Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Niên Đại Văn, Tôi Giàu Lên Nhờ Mỹ Thực

Bán Nấm

Triều Sinh Tịch Nhập

2024-09-07 08:30:28

Đường Cẩm cẩn thận đặt nấm hương, mộc nhĩ và nấm thanh mộc vào trong sọt trải lá chuối tây. Còn nấm tùng nhung thì cô lấy khá ít, tùng nhung ở bản địa không được chào đón, mọi người ăn chủ yếu là vì bồi bổ thân thể. Cô trải một lớp chiếu bện từ thân kê để ngụy trang, rồi thương lượng buổi chiều mang số nấm này đi bán với Lục Trầm.

Chắc chắn đi đường lớn của đội sản xuất sẽ bị người nhìn thấy, nhưng sau nhà của bọn họ có vách đá, trúc mọc ở phía trên, lại có bụi cây nhỏ che đậy, chỉ cần leo lên con dốc đi qua sườn núi rồi đến thị trấn bằng con đường nhỏ là được, chỉ có điều mất nhiều thời gian hơn mà thôi.

Đầu hai người đội mũ rơm to rộng che mặt, còn đeo khẩu trang tự chế, cho dù có vô tình gặp người khác thì cũng không ai nhận ra bọn họ. Hai người bước nhanh, quen cửa quen nẻo đi đến phía dưới vòm cầu.

Sau cơn mưa đường trơn trượt không dễ đi, hôm nay thị trấn không nhộn nhịp như hôm qua nhưng chợ đen thì vẫn có người giao dịch như cũ.

Đường Cẩm để lộ nấm trong sọt ra, từng tai nấm mối và nấm hương màu mỡ nổi bần bật ở chỗ này. Tuy rằng sức hút kém thịt, nhưng mặc cho ai nhìn được cũng cảm thấy thèm ăn.

Tuy rằng đây là đồ chay nhưng hương vị lại tươi ngon không kém thịt. Mấy loại nấm này đều là hàng hiếm, kỹ thuật trồng nấm còn đang được phổ cập nên ở cung tiêu xã còn chưa bán. Nếu lấy những thứ này đi hầm canh thì bổ vô cùng, bởi vậy Đường Cẩm ra giá không thấp. Suy xét đến mức chi tiêu của thị trấn, cô bán một hào hai một cân mộc nhĩ, một hào bốn một cân nấm mối và thanh mộc, tùng nhung thì đắt hơn, một hào bảy một cân.

Đường Cẩm và Lục Trầm không bán lẻ số nấm này, bởi vì chúng quá nhiều, hai người muốn bán xong thì trời cũng tối đen. Cho nên bọn họ bán hết cho một người đàn ông thường xuyên làm buôn bán ở chợ đen, chắc chắn giá sẽ bị giảm một ít nhưng cách này an toàn hơn.

Hai người kiếm được tổng cộng bảy đồng chín hào, hai phiếu vải một thước và một phiếu thịt một cân.

“Người anh em, em gái, nếu sau này có thứ tốt cứ việc bán cho tôi. Giá tôi đưa tuyệt đối là giá thị trường, nếu không tin thì hai người cứ hỏi thăm xung quanh đây thử xem.” Người đàn ông đen gầy cười ha hả nói, cũng không hỏi thăm Lục Trầm và Đường Cẩm đến từ đâu. Anh ta chỉ vui vẻ nhìn bề ngoài của những cây nấm, thầm nghĩ chắc chắn có thể bán được giá tốt.

Từ đầu mùa xuân cho đến nay, người ở thị trấn ăn củ cải và khoai lang đỏ đến phát ngán rồi, như vậy mọi người đều sẵn lòng mua mấy cân nấm mối lẫn mộc nhĩ đổi món. Còn nấm tùng nhung là đồ bổ, có thể bán cho trạm y tế hoặc bệnh viện huyện, có thể tăng giá gấp đôi.

Có thể hái được mấy chục cân nấm thì chắc chắn người hái nấm phải có kỹ năng. Anh ta vui vẻ kết thân, tăng thêm con đường làm ăn, lúc đưa tiền lẫn phiếu đều rất dứt khoát.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đường Cẩm cũng nghĩ như vậy, bán nấm cho người đàn ông này tiết kiệm được sức lực lẫn thời gian. Hơn nữa chắc chắn người này phải có mạng lưới quan hệ ở chợ đen thì mới có thể lăn lộn ở đây, nói không chừng sau này cô còn có thể mua được thứ quý hiếm gì từ trong tay đối phương.

Đường Cẩm suy nghĩ một chút, lúc này cô bán nấm được gần tám đồng, nấm mọc vào cả mùa xuân, hạ lẫn thu, rốt cuộc thì trong nhà cũng có nguồn thu mới.

Có tiền rồi, Đường Cẩm không còn lo lắng nữa, lần này cô mua đồ cũng thoải mái hơn. Cô mua ở chợ đen nửa con gà, một cân thịt ba chỉ nạc mỡ đan xen, còn có bột mì trắng mịn.

“Chúng ta về nhà làm bánh bao ăn.”

Đường Cẩm giấu kỹ những thứ này đi. Cô cười đến cong mắt, niềm vui chỉ đơn giản như vậy thôi.

Lục Trầm mỉm cười nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô, lúc này trông cô giống chú chuột chui vào hũ gạo, không hiểu sao anh lại cảm thấy đáng yêu, hai cọng tóc mềm mại còn vểnh lên khiến anh muốn duỗi tay sờ.

‘Cũng là do mình không được thông minh, kiếm được không đủ tiền để cô ấy phải chịu khổ.’ – Lục Trầm thầm nghĩ.

Hai người lẳng lặng đi từ đường nhỏ về đến sau nhà như cũ. Leo lên thì dễ mà đi xuống lại khó, Đường Cẩm dứt khoát lăn sọt xuống, sau đó nhảy xuống, có Lục Trầm đỡ là được.

Bây giờ đã gần sáu giờ chiều, sắc trời đã tối đen, Đường Cẩm mang thịt mua về treo trên lu nước để giữ tươi, cũng không thể vẫn luôn ăn thịt, quá thường xuyên sẽ làm người sinh nghi.

Sáng hôm sau, Đường Cẩm tiếp tục đi hái mộc nhĩ, rửa sạch rồi phơi khô. Còn có đống măng trúc chưa bóc vỏ ở trong góc, cô lột toàn bộ vỏ cứng, cắt thành lát, sau đó trụng trong nước sôi để khử vị đắng. Có thể mang số măng này đi phơi khô hoặc nhét vào bình làm măng chua.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Niên Đại Văn, Tôi Giàu Lên Nhờ Mỹ Thực

Số ký tự: 0