Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Niên Đại Văn, Tôi Giàu Lên Nhờ Mỹ Thực
Bị Đổ Oan 1
Triều Sinh Tịch Nhập
2024-09-07 08:30:28
Thời tiết trong khoản thời gian này khá tốt, trời luôn nắng, buồi chiều ánh nắng chiếu xuống, có thể cảm nhận được độ ấm tươi đẹp. Nhưng người vội vàng làm việc sẽ cảm thấy khô nóng, nhiệt độ dần dần tăng cao làm đồ của bọn họ bị thấm ướt bởi mồ hôi.
Đường Cẩm định xuống ruộng đưa nước, thuận đường đi dạo một chút để làm quen với tình hình.
Nơi này là đại đội sản xuất Hồng Táo ở miền Nam. Hiện tại đang đầu mùa xuân, vạn vật tỏa ra sự sống, cây bách và cây liễu xanh biếc mọc hai bên con đường, hoa dại mọc lấm tấm bên bờ ruộng, đung đưa trong gió. Bên trái là con mương, bên trong có rong rêu màu xanh lục, dòng nước chảy ào ạt. Những thứ này đều rất đẹp. Ở đằng xa, có rất nhiều người đang cong eo làm việc, quần áo của bọn họ xám xịt, từng người vung cuốc bằng cánh tay ngăm đen của mình.
Trồng lúa mì trông có vẻ đơn giản nhưng thật ra lại rất mệt. Đầu tiên phải đập nát hòn đất rắn chắc, đào từng hố nhỏ rồi rải hạt giống lúa mì lên. Tiếp theo còn phải bón phân, đứng ở phía dưới ánh nắng liên tục lặp lại chuỗi hành động giống nhau. Nếu làm cả ngày như vậy thì eo đều có thể mệt đến gãy.
Đường Cẩm đi dọc theo con đường nhỏ rồi rẽ một cái. Bất chợt cô thấy cách đó không xa có một người phụ nữ đi đến, người đó đi rất thong thả, mặc sơ mi trắng, thắt hai cái bím tóc, khuôn mặt tròn trịa, bụng hơi nhô lên.
Đường Cẩm càng nhìn thì càng cảm thấy sườn mặt kia rất quen. Đến khi nhìn thấy chính diện, Đường Cẩm lập tức cảm thấy thật xúi quẩy, đúng là nữ chính Trần Nguyệt Thanh.
Theo lý mà nói, Đường Cẩm không có hứng thú với nam chính, thì Trần Nguyệt Thanh cũng chỉ là người xa lạ với cô. Nhưng thân phận pháo hôi làm cô cảm thấy hơi nhạy cảm, không muốn có tiếp xúc với nam nữ chính, tránh rước xui xẻo vào người. Huống hồ nguyên chủ còn đeo bám chồng của người ta, giờ nhìn mặt nhau cô cũng thấy xấu hổ.
Đường Cẩm híp mắt muốn đi vòng qua, hiển nhiệt Trần Nguyệt Thanh cũng thấy cô.
Trần Nguyệt Thanh cười mỉa một tiếng. Sắc mặt của cô ta rất khó coi, cũng phải thôi, ai thấy tình địch đều không thoải mái. Cho dù cô ta cảm thấy Đường Cẩm không có tư cách trở thành tình địch của mình, từ trước đến nay Lâm Tử Tu – chồng của cô ta cũng chưa hề chú ý đến Đường Cẩm, nhưng nguyên chủ cứ bám riết chồng của cô ta mãi không thôi, cho nên cô ta không vui cũng là điều dễ hiểu.
Vốn dĩ hai người đều định làm lơ đối phương, nhìn nhau ghét nhau mà định vòng xa một chút.
Đường Cẩm đi được vài bước thì chợt nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất, tiếng động rất mạnh, tiếp theo đó là từng đợt kêu rên. Cô quay đầu thì thấy Trần Nguyệt Thanh bị ngã ở bên bờ ruộng, bụng nằm sấp, rau dại rơi vãi đầy đất.
Thấy vậy, Đường Cẩm vội vàng tiến lên, sắc mặt hoảng loạn hỏi Trần Nguyệt Thanh: “Cô sao rồi?”
Đây là thai phụ đó, té ngã cũng không phải chuyện giỡn chơi, lỡ như mẹ và đứa bé trong bụng có chuyện gì thì sao.
Trần Nguyệt Thanh đã hoảng sợ đến nỗi không nói nên lời. Cô ta cắn răn duỗi tay về phía Đường Cẩm, Đường Cẩm định đỡ cô ta dậy nhưng tay cô quá yếu, không thể nâng Trần Nguyệt Thanh lên nổi. Thấy có người đi ngang qua, cô liền chạy đến gọi người giúp.
Sau một hồi luống cuống tay chân, cuối cùng bọn họ cũng đưa người đến trạm y tế ở trên đại đội. Có người đến báo tin cho người nhà của Trần Nguyệt Thanh. May mắn cô ta chỉ bị thất hồn lạc phách chứ đứa thai nhi vẫn bình yên vô sự.
Thấy không có chuyện gì, Đường Cẩm đang chuẩn bị rời đi thì cửa trạm y tế bỗng dưng bị vỗ đến vang dội. Một người phụ nữ trung niên hùng hổ vọt vào, nhìn thấy Đường Cẩm, bà ta oán hận trừng mắt rồi cắn chặt răng, dùng hết sức bình sinh vung cánh tay khô gầy về phía Đường Cẩm. Cô nhanh nhạy lắc mình tránh thoát, bất mãn nói: “Thím, thím định làm gì vậy?”
Vương Hồng Hà – mẹ của Trần Nguyệt Thanh trừng lớn mắt, vẻ mặt căm phẫn phun nước bọt xuống mặt đất. Bà ta đuổi theo Đường Cẩm định đánh người: “Có phải là mày làm hay không? Đồ đê tiện không biết xấu hổ! Bà đây đánh chết đồ tai hoa nhà mày! Cái thứ không biết xấu hổ này!”
Bà ta vừa tức giận mắng chửi vừa xông đến, may là có người kịp thời giữ.
Hóa ra Vương Hồng Hà tưởng cô đẩy.
Đường Cẩm định giải thích, nhưng Vương Hồng Hà không muốn nghe, vẫn cứ giương nanh múa vuốt chứ nhất quyết không buông tha. Vốn dĩ tính tình của Đường Cẩm khá tốt nhưng cũng bị bà ta ép cho phát bực.
Cô có ý tốt đưa Trần Nguyệt Thanh đi trạm y tế, vậy mà còn bị đổ oan: “Thím, phiền thím làm rõ chuyện này. Chuyện Trần Nguyệt Thanh té ngã không liên quan gì đến cháu, là cô ta không cẩn thận trượt ngã, cháu chỉ vừa khéo nhìn thấy nên đưa cô ta đến trạm y tế mà thôi.”
“Thím có kích động nhất thời cũng không thể trút giận lên người cháu. Cơ thể cháu rất yếu ớt, nếu như thím không có đủ bằng chứng mà đánh cháu, lỡ như cháu có chuyện gì thì chỉ nhận lỗi là không đủ đâu thím à.”
Đường Cẩm định xuống ruộng đưa nước, thuận đường đi dạo một chút để làm quen với tình hình.
Nơi này là đại đội sản xuất Hồng Táo ở miền Nam. Hiện tại đang đầu mùa xuân, vạn vật tỏa ra sự sống, cây bách và cây liễu xanh biếc mọc hai bên con đường, hoa dại mọc lấm tấm bên bờ ruộng, đung đưa trong gió. Bên trái là con mương, bên trong có rong rêu màu xanh lục, dòng nước chảy ào ạt. Những thứ này đều rất đẹp. Ở đằng xa, có rất nhiều người đang cong eo làm việc, quần áo của bọn họ xám xịt, từng người vung cuốc bằng cánh tay ngăm đen của mình.
Trồng lúa mì trông có vẻ đơn giản nhưng thật ra lại rất mệt. Đầu tiên phải đập nát hòn đất rắn chắc, đào từng hố nhỏ rồi rải hạt giống lúa mì lên. Tiếp theo còn phải bón phân, đứng ở phía dưới ánh nắng liên tục lặp lại chuỗi hành động giống nhau. Nếu làm cả ngày như vậy thì eo đều có thể mệt đến gãy.
Đường Cẩm đi dọc theo con đường nhỏ rồi rẽ một cái. Bất chợt cô thấy cách đó không xa có một người phụ nữ đi đến, người đó đi rất thong thả, mặc sơ mi trắng, thắt hai cái bím tóc, khuôn mặt tròn trịa, bụng hơi nhô lên.
Đường Cẩm càng nhìn thì càng cảm thấy sườn mặt kia rất quen. Đến khi nhìn thấy chính diện, Đường Cẩm lập tức cảm thấy thật xúi quẩy, đúng là nữ chính Trần Nguyệt Thanh.
Theo lý mà nói, Đường Cẩm không có hứng thú với nam chính, thì Trần Nguyệt Thanh cũng chỉ là người xa lạ với cô. Nhưng thân phận pháo hôi làm cô cảm thấy hơi nhạy cảm, không muốn có tiếp xúc với nam nữ chính, tránh rước xui xẻo vào người. Huống hồ nguyên chủ còn đeo bám chồng của người ta, giờ nhìn mặt nhau cô cũng thấy xấu hổ.
Đường Cẩm híp mắt muốn đi vòng qua, hiển nhiệt Trần Nguyệt Thanh cũng thấy cô.
Trần Nguyệt Thanh cười mỉa một tiếng. Sắc mặt của cô ta rất khó coi, cũng phải thôi, ai thấy tình địch đều không thoải mái. Cho dù cô ta cảm thấy Đường Cẩm không có tư cách trở thành tình địch của mình, từ trước đến nay Lâm Tử Tu – chồng của cô ta cũng chưa hề chú ý đến Đường Cẩm, nhưng nguyên chủ cứ bám riết chồng của cô ta mãi không thôi, cho nên cô ta không vui cũng là điều dễ hiểu.
Vốn dĩ hai người đều định làm lơ đối phương, nhìn nhau ghét nhau mà định vòng xa một chút.
Đường Cẩm đi được vài bước thì chợt nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất, tiếng động rất mạnh, tiếp theo đó là từng đợt kêu rên. Cô quay đầu thì thấy Trần Nguyệt Thanh bị ngã ở bên bờ ruộng, bụng nằm sấp, rau dại rơi vãi đầy đất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy vậy, Đường Cẩm vội vàng tiến lên, sắc mặt hoảng loạn hỏi Trần Nguyệt Thanh: “Cô sao rồi?”
Đây là thai phụ đó, té ngã cũng không phải chuyện giỡn chơi, lỡ như mẹ và đứa bé trong bụng có chuyện gì thì sao.
Trần Nguyệt Thanh đã hoảng sợ đến nỗi không nói nên lời. Cô ta cắn răn duỗi tay về phía Đường Cẩm, Đường Cẩm định đỡ cô ta dậy nhưng tay cô quá yếu, không thể nâng Trần Nguyệt Thanh lên nổi. Thấy có người đi ngang qua, cô liền chạy đến gọi người giúp.
Sau một hồi luống cuống tay chân, cuối cùng bọn họ cũng đưa người đến trạm y tế ở trên đại đội. Có người đến báo tin cho người nhà của Trần Nguyệt Thanh. May mắn cô ta chỉ bị thất hồn lạc phách chứ đứa thai nhi vẫn bình yên vô sự.
Thấy không có chuyện gì, Đường Cẩm đang chuẩn bị rời đi thì cửa trạm y tế bỗng dưng bị vỗ đến vang dội. Một người phụ nữ trung niên hùng hổ vọt vào, nhìn thấy Đường Cẩm, bà ta oán hận trừng mắt rồi cắn chặt răng, dùng hết sức bình sinh vung cánh tay khô gầy về phía Đường Cẩm. Cô nhanh nhạy lắc mình tránh thoát, bất mãn nói: “Thím, thím định làm gì vậy?”
Vương Hồng Hà – mẹ của Trần Nguyệt Thanh trừng lớn mắt, vẻ mặt căm phẫn phun nước bọt xuống mặt đất. Bà ta đuổi theo Đường Cẩm định đánh người: “Có phải là mày làm hay không? Đồ đê tiện không biết xấu hổ! Bà đây đánh chết đồ tai hoa nhà mày! Cái thứ không biết xấu hổ này!”
Bà ta vừa tức giận mắng chửi vừa xông đến, may là có người kịp thời giữ.
Hóa ra Vương Hồng Hà tưởng cô đẩy.
Đường Cẩm định giải thích, nhưng Vương Hồng Hà không muốn nghe, vẫn cứ giương nanh múa vuốt chứ nhất quyết không buông tha. Vốn dĩ tính tình của Đường Cẩm khá tốt nhưng cũng bị bà ta ép cho phát bực.
Cô có ý tốt đưa Trần Nguyệt Thanh đi trạm y tế, vậy mà còn bị đổ oan: “Thím, phiền thím làm rõ chuyện này. Chuyện Trần Nguyệt Thanh té ngã không liên quan gì đến cháu, là cô ta không cẩn thận trượt ngã, cháu chỉ vừa khéo nhìn thấy nên đưa cô ta đến trạm y tế mà thôi.”
“Thím có kích động nhất thời cũng không thể trút giận lên người cháu. Cơ thể cháu rất yếu ớt, nếu như thím không có đủ bằng chứng mà đánh cháu, lỡ như cháu có chuyện gì thì chỉ nhận lỗi là không đủ đâu thím à.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro