Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Niên Đại Văn, Tôi Giàu Lên Nhờ Mỹ Thực
Chỉ Ngủ Thôi Th...
Triều Sinh Tịch Nhập
2024-09-07 08:30:28
Đi hai mươi phút dọc theo con đường đất nhỏ, cuối cùng bọn họ cũng đến nhà Lục Trầm. Cô dâu và chú rể cùng đọc trích lời màu đỏ, Lục Trầm là cô nhi nên không cần bái gia trưởng, chỉ cần thực hiện nghi thức đọc trích lời vừa đơn giản vừa trịnh trọng là được.
Có năm bàn lớn được đặt trong sân, người ngồi đều là bạn bè thân thích của người trong đội sản xuất. Bọn họ mang theo quà đặt lên bàn, không túi gạo nhỏ thì cũng là mấy quả trứng gà hoặc một tấm vải dệt. Mùi hương của thức ăn bay ra từ phòng bếp.
Đường Cẩm mời bọn họ hai ly rượu gạo, nhưng vì tửu lượng không tốt nên mặt cô đỏ ửng.
Lục Trầm chú ý đến sắc mặt của Đường Cẩm, anh liền đến bên cạnh cô, khẽ nói: “Em vào phòng nghỉ ngơi trước đi.”
Đường Cẩm gật đầu rồi vào trong, bên ngoài huyên náo làm đầu cô hơi chuếnh choáng. Cô tò mò đánh giá bốn phía, phòng được sắp xếp sạch sẽ ngắn gọn, trên vách tường có một ít báo chí, sàn nhà bằng bùn đất, ở giữa có một chiếc giường gỗ được mắc màn, trong góc có mấy chiếc tủ, ánh mặt trời xuyên qua cánh cửa sổ có dán chữ “hỉ”.
Mãi cho đến chạng vạng trong sân mới trở nên yên tĩnh. Mắt thấy sắc trời càng lúc càng tối, sự hồi hộp trong lòng cô lại trỗi dậy.
Sau khi các thím giúp dọn dẹp phòng bếp xong, thì nhà này cũng chỉ còn lại Lục Trầm và Đường Cẩm.
“Lục Trầm, nhà anh có nước ấm không? Em định tắm rửa một cái.” Đường Cẩm đi vào phòng bếp.
Nghe vậy, Lục Trầm xách một thùng to vào, múc nước ấm đổ vô rồi cho thêm một ít nước lạnh, sau đó xách đến phòng phụ nhỏ: “Nếu nước không đủ thì gọi anh một tiếng.”
Chỉ có một ngọn đèn dầu đang sáng trong căn phòng nhỏ. Đường Cẩm tắm rất nhanh. Sàn nhà là bùn đất, nên nước vừa chảy xuống liền thấm vào đất, hòa tan thành bùn lầy. Tuy điều kiện đơn sơ nhưng có phòng tắm đơn đã không tồi, ở nhà họ Đường chỉ có thể tắm rửa trong nhà xí.
Nếu có sữa tắm hương hoa hồng thì tốt rồi, có thể làm cơ thể thơm hơn.
Đường Cẩm mặc một chiếc áo ngủ rộng thùng thình, đầu tóc đen nhánh ướt át rũ sau đầu, hơi nước bốc lên làm gò má của cô trở nên hồng hào, trong mắt có hơi nước, vải dệt dán trên bề mặt da phát họa từng đường cong mảnh khảnh uốn lượn của cô.
Khi Đường Cẩm đang ngồi lau tóc trong phòng, ống tay áo rộng để lộ cánh tay trắng nõn nà của cô, đến cả cần cổ cũng trắng. Dưới ánh đèn dầu lờ mờ, cơ thể của Đường Cẩm càng xinh đẹp tuyệt trần.
Lục Trầm bị sự trắng sáng này làm lóa mắt, anh ngượng ngùng dời mắt. Không khí có chút oi bức, anh lập tức lấy quần áo sạch rồi ra khỏi phòng ngủ.
Đường Cẩm nhìn bóng dáng cao lớn kia rồi vỗ gương mặt đỏ ửng, chuyện kế tiếp làm cô hơi thẹn thùng.
Nếu đã quyết định kết hôn với Lục Trầm, cô sẽ không trốn tránh chuyện kia.
Chỉ là hơi hồi hộp mà thôi.
Đàn ông tắm rửa khá nhanh, dùng nước xối một lần là được. Lục Trầm quay lại rất nhanh, cô nhìn ra được anh cũng có chút thận trọng, bởi vì chiếc giường anh nằm bấy lâu nay có thêm người mới. Anh đi qua giúp sửa lại màn rồi hỏi: “Muốn tắt đèn không?”
Đường Cẩm dịch vào trong rồi tỏ ra bình tĩnh nói: “Em không làm gì nữa, vậy mình đi ngủ sớm một chút.”
Lục Trầm thổi tắt đèn, căn phòng lập tức trở nên tối đen. Trong bóng đêm, anh cởi giày, phát ra tiếng sột soạt, sau đó anh chậm rãi đi vào nằm xuống, cơ thể cao lớn của anh làm chiếc giường trở nên chật chội. Nằm bên cạnh Đường Cẩm, anh có thể ngửi được mùi hương trong lành nhàn nhạt, còn có da thịt ấm áp, Lục Trầm chưa từng gần với người con gái nào như vậy nên tai anh dần đỏ lên.
Nhưng Lục Trầm lại cảm nhận được cánh tay của Đường Cẩm trở nên căng chặt trong nháy mắt. Thấy vậy, anh im lặng nhìn Đường Cẩm rồi xoay người, những ý nghĩ đen tối cũng bị dập tắt.
Người bên cạnh là vợ mới cưới của Lục Trầm, nhưng anh biết đối phương chán ghét mình, hai người nằm gần như vậy không khéo cô sẽ cảm thấy ghét anh hơn, anh sẽ không làm khó người khác.
Trước đây Lục Trầm cho rằng cưới vợ rồi thì sau này có thể sưởi ấm cho nhau, giúp đỡ nhau, hiện tại thì anh phát hiện trước và sau kết hôn chẳng có gì khác nhau cả. Nếu đã lấy nhau rồi, vậy thì anh sẽ cố gắng hoàn thành trách nhiệm của một người chồng.
Đường Cẩm lắng nghe tiếng động bên tai, ngón tay cuốn lấy chăn bông, còn đôi mắt thì nhìn lên nóc giường.
Đường Cẩm đợi mãi, đợi trong thấp thỏm mà vẫn không thấy Lục Trầm làm gì cả.
Sao người đàn ông bên cạnh mình vẫn nằm im vậy? Không phải đêm nay là đêm động phòng sao?
Không lẽ anh ấy chỉ muốn đắp chăn ngủ cạnh nhau cả đêm thôi?
Là Lục Trầm không hiểu chuyện đó, hay anh ấy không muốn?
Vậy thì không được, Đường Cẩm đã độc thân nhiều năm như vậy rồi, bây giờ đã có chồng, cô không muốn hai người chỉ đắp chăn nói chuyện phiếm.
Trước đây Đường Cẩm mới chỉ có chứng kiến thôi chứ chưa được trải nghiệm thực tế.
Đường Cẩm đảo mắt, mím môi, lấy hết can đảm nhích lại gần anh rồi thò tay ra tìm vị trí ngón tay của Lục Trầm. Khi tìm được rồi, cô dùng đầu ngón út khẽ gãi lòng bàn tay của anh.
Cơn ngứa truyền đến từ lòng bàn tay làm Lục Trầm phải mở bừng mắt, anh ngạc nhiên xoay đầu lại thì thấy ánh mắt ngượng ngùng của Đường Cẩm, điều này khiến anh ngạc nhiên đến nỗi đơ cả người. Anh nắm lấy bàn tay lộn xộn của Đường Cẩm, cố kiềm nén hỏi: “Em biết mình đang làm gì không?”
Mặt của Đường Cẩm đỏ ửng, cô đối mặt với Lục Trầm, khẽ ừ một tiếng rồi hỏi lại: “Hôm nay là ngày cưới của hai ta, anh không quên gì chứ?”
Có năm bàn lớn được đặt trong sân, người ngồi đều là bạn bè thân thích của người trong đội sản xuất. Bọn họ mang theo quà đặt lên bàn, không túi gạo nhỏ thì cũng là mấy quả trứng gà hoặc một tấm vải dệt. Mùi hương của thức ăn bay ra từ phòng bếp.
Đường Cẩm mời bọn họ hai ly rượu gạo, nhưng vì tửu lượng không tốt nên mặt cô đỏ ửng.
Lục Trầm chú ý đến sắc mặt của Đường Cẩm, anh liền đến bên cạnh cô, khẽ nói: “Em vào phòng nghỉ ngơi trước đi.”
Đường Cẩm gật đầu rồi vào trong, bên ngoài huyên náo làm đầu cô hơi chuếnh choáng. Cô tò mò đánh giá bốn phía, phòng được sắp xếp sạch sẽ ngắn gọn, trên vách tường có một ít báo chí, sàn nhà bằng bùn đất, ở giữa có một chiếc giường gỗ được mắc màn, trong góc có mấy chiếc tủ, ánh mặt trời xuyên qua cánh cửa sổ có dán chữ “hỉ”.
Mãi cho đến chạng vạng trong sân mới trở nên yên tĩnh. Mắt thấy sắc trời càng lúc càng tối, sự hồi hộp trong lòng cô lại trỗi dậy.
Sau khi các thím giúp dọn dẹp phòng bếp xong, thì nhà này cũng chỉ còn lại Lục Trầm và Đường Cẩm.
“Lục Trầm, nhà anh có nước ấm không? Em định tắm rửa một cái.” Đường Cẩm đi vào phòng bếp.
Nghe vậy, Lục Trầm xách một thùng to vào, múc nước ấm đổ vô rồi cho thêm một ít nước lạnh, sau đó xách đến phòng phụ nhỏ: “Nếu nước không đủ thì gọi anh một tiếng.”
Chỉ có một ngọn đèn dầu đang sáng trong căn phòng nhỏ. Đường Cẩm tắm rất nhanh. Sàn nhà là bùn đất, nên nước vừa chảy xuống liền thấm vào đất, hòa tan thành bùn lầy. Tuy điều kiện đơn sơ nhưng có phòng tắm đơn đã không tồi, ở nhà họ Đường chỉ có thể tắm rửa trong nhà xí.
Nếu có sữa tắm hương hoa hồng thì tốt rồi, có thể làm cơ thể thơm hơn.
Đường Cẩm mặc một chiếc áo ngủ rộng thùng thình, đầu tóc đen nhánh ướt át rũ sau đầu, hơi nước bốc lên làm gò má của cô trở nên hồng hào, trong mắt có hơi nước, vải dệt dán trên bề mặt da phát họa từng đường cong mảnh khảnh uốn lượn của cô.
Khi Đường Cẩm đang ngồi lau tóc trong phòng, ống tay áo rộng để lộ cánh tay trắng nõn nà của cô, đến cả cần cổ cũng trắng. Dưới ánh đèn dầu lờ mờ, cơ thể của Đường Cẩm càng xinh đẹp tuyệt trần.
Lục Trầm bị sự trắng sáng này làm lóa mắt, anh ngượng ngùng dời mắt. Không khí có chút oi bức, anh lập tức lấy quần áo sạch rồi ra khỏi phòng ngủ.
Đường Cẩm nhìn bóng dáng cao lớn kia rồi vỗ gương mặt đỏ ửng, chuyện kế tiếp làm cô hơi thẹn thùng.
Nếu đã quyết định kết hôn với Lục Trầm, cô sẽ không trốn tránh chuyện kia.
Chỉ là hơi hồi hộp mà thôi.
Đàn ông tắm rửa khá nhanh, dùng nước xối một lần là được. Lục Trầm quay lại rất nhanh, cô nhìn ra được anh cũng có chút thận trọng, bởi vì chiếc giường anh nằm bấy lâu nay có thêm người mới. Anh đi qua giúp sửa lại màn rồi hỏi: “Muốn tắt đèn không?”
Đường Cẩm dịch vào trong rồi tỏ ra bình tĩnh nói: “Em không làm gì nữa, vậy mình đi ngủ sớm một chút.”
Lục Trầm thổi tắt đèn, căn phòng lập tức trở nên tối đen. Trong bóng đêm, anh cởi giày, phát ra tiếng sột soạt, sau đó anh chậm rãi đi vào nằm xuống, cơ thể cao lớn của anh làm chiếc giường trở nên chật chội. Nằm bên cạnh Đường Cẩm, anh có thể ngửi được mùi hương trong lành nhàn nhạt, còn có da thịt ấm áp, Lục Trầm chưa từng gần với người con gái nào như vậy nên tai anh dần đỏ lên.
Nhưng Lục Trầm lại cảm nhận được cánh tay của Đường Cẩm trở nên căng chặt trong nháy mắt. Thấy vậy, anh im lặng nhìn Đường Cẩm rồi xoay người, những ý nghĩ đen tối cũng bị dập tắt.
Người bên cạnh là vợ mới cưới của Lục Trầm, nhưng anh biết đối phương chán ghét mình, hai người nằm gần như vậy không khéo cô sẽ cảm thấy ghét anh hơn, anh sẽ không làm khó người khác.
Trước đây Lục Trầm cho rằng cưới vợ rồi thì sau này có thể sưởi ấm cho nhau, giúp đỡ nhau, hiện tại thì anh phát hiện trước và sau kết hôn chẳng có gì khác nhau cả. Nếu đã lấy nhau rồi, vậy thì anh sẽ cố gắng hoàn thành trách nhiệm của một người chồng.
Đường Cẩm lắng nghe tiếng động bên tai, ngón tay cuốn lấy chăn bông, còn đôi mắt thì nhìn lên nóc giường.
Đường Cẩm đợi mãi, đợi trong thấp thỏm mà vẫn không thấy Lục Trầm làm gì cả.
Sao người đàn ông bên cạnh mình vẫn nằm im vậy? Không phải đêm nay là đêm động phòng sao?
Không lẽ anh ấy chỉ muốn đắp chăn ngủ cạnh nhau cả đêm thôi?
Là Lục Trầm không hiểu chuyện đó, hay anh ấy không muốn?
Vậy thì không được, Đường Cẩm đã độc thân nhiều năm như vậy rồi, bây giờ đã có chồng, cô không muốn hai người chỉ đắp chăn nói chuyện phiếm.
Trước đây Đường Cẩm mới chỉ có chứng kiến thôi chứ chưa được trải nghiệm thực tế.
Đường Cẩm đảo mắt, mím môi, lấy hết can đảm nhích lại gần anh rồi thò tay ra tìm vị trí ngón tay của Lục Trầm. Khi tìm được rồi, cô dùng đầu ngón út khẽ gãi lòng bàn tay của anh.
Cơn ngứa truyền đến từ lòng bàn tay làm Lục Trầm phải mở bừng mắt, anh ngạc nhiên xoay đầu lại thì thấy ánh mắt ngượng ngùng của Đường Cẩm, điều này khiến anh ngạc nhiên đến nỗi đơ cả người. Anh nắm lấy bàn tay lộn xộn của Đường Cẩm, cố kiềm nén hỏi: “Em biết mình đang làm gì không?”
Mặt của Đường Cẩm đỏ ửng, cô đối mặt với Lục Trầm, khẽ ừ một tiếng rồi hỏi lại: “Hôm nay là ngày cưới của hai ta, anh không quên gì chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro