Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Niên Đại Văn, Tôi Giàu Lên Nhờ Mỹ Thực
Ngồi Tù
Triều Sinh Tịch Nhập
2024-09-07 08:30:28
Trời sáng, Lục Trầm lập tức lên thị trấn tìm cảnh sát. Châm lửa đốt người là chuyện không nhỏ, công an liền nhanh chóng cử người điều tra. Bởi vì đã có nghi phạm, tiến độ của vụ án này rất nhanh.
Người trong đội hai mặt nhìn nhau. Chuyện gì thế này? Vậy mà có cả công an nữa. Nghe được chuyện xảy ra của nhà họ Lục, bọn họ đều ngạc nhiên, tin tức này nhanh chóng trở thành tin tức sốt dẻo, tất cả đều ríu rít bàn luận là ai lại ác độc như thế.
Cuộc sống gập ghềnh là điều hiển nhiên. Ngày thường nếu mọi người có mâu thuẫn thì cũng lắm là cãi nhau, cãi xong chưa hả giận thì lao vào đánh nhau một trận là được rồi. Sẽ không ai tàn nhẫn đến nỗi đi giết người, dù sao thì cũng là mạng người.
Nghĩ đến việc có thể tên tội phạm giết người đang ẩn nấp trong đám người ở đây, bọn họ liền không khỏi cảm thấy lo sợ.
Mặt Trương Hồng Dương nhăn như khổ qua, thầm nghĩ sao vợ chồng Lục Trầm lại trực tiếp đi báo cảnh sát. Lúc này, trái tim của ông đang treo lơ lửng, nếu như kẻ phóng hỏa là người của đội, thì đội sản xuất sẽ mang tiến xấu. E rằng sau này nếu có người đến đội Hồng Táo liền bảo đây là nơi sống của tội phạm giết người.
Khi Trương Hồng Dương đang gắt gao theo dõi vụ án, thì ông nghe nói công an muốn đến nông trường Mộc Lan một chuyến. Trương Hồng Dương vừa thở phào nhẹ nhõm thì lập tức nhíu mày, không đúng, công an đến nông trường Mộc Lan làm gì?
Đầu óc Trương Hồng Dương lập tức lóe ra một ý nghĩ, không phải Vương Vi Dân ở nông trường Mộc Lan hay sao. Có lẽ việc này có liên quan đến Vương Vi Dân.
Nhưng mà Vương Vi Dân đang cải tạo lao động? Không lẽ anh ta lén quay về phóng hỏa?
Đầu óc bị nước vào sao?
Nếu như Vương Vi Dân có thể làm ra chuyện xấu xa như phá máy kéo, thì rất có khả năng anh ta sẽ đến trả thù Lục Trầm. Chỉ vì chuyện máy kéo mà hận Lục Trầm đến nỗi muốn giết người ta cũng quá phát rồ rồi.
Nhóm thanh niên trí thức lập tức phân rõ quan hệ với Vương Vi Dân, bọn họ không hề muốn bị anh ta liên lụy. Bọn họ cũng cảm thấy hoảng sợ vì bấy lâu nay sống chung một mái hiên với loại người âm hiểm như vậy.
Vương Vi Dân ở nông trường Mộc Lan đau đến nỗi chân sắp gãy, đầu đau như muốn nứt ra. Lúc anh ta trốn trở về tắm rửa thì trời cũng sắp sáng, không có thời gian đi ngủ nên sáng lên làm việc với đôi mắt giăng kín tơ máu.
Vương Vi Dân thất thần cuốc đất, lòng thì sợ hãi theo bản năng.
Sau khi anh ta trở về mới nhớ ra giày của mình rơi ở trên núi.
Nếu như Lục Trầm nhặt được thì phải làm sao đây?
Mí mắt của Vương Vi Dân nhảy liên hồi, anh ta bất an nắm chặt cái cuốc, yết hầu khô khốc.
Anh ta tự an ủi bản thân, rằng tối hôm qua trời đen thui như vậy, chắc chắn Lục Trầm không thể phát hiện ra.
Mà đó cũng chỉ là một chiếc giày thôi, không thể chứng minh được điều gì.
Chỉ cần Vương Vi Dân tỏ ra không làm gì, cố gắng giữ bí mật này thì sẽ không có ai phát hiện.
Lúc này, Vương Vi Dân mới hơi hối hận, hối hận vì sao mình lại đi đối phó Lục Trầm, nếu không thì sẽ không lâm vào hoàn cảnh gian nan như vậy.
Sau khi xây dựng tâm lý cho mình xong, cảm xúc của Vương Vi Dân ổn định được một chút.
Giữa trưa, khi Vương Vi Dân đang định ăn cơm thì có mấy người mặc đồng phục công an đến.
Cơ thể Vương Vi Dân lập tức cừng đờ, sắc mặt trắng bệch, một dòng khí lạnh chạy từ lòng bàn chân lên đỉnh đầu, phía sau lưng đổ mồ hôi hột, tim đập nhanh, rất muốn chạy trốn. Anh ta cố gắng giữ bình tĩnh, bởi vì càng hoảng loạn càng dễ khiến người khác nghi ngờ.
‘Công an đến đây làm gì? Đừng nói là đến bắt mình đấy. Sao Lục Trầm có thể hành động nhanh như vậy được?’
Vương Vi Dân lui về phía sau một bước, đầu óc xoay chuyển liên hồi, từng ý niệm lung tung rối loạn lần lượt lóe lên. Rất nhanh, chuyện anh ta lo lắng nhất đã đến, những công an kia là đến tìm anh ta.
“Đồng chí Vương, mời anh phối hợp với chúng tôi để điều tra.”
Hai chân Vương Vi Dân nhũn ra, anh ta dùng sức cắn đầu lưỡi mới có thể miễn cưỡng tỏ ra bình tĩnh.
‘Cho dù công an hỏi gì, mình cứ bảo không biết, có đánh chết cũng không thừa nhận là được.’
Nhưng trong tay công an có một chiếc giày trùng với số đo của Vương Vi Dân, còn tìm được chiếc còn lại trong phòng anh ta, xác nhận chiếc giày kia là của Vương Vi Dân.
Nếu Vương Vi Dân vẫn luôn canh giữ nông trường, thế tại sao chiếc giày kia lại chạy đến Hồng Táo?
Công an còn hỏi những người xung quanh Vương Vi Dân. Có người thấy anh ta giặt quần áo, mùi thối như rơi vào hố phân. Mà con đường sau nhà của Lục Trầm và Đường Cẩm có dấu phân rơi, hẳn là đường anh ta chạy trốn.
Khi hỏi mấy vấn đề này, Vương Vi Dân liền ấp a ấp úng, căn bản là không thể giải thích rõ ràng. Dưới sự tra hỏi của công an, sợi dây lý trí của Vương Vi Dân bị chặt đứt, anh ta tuyệt vọng lẩm bẩm, gần như muốn khóc.
Anh ta biết lần này mình thật sự tiêu rồi, nửa đời sau của anh ta bị hủy hoại hoàn toàn.
Vương Vi Dân bị công an mang đi, anh ta bị phán xử ba năm tù có thời hạn.
Tin tức được truyền lại đội sản xuất Hồng Táo, mọi người cùng thổn thức. Trước đó không lâu còn thấy người, vậy mà bây giờ đã ngồi tù.
Hiện tại Đường Cẩm mới cảm nhận được câu nói “Thà đắc tội mười quân tử chứ đừng đắc tội một gã tiểu nhân.” Ý bảo Vương Vi Dân là tiểu nhân, không biết khi nào sẽ chui ra cắn ta một ngụm, may là đã bị nhốt lại.
Lòng đố kỵ của gã đàn ông này quá đáng sợ.
Đường Cẩm bế Than Nắm lên xoa nắn một lúc, vuốt cái bụng thịt mum múp. Than Nắm thì híp mắt lại tỏ ra thích ý, ngoan ngoãn để lộ cái bụng, móng vuốt thì ôm ngón tay Đường Cẩm. Vừa ngoan vừa dễ thương!
Đường Cẩm được vuốt thỏa thích. Cô cảm thấy nuôi chó là quyết định đúng đắn, lần này cún con thể hiện rất tốt. Cô thêm một phần cơm để khen thưởng nó, lại bện cầu mây làm món đồ chơi cho Than Nắm.
Tiêu tốn tổng cộng bốn ngày, Lục Trầm mới xây xong bức tường, còn tìm trên núi chút bụi gai trở về để trồng trọt ở góc tường. Đợi đến khi bụi gai bao vây toàn bộ tường sân, hẳn là ăn trộm sẽ không có hứng thú đến thăm.
Giữa tháng năm, Đường Cẩm bị Liễu Xuân Hoa gọi về nhà một chuyến. Lần này cô không thể từ chối bởi vì con trai của bà ta sắp kết hôn. Thời gian từ lúc xem mắt đến tổ chức hôn lễ rất gấp rút, người chị trên danh nghĩa như Đường Cẩm phải đến chúc mừng.
Đương nhiên, lý do để Liễu Xuân Hoa cố ý mời Đường Cẩm không chỉ vì mặt mũi, mà còn muốn phần tiền mừng của cô.
Tiệc có bốn bàn, đa phần đều là chút thức ăn chay và bánh ngô, không có chút mỡ nào, ở giữa bày đĩa cá và khoai tây xào thịt thể trông không quá bủn xỉn.
Người trong đội hai mặt nhìn nhau. Chuyện gì thế này? Vậy mà có cả công an nữa. Nghe được chuyện xảy ra của nhà họ Lục, bọn họ đều ngạc nhiên, tin tức này nhanh chóng trở thành tin tức sốt dẻo, tất cả đều ríu rít bàn luận là ai lại ác độc như thế.
Cuộc sống gập ghềnh là điều hiển nhiên. Ngày thường nếu mọi người có mâu thuẫn thì cũng lắm là cãi nhau, cãi xong chưa hả giận thì lao vào đánh nhau một trận là được rồi. Sẽ không ai tàn nhẫn đến nỗi đi giết người, dù sao thì cũng là mạng người.
Nghĩ đến việc có thể tên tội phạm giết người đang ẩn nấp trong đám người ở đây, bọn họ liền không khỏi cảm thấy lo sợ.
Mặt Trương Hồng Dương nhăn như khổ qua, thầm nghĩ sao vợ chồng Lục Trầm lại trực tiếp đi báo cảnh sát. Lúc này, trái tim của ông đang treo lơ lửng, nếu như kẻ phóng hỏa là người của đội, thì đội sản xuất sẽ mang tiến xấu. E rằng sau này nếu có người đến đội Hồng Táo liền bảo đây là nơi sống của tội phạm giết người.
Khi Trương Hồng Dương đang gắt gao theo dõi vụ án, thì ông nghe nói công an muốn đến nông trường Mộc Lan một chuyến. Trương Hồng Dương vừa thở phào nhẹ nhõm thì lập tức nhíu mày, không đúng, công an đến nông trường Mộc Lan làm gì?
Đầu óc Trương Hồng Dương lập tức lóe ra một ý nghĩ, không phải Vương Vi Dân ở nông trường Mộc Lan hay sao. Có lẽ việc này có liên quan đến Vương Vi Dân.
Nhưng mà Vương Vi Dân đang cải tạo lao động? Không lẽ anh ta lén quay về phóng hỏa?
Đầu óc bị nước vào sao?
Nếu như Vương Vi Dân có thể làm ra chuyện xấu xa như phá máy kéo, thì rất có khả năng anh ta sẽ đến trả thù Lục Trầm. Chỉ vì chuyện máy kéo mà hận Lục Trầm đến nỗi muốn giết người ta cũng quá phát rồ rồi.
Nhóm thanh niên trí thức lập tức phân rõ quan hệ với Vương Vi Dân, bọn họ không hề muốn bị anh ta liên lụy. Bọn họ cũng cảm thấy hoảng sợ vì bấy lâu nay sống chung một mái hiên với loại người âm hiểm như vậy.
Vương Vi Dân ở nông trường Mộc Lan đau đến nỗi chân sắp gãy, đầu đau như muốn nứt ra. Lúc anh ta trốn trở về tắm rửa thì trời cũng sắp sáng, không có thời gian đi ngủ nên sáng lên làm việc với đôi mắt giăng kín tơ máu.
Vương Vi Dân thất thần cuốc đất, lòng thì sợ hãi theo bản năng.
Sau khi anh ta trở về mới nhớ ra giày của mình rơi ở trên núi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu như Lục Trầm nhặt được thì phải làm sao đây?
Mí mắt của Vương Vi Dân nhảy liên hồi, anh ta bất an nắm chặt cái cuốc, yết hầu khô khốc.
Anh ta tự an ủi bản thân, rằng tối hôm qua trời đen thui như vậy, chắc chắn Lục Trầm không thể phát hiện ra.
Mà đó cũng chỉ là một chiếc giày thôi, không thể chứng minh được điều gì.
Chỉ cần Vương Vi Dân tỏ ra không làm gì, cố gắng giữ bí mật này thì sẽ không có ai phát hiện.
Lúc này, Vương Vi Dân mới hơi hối hận, hối hận vì sao mình lại đi đối phó Lục Trầm, nếu không thì sẽ không lâm vào hoàn cảnh gian nan như vậy.
Sau khi xây dựng tâm lý cho mình xong, cảm xúc của Vương Vi Dân ổn định được một chút.
Giữa trưa, khi Vương Vi Dân đang định ăn cơm thì có mấy người mặc đồng phục công an đến.
Cơ thể Vương Vi Dân lập tức cừng đờ, sắc mặt trắng bệch, một dòng khí lạnh chạy từ lòng bàn chân lên đỉnh đầu, phía sau lưng đổ mồ hôi hột, tim đập nhanh, rất muốn chạy trốn. Anh ta cố gắng giữ bình tĩnh, bởi vì càng hoảng loạn càng dễ khiến người khác nghi ngờ.
‘Công an đến đây làm gì? Đừng nói là đến bắt mình đấy. Sao Lục Trầm có thể hành động nhanh như vậy được?’
Vương Vi Dân lui về phía sau một bước, đầu óc xoay chuyển liên hồi, từng ý niệm lung tung rối loạn lần lượt lóe lên. Rất nhanh, chuyện anh ta lo lắng nhất đã đến, những công an kia là đến tìm anh ta.
“Đồng chí Vương, mời anh phối hợp với chúng tôi để điều tra.”
Hai chân Vương Vi Dân nhũn ra, anh ta dùng sức cắn đầu lưỡi mới có thể miễn cưỡng tỏ ra bình tĩnh.
‘Cho dù công an hỏi gì, mình cứ bảo không biết, có đánh chết cũng không thừa nhận là được.’
Nhưng trong tay công an có một chiếc giày trùng với số đo của Vương Vi Dân, còn tìm được chiếc còn lại trong phòng anh ta, xác nhận chiếc giày kia là của Vương Vi Dân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu Vương Vi Dân vẫn luôn canh giữ nông trường, thế tại sao chiếc giày kia lại chạy đến Hồng Táo?
Công an còn hỏi những người xung quanh Vương Vi Dân. Có người thấy anh ta giặt quần áo, mùi thối như rơi vào hố phân. Mà con đường sau nhà của Lục Trầm và Đường Cẩm có dấu phân rơi, hẳn là đường anh ta chạy trốn.
Khi hỏi mấy vấn đề này, Vương Vi Dân liền ấp a ấp úng, căn bản là không thể giải thích rõ ràng. Dưới sự tra hỏi của công an, sợi dây lý trí của Vương Vi Dân bị chặt đứt, anh ta tuyệt vọng lẩm bẩm, gần như muốn khóc.
Anh ta biết lần này mình thật sự tiêu rồi, nửa đời sau của anh ta bị hủy hoại hoàn toàn.
Vương Vi Dân bị công an mang đi, anh ta bị phán xử ba năm tù có thời hạn.
Tin tức được truyền lại đội sản xuất Hồng Táo, mọi người cùng thổn thức. Trước đó không lâu còn thấy người, vậy mà bây giờ đã ngồi tù.
Hiện tại Đường Cẩm mới cảm nhận được câu nói “Thà đắc tội mười quân tử chứ đừng đắc tội một gã tiểu nhân.” Ý bảo Vương Vi Dân là tiểu nhân, không biết khi nào sẽ chui ra cắn ta một ngụm, may là đã bị nhốt lại.
Lòng đố kỵ của gã đàn ông này quá đáng sợ.
Đường Cẩm bế Than Nắm lên xoa nắn một lúc, vuốt cái bụng thịt mum múp. Than Nắm thì híp mắt lại tỏ ra thích ý, ngoan ngoãn để lộ cái bụng, móng vuốt thì ôm ngón tay Đường Cẩm. Vừa ngoan vừa dễ thương!
Đường Cẩm được vuốt thỏa thích. Cô cảm thấy nuôi chó là quyết định đúng đắn, lần này cún con thể hiện rất tốt. Cô thêm một phần cơm để khen thưởng nó, lại bện cầu mây làm món đồ chơi cho Than Nắm.
Tiêu tốn tổng cộng bốn ngày, Lục Trầm mới xây xong bức tường, còn tìm trên núi chút bụi gai trở về để trồng trọt ở góc tường. Đợi đến khi bụi gai bao vây toàn bộ tường sân, hẳn là ăn trộm sẽ không có hứng thú đến thăm.
Giữa tháng năm, Đường Cẩm bị Liễu Xuân Hoa gọi về nhà một chuyến. Lần này cô không thể từ chối bởi vì con trai của bà ta sắp kết hôn. Thời gian từ lúc xem mắt đến tổ chức hôn lễ rất gấp rút, người chị trên danh nghĩa như Đường Cẩm phải đến chúc mừng.
Đương nhiên, lý do để Liễu Xuân Hoa cố ý mời Đường Cẩm không chỉ vì mặt mũi, mà còn muốn phần tiền mừng của cô.
Tiệc có bốn bàn, đa phần đều là chút thức ăn chay và bánh ngô, không có chút mỡ nào, ở giữa bày đĩa cá và khoai tây xào thịt thể trông không quá bủn xỉn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro