Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Tâm Cơ Ta Ôm Bạc Chạy Trốn
Thành Thân Vớ...
2024-10-28 19:22:26
Trong lòng hắn không khỏi ảo não, cảm thấy giống như trộm vậy, không còn mặt mũi, đưa tay đẩy cửa ra.
Gió ngoài thổi vào, làm bức màn bay phấp phới. Bên trong, nam nhân như tôn tượng ngọc, mắt nhìn thẳng, biểu cảm túc mục,đoan trang như một liệt nữ.
Hứa Chư nghe thấy động tĩnh, tưởng rằng lang quân muốn gọi người, lập tức đến chờ đợi sai bảo. Ai ngờ, Cố Thanh Huyền lại nhìn hắn với vẻ không vừa mắt, liếc xéo hỏi: “Còn bao lâu nữa mới đến chân núi?”
Hứa Chư vội vã đáp: “Bẩm lang quân, Chu mụ mụ nói mất tầm ba mươi phút nữa.”
Cố Thanh Huyền không kiên nhẫn: “Phía trước ồn ào quá.”
Hứa Chư chỉ biết “Dạ” một tiếng, rồi quay sang bảo nhóm người Trịnh thị nói nhỏ lại.
Rõ ràng đang cố tình gây chuyện.
Hứa Chư rất biết xem mặt đoán ý, nhận ra chủ tử không hài lòng với mình, nên đành hậm hực đi về phía trước, lòng thầm oán trách: Không biết ma nào đã chọc vào tổ ong vò vẽ rồi?
Mọi người im lặng hơn, không còn náo nhiệt như trước.
Cố Thanh Huyền hít một hơi thật sâu, tâm tình mới dần bình ổn, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve phiến bính, cảm thấy hành động vừa rồi của bản thân có vài phần buồn cười.
Chỉ là một tỳ nữ, sao hắn lại xấu hổ như vậy?
Nghĩ lại, hắn thật sự không có ý định nào đối với bất kỳ nữ nhân nào, cho dù trong nhà đã định thân cho hắn, cũng không có bất kỳ cảm xúc nào.
Thành thân với ai chả như nhau, đàng nào mà chả phải thành thân.
Duỗi tay đẩy cửa sổ ra, ma xui quỷ khiến hắn lại nhớ về bộ dáng co ro của tiểu cô nương lúc ấy, phỏng chừng đã bị hắn dọa sợ.
Nghĩ đến đây, Cố Thanh Huyền vô lực đỡ trán, xấu hổ đến mức không biết nói gì cho phải.
Khi đến chân Vọng Nguyệt sơn, nơi đây đã tụ tập không ít du khách, bên cạnh còn có vàihộ gia đình nhỏ buôn bán, buôn bán nước trà, bánh bột hồ, kẹo ngọt, và cả diều nhỏ chơi đùa, việc làm ăn cũng khá tấp nập.
Xe ngựa của Cố gia rẽ vào một biệt viện, chỉ mất hơn một khắc đã có thể băng qua một cây cầu hình vòm, đến được Vọng Nguyệt Trai.
Mã phu buông ghế, Cố Thanh Huyền lấy quạt xếp vén màn lên, đặt lên tay Hứa Chư bước xuống.
Nhóm gia nô trong biệt viện đồng loạt hành lễ với hắn. Hắn đứng dưới tàng cây một lát, lắng nghe tiếng chim hót và suối nước chảy, lòng cảm thấy khoan thai hơn nhiều.
Trịnh thị cùng mọi người theo hắn vào đình viện, Chu bà tử dân đường để hắn đi tham quan vườn.
Vọng Nguyệt sơn trồng nhiều đỗ quyên, khắp nơi trong vườn đều được phủ lên sắc màu tươi tắn của hoa đỗ quyên, màu sắc và hoa văn phong phú, có những bông trắng thanh khiết, cũng có những bông đỏ thắm như thiếu nữ, còn có những bông hồng tươi đẹp nở rộ… Mỗi góc đều mang hơi thở của mùa xuân tươi mới.
Cố Thanh Huyền chắp tay sau lưng dạo bước chậm rãi, trên đầu là bầu trời xanh thẳm, bên tai là tiếng ong mật vo ve, ánh mặt trời rực rỡ rọi sáng khu rừng, khiến tâm hắn thanh thản hơn nhiều.
Trịnh thị rất hài lòng với Vọng Nguyệt Trai, nói: “Chỗ biệt viện này có thể so sánh với Ngô Đồng Cư ở kinh thành.”
Cố Thanh Huyền chỉ khẽ “Ừm” một tiếng.
Chu bà tử tiếp lời: “Sau núi ở bên kia còn có trại nuôi ngựa, nếu lang quân có hứng thú, có thể đi cưỡi ngựa chơi đùa.”
Cố Thanh Huyền nhàn nhạt đáp: “Trên núi thả diều cũng rất thú vị.”
Buổi sáng đi ngựa đã mệt mỏi, buổi chiều có ánh nắng lại rực rỡ, hắn dự định nghỉ trưa, tính toán ngày mai sẽ lên núi.
Trong núi có nhiều động vật nhỏ, thường xuyên nhìn thấy sóc nhảy nhót trên cành cây. Bên kia, Tô Mộ vừa sắp xếp tay nải vừa trò chuyện với Tương Mai.
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gọi của Tư Anh, Tương Mai liền đi ra ngoài.
Tô Mộ chỉnh sửa lại quần áo xong, đi đến bên cửa sổ nhìn về hướng bích ngọc lâu, nhớ đến hôm nay lúc mình rình xem bị Cố Thanh Huyền bắt gặp, khiến nàng hoảng hốt.Cũng may là lúc sau hắn cũng không có phản ứng gì.
Sáng hôm sau, khi ánh nắng trải dài như chiếc thảm lụa trên mặt đất, gia nô đã mang theo dụng cụ lên núi dựng lều. Cố Thanh Huyền bị tiếng chim sẻ ríu rít bên cửa sổ đánh thức, mấy chú chim nhỏ bay đến nhành cây, tạo thành một bản hòa tấu ồn ào mang giai điệu của thiên nhiên.
Hắn còn đang buồn ngủ, mơ màng nhìn về phía song cửa sổ, bị tiếng chim làm rối giấc mộng, nên chỉ còn cách kéo chăn đệm che đầu lại. Những chú chim cũng biết ý, không lưu lại lâu, bay đi nơi khác, cho hắn lại có thể tiếp tục giấc ngủ.
Gió ngoài thổi vào, làm bức màn bay phấp phới. Bên trong, nam nhân như tôn tượng ngọc, mắt nhìn thẳng, biểu cảm túc mục,đoan trang như một liệt nữ.
Hứa Chư nghe thấy động tĩnh, tưởng rằng lang quân muốn gọi người, lập tức đến chờ đợi sai bảo. Ai ngờ, Cố Thanh Huyền lại nhìn hắn với vẻ không vừa mắt, liếc xéo hỏi: “Còn bao lâu nữa mới đến chân núi?”
Hứa Chư vội vã đáp: “Bẩm lang quân, Chu mụ mụ nói mất tầm ba mươi phút nữa.”
Cố Thanh Huyền không kiên nhẫn: “Phía trước ồn ào quá.”
Hứa Chư chỉ biết “Dạ” một tiếng, rồi quay sang bảo nhóm người Trịnh thị nói nhỏ lại.
Rõ ràng đang cố tình gây chuyện.
Hứa Chư rất biết xem mặt đoán ý, nhận ra chủ tử không hài lòng với mình, nên đành hậm hực đi về phía trước, lòng thầm oán trách: Không biết ma nào đã chọc vào tổ ong vò vẽ rồi?
Mọi người im lặng hơn, không còn náo nhiệt như trước.
Cố Thanh Huyền hít một hơi thật sâu, tâm tình mới dần bình ổn, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve phiến bính, cảm thấy hành động vừa rồi của bản thân có vài phần buồn cười.
Chỉ là một tỳ nữ, sao hắn lại xấu hổ như vậy?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ lại, hắn thật sự không có ý định nào đối với bất kỳ nữ nhân nào, cho dù trong nhà đã định thân cho hắn, cũng không có bất kỳ cảm xúc nào.
Thành thân với ai chả như nhau, đàng nào mà chả phải thành thân.
Duỗi tay đẩy cửa sổ ra, ma xui quỷ khiến hắn lại nhớ về bộ dáng co ro của tiểu cô nương lúc ấy, phỏng chừng đã bị hắn dọa sợ.
Nghĩ đến đây, Cố Thanh Huyền vô lực đỡ trán, xấu hổ đến mức không biết nói gì cho phải.
Khi đến chân Vọng Nguyệt sơn, nơi đây đã tụ tập không ít du khách, bên cạnh còn có vàihộ gia đình nhỏ buôn bán, buôn bán nước trà, bánh bột hồ, kẹo ngọt, và cả diều nhỏ chơi đùa, việc làm ăn cũng khá tấp nập.
Xe ngựa của Cố gia rẽ vào một biệt viện, chỉ mất hơn một khắc đã có thể băng qua một cây cầu hình vòm, đến được Vọng Nguyệt Trai.
Mã phu buông ghế, Cố Thanh Huyền lấy quạt xếp vén màn lên, đặt lên tay Hứa Chư bước xuống.
Nhóm gia nô trong biệt viện đồng loạt hành lễ với hắn. Hắn đứng dưới tàng cây một lát, lắng nghe tiếng chim hót và suối nước chảy, lòng cảm thấy khoan thai hơn nhiều.
Trịnh thị cùng mọi người theo hắn vào đình viện, Chu bà tử dân đường để hắn đi tham quan vườn.
Vọng Nguyệt sơn trồng nhiều đỗ quyên, khắp nơi trong vườn đều được phủ lên sắc màu tươi tắn của hoa đỗ quyên, màu sắc và hoa văn phong phú, có những bông trắng thanh khiết, cũng có những bông đỏ thắm như thiếu nữ, còn có những bông hồng tươi đẹp nở rộ… Mỗi góc đều mang hơi thở của mùa xuân tươi mới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Thanh Huyền chắp tay sau lưng dạo bước chậm rãi, trên đầu là bầu trời xanh thẳm, bên tai là tiếng ong mật vo ve, ánh mặt trời rực rỡ rọi sáng khu rừng, khiến tâm hắn thanh thản hơn nhiều.
Trịnh thị rất hài lòng với Vọng Nguyệt Trai, nói: “Chỗ biệt viện này có thể so sánh với Ngô Đồng Cư ở kinh thành.”
Cố Thanh Huyền chỉ khẽ “Ừm” một tiếng.
Chu bà tử tiếp lời: “Sau núi ở bên kia còn có trại nuôi ngựa, nếu lang quân có hứng thú, có thể đi cưỡi ngựa chơi đùa.”
Cố Thanh Huyền nhàn nhạt đáp: “Trên núi thả diều cũng rất thú vị.”
Buổi sáng đi ngựa đã mệt mỏi, buổi chiều có ánh nắng lại rực rỡ, hắn dự định nghỉ trưa, tính toán ngày mai sẽ lên núi.
Trong núi có nhiều động vật nhỏ, thường xuyên nhìn thấy sóc nhảy nhót trên cành cây. Bên kia, Tô Mộ vừa sắp xếp tay nải vừa trò chuyện với Tương Mai.
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gọi của Tư Anh, Tương Mai liền đi ra ngoài.
Tô Mộ chỉnh sửa lại quần áo xong, đi đến bên cửa sổ nhìn về hướng bích ngọc lâu, nhớ đến hôm nay lúc mình rình xem bị Cố Thanh Huyền bắt gặp, khiến nàng hoảng hốt.Cũng may là lúc sau hắn cũng không có phản ứng gì.
Sáng hôm sau, khi ánh nắng trải dài như chiếc thảm lụa trên mặt đất, gia nô đã mang theo dụng cụ lên núi dựng lều. Cố Thanh Huyền bị tiếng chim sẻ ríu rít bên cửa sổ đánh thức, mấy chú chim nhỏ bay đến nhành cây, tạo thành một bản hòa tấu ồn ào mang giai điệu của thiên nhiên.
Hắn còn đang buồn ngủ, mơ màng nhìn về phía song cửa sổ, bị tiếng chim làm rối giấc mộng, nên chỉ còn cách kéo chăn đệm che đầu lại. Những chú chim cũng biết ý, không lưu lại lâu, bay đi nơi khác, cho hắn lại có thể tiếp tục giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro