Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Tôi Có Được Con Của Bá Tổng

Chương 39

2024-11-20 01:13:20

Lương Gia Hứa thậm chí còn không biết làm thế nào mà hắn cùng Khúc Thiên Dao trở lại phòng thay đồ, hắn chỉ biết mình đã chịu đả kích, đến nỗi kí ức của hắn trống rỗng một lúc lâu, việc này có lẽ không kém gì khi hắn biết Khúc Thiên Dao là nam.

“Gia Hứa, anh không sao chứ?”

“Không.” Lương Gia Hứa nhìn Khúc Thiên Dao bằng ánh mắt phức tạp, “Cậu… cậu biết từ khi nào?”

“Hôm sát thanh ấy không phải là tôi đã ngất xỉu sao? Chính là lần đó.”

“Vậy… tại sao cậu lại…”

“Sao tôi không nói cho anh biết đúng không?” Khúc Thiên Dao cười nói, “Lần trước anh cũng bị dọa cho sợ thành như vậy, sao tôi dám nói nữa?”

Lương Gia Hứa: “…” Cho nên phải công kích tinh thần tôi hai lần sao?

Khúc Thiên Dao thấy hắn sửng sốt như vậy cũng không nói gì, cầm kịch bản trên tay lật xem, khi chuyên gia trang điểm nói xong rồi, Trần Đan Mạn mới từ ngoài cửa đi vào, “Thiên Dao, trợ lý mới của em đến rồi.”

Khúc Thiên Dao nghe vậy, chuyển sự chú ý về phía người đi theo Trần Đan Mạn, trên mũi người này đeo một cặp kính, nhìn thấy cậu thì nở nụ cười nhạt, nhưng lông mày lại nhíu lại, điều này vô thức khiến Khúc Thiên Dao nghĩ đến nhân vật nam u sầu trong tiểu thuyết dễ làm người ta cảm thấy tiếc nuối, “Anh Khúc.”

Khúc Thiên Dao gật đầu nói: “Không cần phải xa lạ như vậy, cậu bao nhiêu tuổi?” Đối phương nói tuổi của mình, Khúc Thiên Dao tiếp tục nói: “Vậy cứ gọi tôi là anh Dao như Tiểu Ngư là được, tình huống của tôi cậu biết rồi chứ?”

“Biết… biết ạ…” Vừa nói, cậu ta vừa liếc nhìn xuống bụng Khúc Thiên Dao, “Sau này có việc gì nặng nhọc cứ để tôi làm là được.”

“Được, vậy sau này làm phiền cậu rồi.”

Khúc Thiên Dao mỉm cười xua tay, bảo mọi người rời đi, Trần Đan Mạn vẫn có chút lo lắng nói: “Thiên Dao, em xác định không có chuyện gì sao? Em phải biết tình huống của mình không thể chậm trễ, lần này quay ít nhất là ba đến năm tháng mới xong, nếu có chuyện gì xảy ra thì em không thể đợi được.”

“Không sao đâu, nếu không có chuyện gì thì em nghĩ ba bốn tháng là quay xong. Đến lúc đó chắc chỉ lớn bằng này thôi.” Khúc Thiên Dao ra hiệu: “Cảnh mang thai quay cuối nên cái bụng này không cần phải hóa trang nữa, vừa hay.”

“Nhưng mà…”

“Được rồi, được rồi mà.” Khúc Thiên Dao xua tay, “Hạo Phong còn chưa nói gì, chị đừng lo lắng quá.”

Trần Đan Mạn nghe xong cảm thấy khổ tâm, ai nói Mẫn Hạo Phong không nói gì? Hắn chỉ làm ra vẻ một người đàn ông tốt, ủng hộ mọi việc trước mặt Khúc Thiên Dao mà thôi, sau lưng thì căn dặn đủ điều. Ngay cả trợ lý mới cũng là hắn chọn lựa trong một đống người cuối cùng chọn ra người xuất thân trong sạch, làm việc thì nhanh nhẹn, điều quan trọng hơn hết là trông cậu ta rất bình thường và không thể gây chú ý với Khúc Thiên Dao.

Khi đạo diễn gọi người, Lương Gia Hứa vẫn còn ngơ ngác ở bên cạnh, bị Khúc Thiên Dao gọi hai lần mới phản ứng lại, mất hồn mất vía rời đi, nhìn thấy bóng dáng hắn rời đi, Trần Đan Mạn trong lòng bày tỏ sự đồng tình, không lâu trước đây bản thân cô cũng bị đả kích đến cả đêm mất ngủ.

Dàn diễn viên của “Thủ Thiên Tâm” rất hùng hậu, mặc dù Khúc Thiên Dao vẫn chưa nhận ra hết mọi người, nhưng có chuyên gia hóng chuyện Tiểu Ngư ở đây thì cậu hoàn toàn yên tâm, khi đứng bên cạnh cậu, Tiểu Ngư sẽ giới thiệu từng người cho cậu làm quen, còn kèm theo một vài lời giải thích đơn giản, sau một hồi lâu cậu cũng đã nắm được thông tin của kha khá người rồi.

Hiện tại bọn họ đang ở trong một phim trường trong thành phố, chủ yếu quay những cảnh lúc đầu Hoa Dung còn ở trong Phủ, có cảnh Hoa Dung lúc nhỏ và một số cảnh khi trưởng thành, sau khi trưởng thành đương nhiên cũng có Lương Gia Hứa phối diễn, nhưng không quá nhiều, nên đã điều chỉnh cảnh quay theo lịch trình của hắn, dù vậy cũng không có ảnh hưởng gì lớn.

Ngoài ra, còn có hai đứa trẻ sáu tuổi một trai một gái phối hợp diễn xuất, chúng rất hoạt bát và thích chơi đùa, lần đầu tiên nhìn thấy Khúc Thiên Dao, bọn chúng đã cãi nhau vì không biết nên gọi cậu là anh trai hay chị gái, Khúc Thiên Dao ở bên cạnh xem đến vui vẻ, còn quay video cho Mẫn Hạo Phong xem.

Mẫn Hạo Phong xem xong cũng rất vui, sau đó gửi tin nhắn cho Khúc Thiên Dao: Sinh xong đứa này thì sinh thêm đứa nữa đi, hoàn thành tâm nguyện có một con trai một gái của anh.

Khúc Thiên Dao không hề khách khích đáp lại bằng từ “Cút”.

Mẫn Hạo Phong: Icon đáng thương kèm chữ vì sao vậy và dấu chấm hỏi.

Khúc Thiên Dao: Tình yêu à, cơn ốm nghén của tôi vừa đỡ chút, anh đừng phá hoại tôi nữa, mỉm cười.

Mẫn Hạo Phong: Em không muốn bé con của chúng mình nữa rồi sao?

Khúc Thiên Dao: Sinh một đứa cho anh đã là cho anh thể diện rồi, nếu tới lúc đó mà tôi không còn giữ được thân hình này nữa thì tôi sẽ đánh chết đầu sỏ tội ác là anh trước tiên.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mẫn Hạo Phong: Hình trái tim

Khúc Thiên Dao nhìn trái tim màu đỏ được gửi đến từ phía bên kia, đột nhiên cảm thấy hai người như ông nói gà bà nói vịt vậy.

“Anh Thiên Dao ơi.” Người thu hút sự chú ý của Khúc Thiên Dao là một cô bé tên Đinh Phái Hàm trên tay cầm ba viên kẹo: “Cho anh một cái nè.”

Kẹo có ba vị: dâu, cam và nho, Khúc Thiên Dao cười nói: “Hàm Hàm muốn ăn cái nào nè?”

Đinh Phái Hàm đưa tay lại gần nói: “Anh chọn trước đi ạ.”

“Hàm Hàm chọn trước đi.”

“Thật ạ?” Đinh Phái Hàm do dự chỉ vào vị dâu: “Vậy em muốn cái này.”

“Vì sao? Hàm Hàm thích vị dâu tây hả?”

Đinh Phái Hàm lắc đầu nói: “Bởi vì nó có màu hồng ạ.”

Khúc Thiên Dao buồn cười, đưa tay đặt cục kẹo vị dâu tây vào tay Đinh Phái Hàm, còn gọi cậu bé tên Hứa Giai Anh đến, bảo cậu nhóc chọn một cục kẹo, cậu thì lấy cục kẹo vị cam còn lại.

Trẻ nhỏ khi quay phim khó kiểm soát hơn người lớn, xét đến vấn đề này, đoàn phim đã sắp xếp cảnh quay thả lỏng hơn một chút xíu, tuy nhiên vẫn có nhiều vấn đề xảy ra, nên tâm trạng của đạo diễn cũng không được tốt lắm, ông kiềm chế bản thân rất lâu cuối cũng không chịu nổi nên nói nặng lời, làm hai đứa nhỏ khóc ngay tại chỗ.

Cha mẹ bọn trẻ vội vàng đến dỗ dành nhưng nhất thời không dỗ được, đành phải quay cảnh của Khúc Thiên Dao với các diễn viên khác trước, quay xong thì hai đứa trẻ cũng đã ngừng khóc nhưng khi nhìn thấy đạo diễn chúng vẫn còn sợ, phát huy càng tệ hơn.

Đạo diễn tên là Tôn Văn Hoa, mọi người thường gọi ông là đạo diễn Tôn, ông nổi tiếng nghiêm khắc, có nhiều lần còn mắng diễn viên đến khóc, nhưng cũng không thể phủ nhận ông đã cho ra mắt rất nhiều tác phẩm giành được giải thưởng, cũng giúp rất nhiều người trở nên nổi tiếng.

Nhưng đối với hai đứa nhỏ này, dù ông có nghiêm khắc đến đâu cũng vô ích, nhất là mấy đứa càng nói càng khóc lớn hơn.

“Lại đây nào” Khúc Thiên Dao vẫy tay với hai đứa nhỏ, từ trong túi Tiểu Ngư mang theo lấy ra ba viên kẹo xí muội, mỗi đứa một viên.

Kẹo này là kẹo tự làm mà cậu dùng để giảm ốm nghén, nên chua hơn kẹo thông thường rất nhiều, hai đứa trẻ vừa cho vào miệng liền nhăn mặt, Khúc Thiên Dao nhân cơ hội chụp tấm ảnh, đợi đến khi hai đứa chịu không nổi nữa nôn ra thì cậu mới đưa ảnh cho chúng nó xem, “Hai đứa coi nè, có phải xấu lắm không?”

Nhìn thấy chính mình trên màn hình, khuôn mặt Đinh Phái Hàm càng nhăn nhó khó coi hơn: “Đây không phải là em, xóa đi.”

“Là em đó nha.” Khúc Thiên Dao vừa nói vừa phóng to hình ảnh lên: “Em nhìn nè, vừa rồi em khóc cũng trông như thế này, mọi người đều nhìn thấy hết đó.”

Đinh Phái Hàm nghe vậy bĩu môi, rất không vui, Khúc Thiên Dao lại nói: “Có nên chụp thêm một tấm nữa không nhỉ?”

Cậu vừa nhấc tay, Đinh Phái Hàm lập tức cố gắng nở nụ cười, Khúc Thiên Dao cười nói: “Nhìn xem, em hiện tại đang quay phim, sau này sẽ phát sóng, như vậy thì cả nước sẽ thấy em trong bộ dạng xấu xí như vậy rồi.”

Đinh Phái Hàm trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng Hứa Giai Anh ở một bên lại hừ lạnh nói: “Em không sợ đâu!”

“Em không sợ à.” Khúc Thiên Dao nói: “Nhưng những đứa trẻ khác trong trường cũng sẽ nhìn thấy, tới lúc đó mọi người trong lớp sẽ biết em là đứa thích khóc nhè rồi.”

Hứa Giai Anh nghe vậy khẽ cau mày, lâm vào trầm tư, một lúc sau mới miễn cưỡng gật đầu.

Không biết thực sự sợ hãi hay đơn thuần chỉ là tâm trạng vui vẻ, lần này hai đứa trẻ quay nhanh chóng được thông qua, tối đến lại quay thêm một cảnh nữa rồi mọi người tan làm.

Lúc bọn họ rời đi, Mẫn Hạo Phong đã đợi ở bên ngoài, Trần Đan Mạn thấy vậy thì về trước, Khúc Thiên Dao đi tới lên xe, thắt dây an toàn xong, Mẫn Hạo Phong không khởi động xe mà hỏi: “Hôm nay có mệt không?”

“Không mệt nha, mới ngày đầu tiên mà mệt nổi gì, tôi đói rồi, chúng ta đi ăn khuya đi.”

Khúc Thiên Dao nói xong, Mẫn Hạo Phong mới lái xe rời đi, trên đường còn nói chuyện hai đứa trẻ trên phim trường, Mẫn Hạo Phong nghe xong tâm trạng cũng rất tốt nói: “Nhìn không ra em còn biết dỗ con nít nữa nha.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Lúc trước tôi đã từng làm việc với mấy đứa nhỏ một khoảng thời gian. Trẻ con rất ngay thẳng, còn thích chống lại người lớn, khi nói chuyện với bọn chúng như ra lệnh ngược lại sẽ phản tác dụng.”

“Học được rồi.” Mẫn Hạo Phong cười nói: “Xem ra sau này anh phải học theo em cách chăm sóc trẻ con rồi.”

“Đi, tìm người khác đến dạy anh.” Khúc Thiên Dao sờ bụng, “Không biết là nam hay nữ, nếu nó nghịch ngợm quá thì đưa nó đến công ty, tôi không thể dắt nó theo được.”

“Được.” Mẫn Hạo Phong nói: “Hay là tôi thuê thêm vài trợ lý chơi cùng nó nhé?”

“Không được.” Khúc Thiên Dao lười biếng nói: “Anh đừng có chiều hư nó.”

“Không sao, trẻ con sinh ra là để chiều chuộng mà.”

“Đến lúc đó chiều nó riết giống như Khúc Thiên Dao lúc trước thì làm sao đây?”

Mẫn Hạo Phong nghe xong liền rơi vào trầm mặc, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Chúng ta phải tìm thời gian bàn bạc chuyện giáo dục con cái mới được.”

“Thuận theo tự nhiên là được rồi.”

Mẫn Hạo Phong đưa Khúc Thiên Dao đi ăn khuya rồi trở về căn hộ, buổi tối hắn xử lý công việc ở trong thư phòng, Khúc Thiên Dao ở bên ngoài đọc kịch bản.

Khúc Thiên Dao dạo này rất dễ thèm ăn, ở nhà hầu như luôn có đồ ăn vặt, đa số là đồ chua ngọt, trong đó phần nhiều là bánh ngọt và món tráng miệng do đầu bếp của Mẫn gia gửi tới để trong tủ. Cậu muốn ăn khi nào cũng được.

“A Dao.”

Mân Hạo Phong làm xong công việc đi ra, lập tức đưa tay ôm lấy Khúc Thiên Dao, kết quả hắn chưa kịp ôm lấy người đã bị Khúc Thiên Dao nhét một viên kẹo xí muội vào trong miệng, lông mày hắn nhíu lại: “Em lạnh nhạt như vậy?”

Khúc Thiên Dao vẫn nhìn chằm chằm kịch bản, nhàn nhạt nói: “Không phải lạnh nhạt, mà là chê anh phiền, anh làm xong việc hết chưa?”

Mẫn Hạo Phong có chút ủy khuất: “Sắp xong rồi, anh phải nghỉ ngơi một lát mà.”

“Nghỉ ngơi làm gì?” Khúc Thiên Dao nhướng mi liếc hắn một cái, “Anh không làm việc, chẳng lẽ tương lai để con và tôi đói chết hay sao?”

“Vậy em cũng nên thưởng cho anh đi chứ.”

“Vậy tôi đi nấu cho anh một tô…” Khúc Thiên Dao còn chưa kịp nói xong, Mẫn Hạo Phong đã dùng miệng ngăn cậu lại, vị chua trong miệng làm cậu sững người, chờ cậu tỉnh táo lại Mẫn Hạo Phong đã thả cậu ra, “Mì..”

Mẫn Hạo Phong nhẹ nhàng hỏi bên tai cậu: “Đi ngủ có được không?”

Tai Khúc Thiên Dao nóng lên, mặt cậu đỏ bừng, đẩy Mẫn Hạo Phong ra nói: “Tôi đi đánh răng.”

Lúc Khúc Thiên Dao lên giường, Mẫn Hạo Phong vẫn còn đang ở trong phòng làm việc, chờ đến khi hắn lên giường thì Khúc Thiên Dao đã ngủ rồi, nghe thấy tiếng cửa mở cậu tỉnh dậy trong chốc lát, thấy là Mẫn Hạo Phong thì cậu lại ngủ tiếp.

Ngày hôm sau Khúc Thiên Dao hiếm khi dậy sớm hơn Mẫn Hạo Phong nên cậu đi nấu mì, lúc Mẫn Hạo Phong tỉnh dậy thì cậu đã ăn xong và đang chuẩn bị ra ngoài.

“Hôm nay sớm thế?”

“Ừm, hôm nay có thể sẽ quay phim đến khuya, anh cứ ngủ trước đi.”

“Không cần anh đi đón em sao?”

“Không cần đâu.” Khúc Thiên Dao xua tay nói: “Tôi đi trước, anh nhớ ăn mì trong nồi nha.”

Nhìn thấy bóng dáng Khúc Thiên Dao vội vã bỏ chạy, Mẫn Hạo Phong không khỏi thở dài, ngày xưa hắn cũng từng nghĩ đến việc có một người vợ dịu dàng đáng yêu, nhưng bây giờ xem ra… chặng đường phía trước vẫn còn rất dài.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Tôi Có Được Con Của Bá Tổng

Số ký tự: 0