khuất phục, chỉ cần thấy cơ hội lóe lên, ắt sẽ tìm cách đoạt lấy, lùi một bước thì phải cố tiến hai bước, quyết không bỏ phí thời cơ.
Lần trước, Cố Thanh Huyền đã nảy sinh nghi ngờ, nên giờ đây nàng chẳng dám lộ liễu ra mặt. Nàng đành nhẫn nhịn, lặng lẽ tìm một đường khác.
Có thể đánh mất chỗ dựa, nhưng mạng sống, nhất định không thể mất.
Người nọ nắm sinh mệnh nàng trong tay, hễ không vừa lòng, hoàn toàn có thể bán nàng đi hoặc đánh chết, mà chẳng ai đoái hoài. Phận nô tỳ thấp hèn, nếu có chết đi thì quan phủ cũng chỉ qua loa lập một biên bản.
Trở lại tổ trạch, Tô Mộ cẩn thận cất túi nguyên liệu làm hoa nhung và túi bạc còn lại ít ỏi. Việc không đến Tây Viên hầu hạ đã khiến Tô phụ bất mãn, còn đòi bạc chẳng khác nào ép hắn phát cáu. Số tiền còn lại với nàng vô cùng quý giá, trừ khi đường cùng, nếu không nàng quyết không dám tiêu xài hoang phí.
Đến chỗ Chu bà tử báo cáo việc hoàn thành.
Trương Hòa đang đứng báo cáo với Cố Thanh Huyền về tình hình trong phủ. Có hai người hầu bị thương thân buôn muối đút lót, lén lút dò la tin tức trong phủ, chính hai người này đã tiết lộ chuyện Vọng Nguyệt sơn cho Tần Hoài Mẫn, hiện tại đã bị bán đi, Cố phủ đã được thanh lọc sạch sẽ.
Cố Thanh Huyền cầm một cuốn sách cổ từ giá xuống, không ngẩng đầu hỏi: “Đã xử lý hết chưa?”
Trương Hòa đáp: “Đã sạch sẽ.”
Cố Thanh Huyền vẫn chưa tin, hỏi tiếp: “Còn nha đầu Tô Mộ?”
Trương Hòa lắc đầu: “Không thấy nàng dính líu đến kẻ nào bên ngoài.”
Cố Thanh Huyền trầm ngâm rồi nói: “Nàng còn một người cha.”
Trương Hòa lại lắc đầu: “Tên này chỉ là một người nghiện rượu, không can dự gì.”
Nghe vậy, Cố Thanh Huyền mới khẽ “Ừm” một tiếng.
Trương Hòa lấy từ trong tay áo ra một tấm thiệp, nói: “Đây là thiệp vừa dâng lên.”
Cố Thanh Huyền đưa tay nhận lấy, mở thiệp ra xem, khẽ cười, hóa ra Thứ sử Thường Châu Hoàng Ngọc Hồng mời dự tiệc, xem ra cá lớn Thường Châu đã dần nổi lên mặt nước.
Thấy vẻ mặt thâm trầm của lang quân nhà mình, Trương Hòa hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Cố Thanh Huyền ném thiệp cho hắn, Trương Hòa nhìn qua rồi nhíu mày: “Nghe nói quan hệ giữa Hoàng Thứ sử và Muối Thiết Sử Khương Bân khăng khít, huống chi Khương Bân lại là người ngoài, nếu lang quân muốn kéo hai người ấy xuống, sợ phải dụng tâm nhiều.”
Cố Thanh Huyền liếc hắn, không đáp lại câu hỏi của hắn mà hỏi ngược lại: “Sao ngươi không tự hỏi, liệu thánh nhân có muốn đưa Khương Quý phi lên?”
Trương Hòa sững người, không biết đáp ra sao.
Cố Thanh Huyền chỉ tay vào trán hắn, làm động tác chém đầu, khiến Trương Hòa hoảng sợ lùi lại.
Thấy hắn thất sắc, Cố Thanh Huyền bất chợt cười, trên gương mặt quý khí này hiện lên chút xảo quyệt. Là cận thần của thiên tử, dĩ nhiên phải có bản lĩnh; ai mà biết liệu hắn có cam tâm tình nguyện bị phái đến đây hay không.
Tiệc của Thứ sử Thường Châu diễn ra sau năm ngày. Trong thời gian này, Tô Mộ như biến mất bặt tăm, chẳng thấy lảng vảng trước mặt Cố Thanh Huyền. Hắn biết rõ, lần ở Vọng Nguyệt sơn đã khiến nàng khiếp sợ.
Trịnh thị vốn yêu thích hoa lan, Tô Mộ tính dựa vào chậu Huệ Nga Mi này mà thử tạo ra hoa nhung để lấy lòng Trịnh thị.
Nhân lúc Chu bà tử sai nàng ra ngoài làm việc, Tô Mộ nhân cơ hội này đi thẳng đến cửa hàng chọn mua tơ tằm. Thường Châu vốn thừa thãi hoa nhung, vì thế cửa hàng bán vật liệu mà đâu đâu cũng có.
Nàng tỉ mỉ lựa những mảnh vài phù hợp với màu sắc của Huệ Nga Mi: màu xanh nhạt, vàng nhạt, đỏ tím... Tuy nhiên, Tô Mộ không có nhiều bạc, mỗi văn tiền đều phải chi ly tính toán. Đứng trước cửa hàng, nàng đang trả giá đến khô họng với lão bản, mặc cả cho đến khi giá xuống 160 văn tiền.
Đối với nàng, số tiền ấy quả là một món lớn.
Khẽ cắn môi, Tô Mộ lấy túi tiền cũ kỹ ra. Nàng đếm từng văn tiền, lòng đau như cắt, mỗi đồng lấy ra đau như ai đó đang cắt da cắt thịt nàng vậy.
Nhưng khi nghĩ đến tương lai phía trước, nàng lại cảm thấy chi như vậy là đáng giá.
Rời khỏi cửa tiệm, tay ôm bọc vải lụa, lòng Tô Mộ dâng lên chút mong đợi. Nàng vốn không phải là người dễ khuất phục, chỉ cần thấy cơ hội lóe lên, ắt sẽ tìm cách đoạt lấy, lùi một bước thì phải cố tiến hai bước, quyết không bỏ phí thời cơ.
Lần trước, Cố Thanh Huyền đã nảy sinh nghi ngờ, nên giờ đây nàng chẳng dám lộ liễu ra mặt. Nàng đành nhẫn nhịn, lặng lẽ tìm một đường khác.
Có thể đánh mất chỗ dựa, nhưng mạng sống, nhất định không thể mất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người nọ nắm sinh mệnh nàng trong tay, hễ không vừa lòng, hoàn toàn có thể bán nàng đi hoặc đánh chết, mà chẳng ai đoái hoài. Phận nô tỳ thấp hèn, nếu có chết đi thì quan phủ cũng chỉ qua loa lập một biên bản.
Trở lại tổ trạch, Tô Mộ cẩn thận cất túi nguyên liệu làm hoa nhung và túi bạc còn lại ít ỏi. Việc không đến Tây Viên hầu hạ đã khiến Tô phụ bất mãn, còn đòi bạc chẳng khác nào ép hắn phát cáu. Số tiền còn lại với nàng vô cùng quý giá, trừ khi đường cùng, nếu không nàng quyết không dám tiêu xài hoang phí.
Đến chỗ Chu bà tử báo cáo việc hoàn thành.
Trương Hòa đang đứng báo cáo với Cố Thanh Huyền về tình hình trong phủ. Có hai người hầu bị thương thân buôn muối đút lót, lén lút dò la tin tức trong phủ, chính hai người này đã tiết lộ chuyện Vọng Nguyệt sơn cho Tần Hoài Mẫn, hiện tại đã bị bán đi, Cố phủ đã được thanh lọc sạch sẽ.
Cố Thanh Huyền cầm một cuốn sách cổ từ giá xuống, không ngẩng đầu hỏi: “Đã xử lý hết chưa?”
Trương Hòa đáp: “Đã sạch sẽ.”
Cố Thanh Huyền vẫn chưa tin, hỏi tiếp: “Còn nha đầu Tô Mộ?”
Trương Hòa lắc đầu: “Không thấy nàng dính líu đến kẻ nào bên ngoài.”
Cố Thanh Huyền trầm ngâm rồi nói: “Nàng còn một người cha.”
Trương Hòa lại lắc đầu: “Tên này chỉ là một người nghiện rượu, không can dự gì.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe vậy, Cố Thanh Huyền mới khẽ “Ừm” một tiếng.
Trương Hòa lấy từ trong tay áo ra một tấm thiệp, nói: “Đây là thiệp vừa dâng lên.”
Cố Thanh Huyền đưa tay nhận lấy, mở thiệp ra xem, khẽ cười, hóa ra Thứ sử Thường Châu Hoàng Ngọc Hồng mời dự tiệc, xem ra cá lớn Thường Châu đã dần nổi lên mặt nước.
Thấy vẻ mặt thâm trầm của lang quân nhà mình, Trương Hòa hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Cố Thanh Huyền ném thiệp cho hắn, Trương Hòa nhìn qua rồi nhíu mày: “Nghe nói quan hệ giữa Hoàng Thứ sử và Muối Thiết Sử Khương Bân khăng khít, huống chi Khương Bân lại là người ngoài, nếu lang quân muốn kéo hai người ấy xuống, sợ phải dụng tâm nhiều.”
Cố Thanh Huyền liếc hắn, không đáp lại câu hỏi của hắn mà hỏi ngược lại: “Sao ngươi không tự hỏi, liệu thánh nhân có muốn đưa Khương Quý phi lên?”
Trương Hòa sững người, không biết đáp ra sao.
Cố Thanh Huyền chỉ tay vào trán hắn, làm động tác chém đầu, khiến Trương Hòa hoảng sợ lùi lại.
Thấy hắn thất sắc, Cố Thanh Huyền bất chợt cười, trên gương mặt quý khí này hiện lên chút xảo quyệt. Là cận thần của thiên tử, dĩ nhiên phải có bản lĩnh; ai mà biết liệu hắn có cam tâm tình nguyện bị phái đến đây hay không.
Tiệc của Thứ sử Thường Châu diễn ra sau năm ngày. Trong thời gian này, Tô Mộ như biến mất bặt tăm, chẳng thấy lảng vảng trước mặt Cố Thanh Huyền. Hắn biết rõ, lần ở Vọng Nguyệt sơn đã khiến nàng khiếp sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro