Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Niên Đại Văn, Tôi Giàu Lên Nhờ Mỹ Thực
Lòng Đỏ Trứng M...
Triều Sinh Tịch Nhập
2024-09-07 08:30:28
Ngày hôm sau, Đường Như Phân lấy năm trứng vịt muối từ quà của người khác đưa cho Đường Cẩm. Chỉ cần bỏ trứng vịt vào bình nước muối và rượu đã nấu chín, đợi hương vị thấm vào trong trứng. Trứng vịt to hơn trứng gà, tròn vo, cầm rất chắc tay, bóng loáng sạch sẽ như đá cuội.
Đường Cẩm luộc chín năm quả rồi cắt một quả ra làm bốn múi cau. Lòng trắng trứng nhẵn mịn, màu sắc đơn điệu, phân tầng rõ ràng còn lòng đỏ thì đã trở nên cam hồng, mềm mại bóng nhẫy, ăn vào có vị mặn nhàn nhạt, lòng đỏ trứng đã không còn mùi tanh mà chỉ có hương thơm.
Còn bốn cái, lại khó bảo quản, Đường Cẩm dứt khoát tìm cách chế biến hết.
Đường Cẩm cầm mấy quả trứng trong tay, định dùng lòng đỏ làm một món thật ngon. Thật ra cô muốn ăn bánh nước trứng chảy, nhưng mà ở đây không có lò nướng, không làm được.
Cô ra vườn hái một quả bí đỏ thật lớn. Quả bí đỏ trong góc tường đã lớn, lớp vỏ màu cam bên ngoài nhiễm một lớp sương. Cô chọn một quả có hình trứng, cắt ra, bỏ vỏ bỏ ruột rồi cắt thành từng que dài bằng ngón tay.
Đường Cẩm chần sơ bí đỏ, để ráo rồi mang đi chiên.
Tiếp theo, Đường Cẩm nghiền nhuyễn lòng đỏ trứng muối, thêm rượu nấu ăn vào, sau đó xào trứng cho đến khi sủi bọt rồi cho bí đỏ vào đảo đều để cho mỗi que bí được bọc lòng đỏ trứng muối, que bí đỏ biến thành màu vàng nhạt, khiến người ta rất muốn ăn.
Vị mặn và vị ngọt đan chéo vào nhau nhưng không cảm thấy kỳ quái, ngược lại hai vị này kết hợp lại càng tăng thêm sức mạnh. Hai nguyên liệu kết hợp với nhau cũng không làm mất đi mùi thơm của trứng muối. Hơi ấm lan tràn khắp miệng, bên ngoài giòn, dường như có thể cảm nhận được lớp da xốp giòn bên ngoài hơi sụp xuống, thịt quả bí đỏ cùng lòng đỏ trứng thì vào miệng là tan.
Còn lại chút lòng trắng trứng. Đường Cẩm cắt thành từng hạt lựu, cho vào nấu chung với cháo, để cho cháo loãng nhạt nhẽo thêm chút hương vị. Từng hạt gạo nứt ra, sôi sùng sục. Khi nước cháo hơi sệt lại, Đường Cẩm rắc lên chút muối.
Lục Trầm ăn một que bí đỏ, híp mắt lại, hương vị dịu nhẹ, không khác đồ ăn vặt cho lắm. Nói chung là rất ngon,
Đường Cẩm hỏi: “Cháo này anh ăn được không?”
Thật ra Lục Trầm không thích lòng trắng trứng, anh cảm thấy nó có mùi tanh. Nếu ăn trứng luộc thì anh sẽ ăn chúng trước khi lòng trắng trứng nguội, mọi khi anh thích ăn trứng hấp và trứng chiên hơn.
Lục Trầm gật đầu, gạo vào miệng là tan, gần như không có mùi của lòng trắng trứng. Anh cười sung sướng nói: “Còn có thể uống thêm hai chén nữa.”
Nhìn Lục Trầm ăn ngon miệng như vậy, Đường Cẩm cũng muốn ăn, nên cô múc thêm một chén cháo.
Đường Cẩm luộc chín năm quả rồi cắt một quả ra làm bốn múi cau. Lòng trắng trứng nhẵn mịn, màu sắc đơn điệu, phân tầng rõ ràng còn lòng đỏ thì đã trở nên cam hồng, mềm mại bóng nhẫy, ăn vào có vị mặn nhàn nhạt, lòng đỏ trứng đã không còn mùi tanh mà chỉ có hương thơm.
Còn bốn cái, lại khó bảo quản, Đường Cẩm dứt khoát tìm cách chế biến hết.
Đường Cẩm cầm mấy quả trứng trong tay, định dùng lòng đỏ làm một món thật ngon. Thật ra cô muốn ăn bánh nước trứng chảy, nhưng mà ở đây không có lò nướng, không làm được.
Cô ra vườn hái một quả bí đỏ thật lớn. Quả bí đỏ trong góc tường đã lớn, lớp vỏ màu cam bên ngoài nhiễm một lớp sương. Cô chọn một quả có hình trứng, cắt ra, bỏ vỏ bỏ ruột rồi cắt thành từng que dài bằng ngón tay.
Đường Cẩm chần sơ bí đỏ, để ráo rồi mang đi chiên.
Tiếp theo, Đường Cẩm nghiền nhuyễn lòng đỏ trứng muối, thêm rượu nấu ăn vào, sau đó xào trứng cho đến khi sủi bọt rồi cho bí đỏ vào đảo đều để cho mỗi que bí được bọc lòng đỏ trứng muối, que bí đỏ biến thành màu vàng nhạt, khiến người ta rất muốn ăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vị mặn và vị ngọt đan chéo vào nhau nhưng không cảm thấy kỳ quái, ngược lại hai vị này kết hợp lại càng tăng thêm sức mạnh. Hai nguyên liệu kết hợp với nhau cũng không làm mất đi mùi thơm của trứng muối. Hơi ấm lan tràn khắp miệng, bên ngoài giòn, dường như có thể cảm nhận được lớp da xốp giòn bên ngoài hơi sụp xuống, thịt quả bí đỏ cùng lòng đỏ trứng thì vào miệng là tan.
Còn lại chút lòng trắng trứng. Đường Cẩm cắt thành từng hạt lựu, cho vào nấu chung với cháo, để cho cháo loãng nhạt nhẽo thêm chút hương vị. Từng hạt gạo nứt ra, sôi sùng sục. Khi nước cháo hơi sệt lại, Đường Cẩm rắc lên chút muối.
Lục Trầm ăn một que bí đỏ, híp mắt lại, hương vị dịu nhẹ, không khác đồ ăn vặt cho lắm. Nói chung là rất ngon,
Đường Cẩm hỏi: “Cháo này anh ăn được không?”
Thật ra Lục Trầm không thích lòng trắng trứng, anh cảm thấy nó có mùi tanh. Nếu ăn trứng luộc thì anh sẽ ăn chúng trước khi lòng trắng trứng nguội, mọi khi anh thích ăn trứng hấp và trứng chiên hơn.
Lục Trầm gật đầu, gạo vào miệng là tan, gần như không có mùi của lòng trắng trứng. Anh cười sung sướng nói: “Còn có thể uống thêm hai chén nữa.”
Nhìn Lục Trầm ăn ngon miệng như vậy, Đường Cẩm cũng muốn ăn, nên cô múc thêm một chén cháo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro