Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Niên Đại Văn, Tôi Giàu Lên Nhờ Mỹ Thực
Thận Khía Hoa X...
Triều Sinh Tịch Nhập
2024-09-07 08:30:28
Tuy không mua được thịt trong cửa hàng thịt, nhưng ở trong thị trấn cũng có chợ đen bán một vài vật tư khan hiếm. Chợ đen như vậy thường không cố định, còn có người chuyên môn hỗ trợ theo dõi.
Có một con đường đất đi qua thị trấn Tây Sơn, trên mặt đường là nơi cho người qua lại, phía dưới có một cái động, tổng thể trông giống một cây cầu, lại có một con đường cắt ngang qua động, người ta thường giao dịch điểm cắt này.
Chợ đen ở trên đường về nhà, Đường Cẩm đi một vòng, trên sạp nhỏ có gà vịt vải dệt bông và giày, mặc dù cô muốn mua nhiều thứ nhưng lại không mua nổi.
Trong nhà còn có chút tiền tiết kiệm, nhưng thời gian đổi điểm công còn rất xa, trước mắt hai người không thừa tiền nên cần phải chi tiêu tiết kiệm.
Khi Đường Cẩm đang thất vọng, thì có một người đàn ông lén lút đặt giỏ vào góc, rồi vén lớp rơm ở trên ra, vậy mà bên trong là thịt lợn, còn có thịt mỡ trắng bóng.
Hai mắt Đường Cập lập tức lóe sáng, cô lôi kéo Lục Trầm phấn khích tiến lên. Miếng thịt mỡ mà cô từng ghét nhất giờ đây lại trở nên đáng yêu hơn bao giờ hết. Cô chọn một miếng mỡ lá nhỏ, định trở về thắng một vại mỡ lợn, sau này có thêm chất béo cho mỗi bữa cơm, cho dù nó có giá một đồng bảy một cân thì cô cũng bỏ tiền mua.
Mua được mỡ lợn xong, tâm trạng khi đi trên con đường đất gồ ghề của Đường Cẩm cũng rất tốt.
Vốn dĩ Đường Cẩm định nấu canh thận, bởi vì không cần tiêu tốn dầu cài sang quý mà còn có thể giữ hương vị tươi mới. Nhưng khi vừa thắng mỡ lợn xong, nhìn dầu trơn sôi sùng sục tropng nồi, ngửi hương thịt bay ra, cô nhịn không được quyết định đổi ý.
Canh thận lợn nào có ngon bằng thận xào! Cả ngày chỉ có canh suông, cô thèm những món có hương vị mạnh.
Đường Cẩm cho mỡ lợn vào bình, rồi rắc đường lên tóp mỡ thơm giòn. Tiếp đó, cô cắt màng trắng của thận, cắt thành hình hoa mỏng mềm, khử tanh rồi bỏ vào cái nồi mới vừa thắng mỡ lợn. Thận khía hoa gặp nhiệt độ của mỡ thì vang lên tiếng xèo xèo, Đường Cẩm nhanh chóng đảo đều, lại cho ớt cay ngâm vào, quả thực mùi vị kia rất tuyệt.
Mùi hương kích thích lan rộng, Lục Trầm cũng không còn tâm tư tiếp tục đắp tường trong sân. Anh rửa sạch bùn đất trên người rồi đóng cửa lớn lại, cách đó không xa có mấy hộ gia đình, sợ mùi hương bay ra làm người đến cửa hỏi.
Cả thận khía hoa chua cay trơn mềm và cơm khoai lang trong nồi đều bị ăn sạch sẽ, đến cả nước sốt cũng bị càn quét.
Lục Trầm nếm thử hai miếng tóp mỡ thì không muốn ăn nữa, nói là để lại cho Đường Cẩm ăn vặt.
Đường Cẩm vuốt bụng no nê, thích ý nhìn Lục Trầm dọn bát đũa.
Thật ra các công việc nội trợ không mệt, nhưng lại rất lặt vặt phức tạp. Ngưỡi xung quanh đều cho rằng việc này là của phụ nữ, làm việc ở bên ngoài rồi còn phải về nhà giặt giũ nấu nướng, còn đàn ông thì không phụ giúp một chút nào, bởi vì bọn họ cho rằng việc nhà không phải là chuyện của đàn ông, trừ phi việc đó cần có nhiều sức lực.
Nhưng Lục Trầm trưởng thành trong bấp bênh. Từ khi bà ngoại sống cùng anh không còn, không có ai chăm sóc thì anh phải tự biết lo cho bản thân, từ đó hình thành tính cách sống độc lập, việc đồng án lẫn việc nhà đều tinh thông.
Đường Cẩm không quan tâm nhà người khác phân công thế nào, nhưng cô rất vừa lòng việc Lục Trầm sẵn lòng làm việc nhà. Điều này chứng tỏ đối phương bằng long san sẻ, thông cảm với cô. Nếu như cô tự mình đảm nhiệm nhiều việc, nói không chừng còn sẽ biến anh thành người chồng gia trưởng.
Lục Trầm sẽ không nói lời hay, nhưng hành vi lẫn biểu hiện của anh làm Đường Cẩm có cảm giác an toàn, có niềm tin muốn kéo dài cuộc hôn nhân này.
Đường Cẩm ngủ trưa tỉnh lại thì mơ màng nghe được tiếng nước tí tách. Giọt nước rơi lên nóc nhà rồi chảy xuống mái hiên, rơi vào phiến đá tạo nên tiếng vang trong trẻo. Trên cửa sổ cũng bị bịt kín một màn hơi nước, không khí ẩm ướt thông qua khe hở chui vào trong phòng.
Buổi sáng vẫn còn ánh nắng trên bầu trời, thế mà buổi chiều lại có mưa to, mây đen giăng đầy, nước mưa xôn xao súc rửa cỏ cây đất đá.
Độ ấm trong nhà giảm xuống làm Đường Cẩm cảm thấy hơi lạnh, cô kéo đệm chăn ra, cũng không còn tâm trạng ngủ nữa. Cô ngồi dậy nhìn xung quanh với đôi mắt còn buồn ngủ thì thấy ánh sáng trong phòng trở nên ảm đảm hơn nhiều.
Lục Trầm đang đang rổ trong nhà chính, vừa thêm đồ gia dụng lại vừa có thể giết thời gian.
Đường Cẩm đi đến cửa nhìn mưa rơi từng hạt, cuốn theo bùn đất chảy vào trong sân. Mưa lớn như vậy chắc chắn không thể nào ra ngoài làm việc, nhưng chỉ ngồi không thì quá nhàm chán, cô nghĩ một lúc rồi quyết định lấy đậu xanh từ phòng bếp ra.
Rồi cô lại lấy một cái chậu lớn, đổ nước rồi cho đậu xanh vào ngâm. Đường Cẩm định ủ giá để thêm chút thức ăn cho mâm cơm. Lúc này không có rau dưa trái vụ, mùa xuân chỉ có rau xanh, rau dại, củ cải và khoai tây, cô ăn đến ngán rồi.
Mưa dần nhỏ lại, chỉ có mái hiên vẫn còn nhỏ những giọt nước, bầu trời xám xịt, không khí khá trong lành.
Đường Cẩm thay ủng đi mưa, thả mấy quả trứng gà, quần áo rách rưới và chút vải mới mua hôm nay vào giỏ.
Giày trong góc phòng đã được mang mấy năm, đến nỗi đế giày đều bị mài mòn, mặt giày cũng thủng mấy lỗ. Bởi vì khó lấy phiếu vải, cho nên rất khó thay giày mới, phải vá đi vá lại.
Có một con đường đất đi qua thị trấn Tây Sơn, trên mặt đường là nơi cho người qua lại, phía dưới có một cái động, tổng thể trông giống một cây cầu, lại có một con đường cắt ngang qua động, người ta thường giao dịch điểm cắt này.
Chợ đen ở trên đường về nhà, Đường Cẩm đi một vòng, trên sạp nhỏ có gà vịt vải dệt bông và giày, mặc dù cô muốn mua nhiều thứ nhưng lại không mua nổi.
Trong nhà còn có chút tiền tiết kiệm, nhưng thời gian đổi điểm công còn rất xa, trước mắt hai người không thừa tiền nên cần phải chi tiêu tiết kiệm.
Khi Đường Cẩm đang thất vọng, thì có một người đàn ông lén lút đặt giỏ vào góc, rồi vén lớp rơm ở trên ra, vậy mà bên trong là thịt lợn, còn có thịt mỡ trắng bóng.
Hai mắt Đường Cập lập tức lóe sáng, cô lôi kéo Lục Trầm phấn khích tiến lên. Miếng thịt mỡ mà cô từng ghét nhất giờ đây lại trở nên đáng yêu hơn bao giờ hết. Cô chọn một miếng mỡ lá nhỏ, định trở về thắng một vại mỡ lợn, sau này có thêm chất béo cho mỗi bữa cơm, cho dù nó có giá một đồng bảy một cân thì cô cũng bỏ tiền mua.
Mua được mỡ lợn xong, tâm trạng khi đi trên con đường đất gồ ghề của Đường Cẩm cũng rất tốt.
Vốn dĩ Đường Cẩm định nấu canh thận, bởi vì không cần tiêu tốn dầu cài sang quý mà còn có thể giữ hương vị tươi mới. Nhưng khi vừa thắng mỡ lợn xong, nhìn dầu trơn sôi sùng sục tropng nồi, ngửi hương thịt bay ra, cô nhịn không được quyết định đổi ý.
Canh thận lợn nào có ngon bằng thận xào! Cả ngày chỉ có canh suông, cô thèm những món có hương vị mạnh.
Đường Cẩm cho mỡ lợn vào bình, rồi rắc đường lên tóp mỡ thơm giòn. Tiếp đó, cô cắt màng trắng của thận, cắt thành hình hoa mỏng mềm, khử tanh rồi bỏ vào cái nồi mới vừa thắng mỡ lợn. Thận khía hoa gặp nhiệt độ của mỡ thì vang lên tiếng xèo xèo, Đường Cẩm nhanh chóng đảo đều, lại cho ớt cay ngâm vào, quả thực mùi vị kia rất tuyệt.
Mùi hương kích thích lan rộng, Lục Trầm cũng không còn tâm tư tiếp tục đắp tường trong sân. Anh rửa sạch bùn đất trên người rồi đóng cửa lớn lại, cách đó không xa có mấy hộ gia đình, sợ mùi hương bay ra làm người đến cửa hỏi.
Cả thận khía hoa chua cay trơn mềm và cơm khoai lang trong nồi đều bị ăn sạch sẽ, đến cả nước sốt cũng bị càn quét.
Lục Trầm nếm thử hai miếng tóp mỡ thì không muốn ăn nữa, nói là để lại cho Đường Cẩm ăn vặt.
Đường Cẩm vuốt bụng no nê, thích ý nhìn Lục Trầm dọn bát đũa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật ra các công việc nội trợ không mệt, nhưng lại rất lặt vặt phức tạp. Ngưỡi xung quanh đều cho rằng việc này là của phụ nữ, làm việc ở bên ngoài rồi còn phải về nhà giặt giũ nấu nướng, còn đàn ông thì không phụ giúp một chút nào, bởi vì bọn họ cho rằng việc nhà không phải là chuyện của đàn ông, trừ phi việc đó cần có nhiều sức lực.
Nhưng Lục Trầm trưởng thành trong bấp bênh. Từ khi bà ngoại sống cùng anh không còn, không có ai chăm sóc thì anh phải tự biết lo cho bản thân, từ đó hình thành tính cách sống độc lập, việc đồng án lẫn việc nhà đều tinh thông.
Đường Cẩm không quan tâm nhà người khác phân công thế nào, nhưng cô rất vừa lòng việc Lục Trầm sẵn lòng làm việc nhà. Điều này chứng tỏ đối phương bằng long san sẻ, thông cảm với cô. Nếu như cô tự mình đảm nhiệm nhiều việc, nói không chừng còn sẽ biến anh thành người chồng gia trưởng.
Lục Trầm sẽ không nói lời hay, nhưng hành vi lẫn biểu hiện của anh làm Đường Cẩm có cảm giác an toàn, có niềm tin muốn kéo dài cuộc hôn nhân này.
Đường Cẩm ngủ trưa tỉnh lại thì mơ màng nghe được tiếng nước tí tách. Giọt nước rơi lên nóc nhà rồi chảy xuống mái hiên, rơi vào phiến đá tạo nên tiếng vang trong trẻo. Trên cửa sổ cũng bị bịt kín một màn hơi nước, không khí ẩm ướt thông qua khe hở chui vào trong phòng.
Buổi sáng vẫn còn ánh nắng trên bầu trời, thế mà buổi chiều lại có mưa to, mây đen giăng đầy, nước mưa xôn xao súc rửa cỏ cây đất đá.
Độ ấm trong nhà giảm xuống làm Đường Cẩm cảm thấy hơi lạnh, cô kéo đệm chăn ra, cũng không còn tâm trạng ngủ nữa. Cô ngồi dậy nhìn xung quanh với đôi mắt còn buồn ngủ thì thấy ánh sáng trong phòng trở nên ảm đảm hơn nhiều.
Lục Trầm đang đang rổ trong nhà chính, vừa thêm đồ gia dụng lại vừa có thể giết thời gian.
Đường Cẩm đi đến cửa nhìn mưa rơi từng hạt, cuốn theo bùn đất chảy vào trong sân. Mưa lớn như vậy chắc chắn không thể nào ra ngoài làm việc, nhưng chỉ ngồi không thì quá nhàm chán, cô nghĩ một lúc rồi quyết định lấy đậu xanh từ phòng bếp ra.
Rồi cô lại lấy một cái chậu lớn, đổ nước rồi cho đậu xanh vào ngâm. Đường Cẩm định ủ giá để thêm chút thức ăn cho mâm cơm. Lúc này không có rau dưa trái vụ, mùa xuân chỉ có rau xanh, rau dại, củ cải và khoai tây, cô ăn đến ngán rồi.
Mưa dần nhỏ lại, chỉ có mái hiên vẫn còn nhỏ những giọt nước, bầu trời xám xịt, không khí khá trong lành.
Đường Cẩm thay ủng đi mưa, thả mấy quả trứng gà, quần áo rách rưới và chút vải mới mua hôm nay vào giỏ.
Giày trong góc phòng đã được mang mấy năm, đến nỗi đế giày đều bị mài mòn, mặt giày cũng thủng mấy lỗ. Bởi vì khó lấy phiếu vải, cho nên rất khó thay giày mới, phải vá đi vá lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro