Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Tâm Cơ Ta Ôm Bạc Chạy Trốn
Tiểu Hầu Gia-2
2024-10-28 19:22:26
Mấy ngày đi đường vất vả, ăn uống không được tốt, hắn chỉ dùng một chén canh đậu phụ và một ít rau trộn dương xỉ, còn lại đều để nguyên.
Trịnh thị bước tới cửa, nhìn thấy thức ăn trên bàn không còn nhiều, hơi nhíu mày hỏi: “Lang quân có phải gần đây không ăn uống được tốt chăng?”
Cố Thanh Huyền khẽ “Ừm” một tiếng, nói: “Hôm nay ta cảm thấy có chút mệt, ngày mai còn phải đến phủ nha xã giao, nên muốn nghỉ sớm một chút, bảo họ đừng ồn ào.”
Trịnh thị tuân lời.
Hắn phất tay, rồi mau chóng tắt đèn ngủ.
Sáng sớm hôm sau, chưa nghe chuông điểm sáng, hắn đã thức dậy. Buổi sáng mùa xuân hơi se lạnh, Trịnh thị dậy thắp đèn hầu hạ hắn rời giường rửa mặt.
Trong khi hắn thay áo, Trịnh thị cầm khăn ấm đưa lên trước mặt hắn.
Cố Thanh Huyền tiếp nhận khăn, Trịnh thị lại lấy áo ngoài cho hắn khoác thêm, phòng tránh cảm lạnh.
Sau khi hắn rửa mặt xong, Trịnh thị đưa nước muối cho hắn súc miệng, từ đầu đến cuối, chủ tớ không ai nói một câu. Đông Hương và Ngọc Như thì không có tư cách lại gần, chỉ có thể đứng bên ngoài chờ.
Khi Trịnh thị chải tóc xong xuôi, Hứa Chư mang áo khoác ngoài màu lam tiến vào hầu hạ hắn mặc.
Bộ bào của Trung thư xá nhân, thuộc hàng chính ngũ phẩm.
Cố Thanh Huyền từ nhỏ được nuôi dưỡng trong Hầu phủ, chịu ảnh hưởng từ gia thế và học thức, cả đời xuôi gió xuôi nước, chưa từng phải khổ sở, trên người luôn toát lên vẻ kiêu ngạo của thế gia.
Vóc dáng của hắn cao lớn, giỏi cưỡi ngựa bắn cung, dù phải thường xuyên phải dầm mưa dãi nắng nhưng làn da trắng nõn tinh tế, Chu bà tử khen ngợi hắn như long chương phượng tư(*), cũng chẳng có gì quá đáng.
(*)Long chương phượng tư: là một thành ngữ trong tiếng Hán, thường dùng để tả người có tướng mạo xuất chúng, phong thái cao quý như rồng phượng.
Bộ phi bào dày nặng ôm sát thân hình hắn, bên hông được thắt bằng đai ngọc, đầu đội khăn thanh hắc, quần dài chạm đất, chân mang ủng, dáng người cao gầy như trúc, tướng mạo diễm lệ, khiến người ta không thể rời mắt.
Trịnh thị hài lòng nhìn sản phẩm mình chỉnh cả buổi.
Trước mặt là một thanh niên với đôi mắt phượng, tròng mắt màu hổ phách, đuôi mắt hơi cong, toát lên vẻ phong lưu, khiến lòng người không khỏi xao xuyến.
Hắn sở hữu một chiếc mũi cao thẳng, môi mỏng, hàm dưới rõ nét, hầu kết nổi lên, khí chất luôn mang một nét quyến rũ.
Khuôn mặt thanh tú, toàn thân đều toát lên vẻ quý phái, khí chất văn nhã. Nếu không nói một lời nào, lại khiến người ta cảm nhận được sự tĩnh lặng, như có một sức hút âm thầm.
Đối với Trịnh thị mà nói, nam tử như vậy, cho dù là công chúa cũng phải ngưỡng mộ.
Chỉ tiếc rằng, hôn sự của Thọ Vương phủ không hề tốt đẹp.
Sau khi đã chỉnh tề, Cố Thanh Huyền bước tới dùng bữa sáng. Hắn không kén chọn món ăn, hôm nay bếp đã chuẩn bị bánh bột mì, canh cá trích, rau chân vịt, cùng đĩa măng chua giòn rụm.
Canh cá đậm đà, bánh bột mì mềm dẻo, măng chua giòn rụm, lập tức mở ra vị giác, hắn thỏa mãn ăn một chén bánh bột rồi ngừng lại.
Sau khi dùng trà súc miệng, Trịnh thị nhanh chóng lau đi vết nước trên môi hắn.
Cố Thanh Huyền đứng dậy, Hứa Chư tiến lên chỉnh trang xiêm y cho hắn, sau đó đôi chủ tớ cùng nhau ra ngoài.
Lúc này, trời đã sáng rõ, đèn lồng trong phủ đã tắt, hai người rời khỏi Tây Viên, trên đường, người hầu thấy bọn họ đều phải khom người hành lễ.
Cũng có những nô bộc lá gan lớn dám lén nhìn trộm, chỉ thấy chiếc áo màu lam đầm nổi bật, khí thế tỏa ra trang nghiêm, toàn thân toát lên vẻ quý phái thanh tao, khiến người ta không dám coi thường.
Xe ngựa đã đậu trước cửa phủ chờ sẵn, khi nhìn thấy hai người xuất hiện, mã phu lập tức tiến lên hành lễ, đồng thời cũng bày kệ để bước lên xe ngựa.
Hứa Chư đỡ Cố Thanh Huyền lên xe, sau khi đợi chủ tử ngồi ổn định, mã phu mới thúc ngựa đi về phía Giám Viện.
Buổi sáng trong vườn vô cùng nhộn nhịp, các hạ nhân vẩy nước quét dọn, tưới hoa, cho chim ăn, người ra người vào rộn ràng.
Tô Mộ cùng Tương Mai đứng ở hành lang, thấy Chu bà tử dẫn cháu gái Tư Anh đi về phía mình.
Tương Mai cố ý thử lòng, gọi: “Tư Anh.”
Tiểu nha đầu lên tiếng đáp lại, trong tay ôm một chiếc hộp gỗ, tiến lên trêu một con chim hoàng yến. Tương Mai lén lút hỏi: “Sao cô chưa đến Tây Viên hầu hạ?”
Tư Anh nghiêm chỉnh đáp: “Tổ mẫu không cho ta đi, nói rằng ta không thể hầu hạ Tiểu Hầu gia.”
Lời này khiến hai người kinh ngạc, Tương Mai bán tín bán nghi hỏi: “Thật vậy sao?”
Tư Anh gật đầu, nghiêm túc nói: “Tổ mẫu bảo hầu phủ trọng quy củ, ta ở tổ trạch tản mạn, nhiều việc khó ứng phó, nếu lỡ va chạm Tiểu Hầu gia, không chừng sẽ bị phạt, đến lúc đó tổ mẫu cũng không thể cứu, khóc cũng chẳng kịp.”
Trịnh thị bước tới cửa, nhìn thấy thức ăn trên bàn không còn nhiều, hơi nhíu mày hỏi: “Lang quân có phải gần đây không ăn uống được tốt chăng?”
Cố Thanh Huyền khẽ “Ừm” một tiếng, nói: “Hôm nay ta cảm thấy có chút mệt, ngày mai còn phải đến phủ nha xã giao, nên muốn nghỉ sớm một chút, bảo họ đừng ồn ào.”
Trịnh thị tuân lời.
Hắn phất tay, rồi mau chóng tắt đèn ngủ.
Sáng sớm hôm sau, chưa nghe chuông điểm sáng, hắn đã thức dậy. Buổi sáng mùa xuân hơi se lạnh, Trịnh thị dậy thắp đèn hầu hạ hắn rời giường rửa mặt.
Trong khi hắn thay áo, Trịnh thị cầm khăn ấm đưa lên trước mặt hắn.
Cố Thanh Huyền tiếp nhận khăn, Trịnh thị lại lấy áo ngoài cho hắn khoác thêm, phòng tránh cảm lạnh.
Sau khi hắn rửa mặt xong, Trịnh thị đưa nước muối cho hắn súc miệng, từ đầu đến cuối, chủ tớ không ai nói một câu. Đông Hương và Ngọc Như thì không có tư cách lại gần, chỉ có thể đứng bên ngoài chờ.
Khi Trịnh thị chải tóc xong xuôi, Hứa Chư mang áo khoác ngoài màu lam tiến vào hầu hạ hắn mặc.
Bộ bào của Trung thư xá nhân, thuộc hàng chính ngũ phẩm.
Cố Thanh Huyền từ nhỏ được nuôi dưỡng trong Hầu phủ, chịu ảnh hưởng từ gia thế và học thức, cả đời xuôi gió xuôi nước, chưa từng phải khổ sở, trên người luôn toát lên vẻ kiêu ngạo của thế gia.
Vóc dáng của hắn cao lớn, giỏi cưỡi ngựa bắn cung, dù phải thường xuyên phải dầm mưa dãi nắng nhưng làn da trắng nõn tinh tế, Chu bà tử khen ngợi hắn như long chương phượng tư(*), cũng chẳng có gì quá đáng.
(*)Long chương phượng tư: là một thành ngữ trong tiếng Hán, thường dùng để tả người có tướng mạo xuất chúng, phong thái cao quý như rồng phượng.
Bộ phi bào dày nặng ôm sát thân hình hắn, bên hông được thắt bằng đai ngọc, đầu đội khăn thanh hắc, quần dài chạm đất, chân mang ủng, dáng người cao gầy như trúc, tướng mạo diễm lệ, khiến người ta không thể rời mắt.
Trịnh thị hài lòng nhìn sản phẩm mình chỉnh cả buổi.
Trước mặt là một thanh niên với đôi mắt phượng, tròng mắt màu hổ phách, đuôi mắt hơi cong, toát lên vẻ phong lưu, khiến lòng người không khỏi xao xuyến.
Hắn sở hữu một chiếc mũi cao thẳng, môi mỏng, hàm dưới rõ nét, hầu kết nổi lên, khí chất luôn mang một nét quyến rũ.
Khuôn mặt thanh tú, toàn thân đều toát lên vẻ quý phái, khí chất văn nhã. Nếu không nói một lời nào, lại khiến người ta cảm nhận được sự tĩnh lặng, như có một sức hút âm thầm.
Đối với Trịnh thị mà nói, nam tử như vậy, cho dù là công chúa cũng phải ngưỡng mộ.
Chỉ tiếc rằng, hôn sự của Thọ Vương phủ không hề tốt đẹp.
Sau khi đã chỉnh tề, Cố Thanh Huyền bước tới dùng bữa sáng. Hắn không kén chọn món ăn, hôm nay bếp đã chuẩn bị bánh bột mì, canh cá trích, rau chân vịt, cùng đĩa măng chua giòn rụm.
Canh cá đậm đà, bánh bột mì mềm dẻo, măng chua giòn rụm, lập tức mở ra vị giác, hắn thỏa mãn ăn một chén bánh bột rồi ngừng lại.
Sau khi dùng trà súc miệng, Trịnh thị nhanh chóng lau đi vết nước trên môi hắn.
Cố Thanh Huyền đứng dậy, Hứa Chư tiến lên chỉnh trang xiêm y cho hắn, sau đó đôi chủ tớ cùng nhau ra ngoài.
Lúc này, trời đã sáng rõ, đèn lồng trong phủ đã tắt, hai người rời khỏi Tây Viên, trên đường, người hầu thấy bọn họ đều phải khom người hành lễ.
Cũng có những nô bộc lá gan lớn dám lén nhìn trộm, chỉ thấy chiếc áo màu lam đầm nổi bật, khí thế tỏa ra trang nghiêm, toàn thân toát lên vẻ quý phái thanh tao, khiến người ta không dám coi thường.
Xe ngựa đã đậu trước cửa phủ chờ sẵn, khi nhìn thấy hai người xuất hiện, mã phu lập tức tiến lên hành lễ, đồng thời cũng bày kệ để bước lên xe ngựa.
Hứa Chư đỡ Cố Thanh Huyền lên xe, sau khi đợi chủ tử ngồi ổn định, mã phu mới thúc ngựa đi về phía Giám Viện.
Buổi sáng trong vườn vô cùng nhộn nhịp, các hạ nhân vẩy nước quét dọn, tưới hoa, cho chim ăn, người ra người vào rộn ràng.
Tô Mộ cùng Tương Mai đứng ở hành lang, thấy Chu bà tử dẫn cháu gái Tư Anh đi về phía mình.
Tương Mai cố ý thử lòng, gọi: “Tư Anh.”
Tiểu nha đầu lên tiếng đáp lại, trong tay ôm một chiếc hộp gỗ, tiến lên trêu một con chim hoàng yến. Tương Mai lén lút hỏi: “Sao cô chưa đến Tây Viên hầu hạ?”
Tư Anh nghiêm chỉnh đáp: “Tổ mẫu không cho ta đi, nói rằng ta không thể hầu hạ Tiểu Hầu gia.”
Lời này khiến hai người kinh ngạc, Tương Mai bán tín bán nghi hỏi: “Thật vậy sao?”
Tư Anh gật đầu, nghiêm túc nói: “Tổ mẫu bảo hầu phủ trọng quy củ, ta ở tổ trạch tản mạn, nhiều việc khó ứng phó, nếu lỡ va chạm Tiểu Hầu gia, không chừng sẽ bị phạt, đến lúc đó tổ mẫu cũng không thể cứu, khóc cũng chẳng kịp.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro