Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Tâm Cơ Ta Ôm Bạc Chạy Trốn
Phú Quý Hiểm Tr...
2024-10-28 19:22:26
Hứa Chư đứng bên cạnh hò reo.
Cũng chínho lúc này, quản sự Trương Hòa tiến đến thông báo có một thương nhân tới bái kiến.
Cố Thanh Huyền ghìm ngựa lại, từ trên cao nhìn xuống hỏi: “Thương nhân từ đâu đến?”
Trương Hòa đáp: “Là một thương buôn muối, họ Tần, nói rằng đến để thỉnh giáo phương pháp của Cố gia.”
Nghe vậy, Cố Thanh Huyền không khỏi bật cười, khinh thường nói: “Đám người chỉ có thể đã không ngồi yên được, kẻ hèn mà cũng dám đến hỏi ta phương pháp.”
Trương Hòa nhíu mày, hỏi: “Lang quân có ý kiến gì về việc này?”
Cố Thanh Huyền hừ lạnh, đáp: “Nếu đã đưa tới cửa, thì cứ xem bọn họ định giở trò gì. Nhưng ta không thể để mặt mũi mình mất trắng, còn phải xem họ Tần kia có can đảm đến gặp ta hay không.”
Trương Hòa khó hiểu hỏi: “Lang quân xin thỉnh giáo?”
Cố Thanh Huyền: “Mời hắn đến trại nuôi ngựa, để ta thử xem hắn thế nào.”
Trương Hòa hiểu ý, liền đi xuống thỉnh vị thương nhân buôn muối Tần Hoài Mẫn đến.
Chẳng bao lâu, qua một chung trà, Tần Hoài Mẫn được Trương Hòa dẫn tới. Nhìn qua là một nam tử trung niên khoảng bốn năm mươi tuổi, ăn mặc chỉnh tề, gọn gàng, tuy không cao nhưng dáng người to béo, có nét mặt hòa khí như Lạt Ma.
Lúc này, Cố Thanh Huyền còn đang tỷ thí cùng bọn thị vệ, Tần Hoài Mẫn đứng bên Hứa Chư, cười nói: “Lời đồn quả thật không sai, Tiểu Hầu gia phấn chấn oai hùng, văn võ song toàn, hôm nay thấy thật không sai chút nào.”
Hứa Chư liếc mắt nhìn hắn, cười khinh bỉ.
Cùng lúc đó, đám tỳ nữ ở trong viện khe khẽ bàn tán, thầm nghị luận về việc thương nhan buôn muối mang đến hiến tặng cho chủ nhân hai mã kỹ.
Cái gọi là mã kỹ, chính là những nữ nhân mà Tần Hoài Mẫn đã nuôi dưỡng ở Sở quán, để tặng cho những phú thương làm quà.
Rõ ràng, Tần Hoài Mẫn đã dày công tìm hiểu về bối cảnh Cố Thanh Huyền, chính vì thế mới chọn lựa những nữ lang có dung mạo tương tự như Tiết Hoa Lan, hơn nữa tuổi trẻ tươi tắn, cũng còn rất non nớt.
Điều này khiến Tô Mộ có cảm giác tương tự, trên phương diện dung mạo có đến bảy tám phần giống nhau.
Nghe được Tương Mai nói thương nhân buôn muối đã tặng nữ tử cho Cố Thanh Huyền, hơn nữa lại có dung mạo tương tự với Tiết Hoa Lan , Tô Mộ không khỏi lắp bắp kinh hãi, thầm nghĩ cái Lão Cẩu Đông Tây kia vậy mà dám đến đoạt bát cơm của nàng, nàng vất vả lắm mới khiến "Coi tiền như rác" chú ý tới, kết quả lại đưa tới hai đổi thủ nặng kí, hỏi thử xem có ai không tức giận được?
Ôm trong lòng sự tò mò và nghi kỵ, Tô Mộ lén lút đi xem.
Thực tế đã chứng minh, Trịnh thị còn giận hơn cả nàng. Từ trước khi rời kinh, phu nhân đã nhiều lần dặn dò nàng không được để cho tỳ nữ bò lên giường, để tránh hỏng việc hôn nhân với Thọ Vương phủ.
Nàng đã đề phòng Tô Mộ, nào ngờ rằng thương nhân buôn muối lại dám tặng hai người tới, đã thế dung mạo không khác gì Tiết Hoa Lan, thậm chí còn giống hơn cả Tô Mộ.
Quả thực, đúng là Cẩu Thương nhân!
Trịnh thị tức giận đến mức không chịu nổi.
Tô Mộ trộm đứng ở cửa sổ rình coi, thầm nghĩ: Hai vị tỷ tỷ tốt, chúng ta đều là những người mệnh khổ, đừng đến đoạt lấy bát cơm của ta chứ.
Trong phòng, các nữ lang dường như nhận ra có người rình coi, liếc nhìn về phía cửa sổ, Tô Mộ vội lùi về sau.
Đi ra ngoài, nàng vô tình nghe thấy Chu bà tử và Trịnh thị đang trò chuyện. Chu bà tử dùng giọng điệu ghét bỏ nói: “Rốt cuộc cũng chỉ là Tiện thương, cố ý lấy Tần Hoài Mẫn để nhúng chàm lang quân nhà chúng ta.”
Trịnh thị cũng tỏ ra ảo não, tức giận nói: “Nhìn dung mạo này, làm sao có thể vào mắt lang quân?” Rồi lại thêm: “Đám ô hợp này càng thêm không ra thể thống gì.”
Trong khi hai người đang càu nhàu, bên trại nuôi ngựa, Tần Hoài Mẫn bị dọa đến tiểu ra quần, bởi vì Cố Thanh Huyền đã làm hắn đứng như trời trồng ở cái bia, trên đầu là một quả đào đóng vai trò làm hồng tầm. Nếu hắn không bắn thủng được quả đào, e rằng sẽ phải chịu đến khi bắn được mới thôi. Còn nếu hắn run tay, chỉ có thể tự trách mình vận rủi.
Tần Hoài Mẫn mặt mày ủ dột, dưới tình hình này sao hắn có thể không sợ hãi được.
Hứa Chư ôm ngực, không nhịn được cười nói: “Quả thật phú quý hiểm trung cầu(*), ngay cả cái mạng nhỏ cũng không màng đến nữa.”
(*) phú quý hiểm trung cầu: Truy cầu phú quý trong cảnh hiểm nghèo.
Cũng chínho lúc này, quản sự Trương Hòa tiến đến thông báo có một thương nhân tới bái kiến.
Cố Thanh Huyền ghìm ngựa lại, từ trên cao nhìn xuống hỏi: “Thương nhân từ đâu đến?”
Trương Hòa đáp: “Là một thương buôn muối, họ Tần, nói rằng đến để thỉnh giáo phương pháp của Cố gia.”
Nghe vậy, Cố Thanh Huyền không khỏi bật cười, khinh thường nói: “Đám người chỉ có thể đã không ngồi yên được, kẻ hèn mà cũng dám đến hỏi ta phương pháp.”
Trương Hòa nhíu mày, hỏi: “Lang quân có ý kiến gì về việc này?”
Cố Thanh Huyền hừ lạnh, đáp: “Nếu đã đưa tới cửa, thì cứ xem bọn họ định giở trò gì. Nhưng ta không thể để mặt mũi mình mất trắng, còn phải xem họ Tần kia có can đảm đến gặp ta hay không.”
Trương Hòa khó hiểu hỏi: “Lang quân xin thỉnh giáo?”
Cố Thanh Huyền: “Mời hắn đến trại nuôi ngựa, để ta thử xem hắn thế nào.”
Trương Hòa hiểu ý, liền đi xuống thỉnh vị thương nhân buôn muối Tần Hoài Mẫn đến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chẳng bao lâu, qua một chung trà, Tần Hoài Mẫn được Trương Hòa dẫn tới. Nhìn qua là một nam tử trung niên khoảng bốn năm mươi tuổi, ăn mặc chỉnh tề, gọn gàng, tuy không cao nhưng dáng người to béo, có nét mặt hòa khí như Lạt Ma.
Lúc này, Cố Thanh Huyền còn đang tỷ thí cùng bọn thị vệ, Tần Hoài Mẫn đứng bên Hứa Chư, cười nói: “Lời đồn quả thật không sai, Tiểu Hầu gia phấn chấn oai hùng, văn võ song toàn, hôm nay thấy thật không sai chút nào.”
Hứa Chư liếc mắt nhìn hắn, cười khinh bỉ.
Cùng lúc đó, đám tỳ nữ ở trong viện khe khẽ bàn tán, thầm nghị luận về việc thương nhan buôn muối mang đến hiến tặng cho chủ nhân hai mã kỹ.
Cái gọi là mã kỹ, chính là những nữ nhân mà Tần Hoài Mẫn đã nuôi dưỡng ở Sở quán, để tặng cho những phú thương làm quà.
Rõ ràng, Tần Hoài Mẫn đã dày công tìm hiểu về bối cảnh Cố Thanh Huyền, chính vì thế mới chọn lựa những nữ lang có dung mạo tương tự như Tiết Hoa Lan, hơn nữa tuổi trẻ tươi tắn, cũng còn rất non nớt.
Điều này khiến Tô Mộ có cảm giác tương tự, trên phương diện dung mạo có đến bảy tám phần giống nhau.
Nghe được Tương Mai nói thương nhân buôn muối đã tặng nữ tử cho Cố Thanh Huyền, hơn nữa lại có dung mạo tương tự với Tiết Hoa Lan , Tô Mộ không khỏi lắp bắp kinh hãi, thầm nghĩ cái Lão Cẩu Đông Tây kia vậy mà dám đến đoạt bát cơm của nàng, nàng vất vả lắm mới khiến "Coi tiền như rác" chú ý tới, kết quả lại đưa tới hai đổi thủ nặng kí, hỏi thử xem có ai không tức giận được?
Ôm trong lòng sự tò mò và nghi kỵ, Tô Mộ lén lút đi xem.
Thực tế đã chứng minh, Trịnh thị còn giận hơn cả nàng. Từ trước khi rời kinh, phu nhân đã nhiều lần dặn dò nàng không được để cho tỳ nữ bò lên giường, để tránh hỏng việc hôn nhân với Thọ Vương phủ.
Nàng đã đề phòng Tô Mộ, nào ngờ rằng thương nhân buôn muối lại dám tặng hai người tới, đã thế dung mạo không khác gì Tiết Hoa Lan, thậm chí còn giống hơn cả Tô Mộ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quả thực, đúng là Cẩu Thương nhân!
Trịnh thị tức giận đến mức không chịu nổi.
Tô Mộ trộm đứng ở cửa sổ rình coi, thầm nghĩ: Hai vị tỷ tỷ tốt, chúng ta đều là những người mệnh khổ, đừng đến đoạt lấy bát cơm của ta chứ.
Trong phòng, các nữ lang dường như nhận ra có người rình coi, liếc nhìn về phía cửa sổ, Tô Mộ vội lùi về sau.
Đi ra ngoài, nàng vô tình nghe thấy Chu bà tử và Trịnh thị đang trò chuyện. Chu bà tử dùng giọng điệu ghét bỏ nói: “Rốt cuộc cũng chỉ là Tiện thương, cố ý lấy Tần Hoài Mẫn để nhúng chàm lang quân nhà chúng ta.”
Trịnh thị cũng tỏ ra ảo não, tức giận nói: “Nhìn dung mạo này, làm sao có thể vào mắt lang quân?” Rồi lại thêm: “Đám ô hợp này càng thêm không ra thể thống gì.”
Trong khi hai người đang càu nhàu, bên trại nuôi ngựa, Tần Hoài Mẫn bị dọa đến tiểu ra quần, bởi vì Cố Thanh Huyền đã làm hắn đứng như trời trồng ở cái bia, trên đầu là một quả đào đóng vai trò làm hồng tầm. Nếu hắn không bắn thủng được quả đào, e rằng sẽ phải chịu đến khi bắn được mới thôi. Còn nếu hắn run tay, chỉ có thể tự trách mình vận rủi.
Tần Hoài Mẫn mặt mày ủ dột, dưới tình hình này sao hắn có thể không sợ hãi được.
Hứa Chư ôm ngực, không nhịn được cười nói: “Quả thật phú quý hiểm trung cầu(*), ngay cả cái mạng nhỏ cũng không màng đến nữa.”
(*) phú quý hiểm trung cầu: Truy cầu phú quý trong cảnh hiểm nghèo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro