Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Tôi Có Được Con Của Bá Tổng
Chương 6
2024-11-20 01:13:20
Khúc Thiên Dao tốn thời gian dọn nhà, lần này cô không mang theo nhiều đồ, chỉ mang theo mấy bộ quần áo nam nữ và một số vật dụng cần thiết hàng ngày, nhưng Khúc Thiên Tứ lại chê quá qua loa lại chuyển cho cậu một ít tiền, bảo cậu đi sắm thêm đồ.
Bất kể Khúc Thiên Tứ đưa ra yêu cầu gì, Khúc Thiên Dao đều gật đầu đồng ý, trước khi tiễn người đi còn nhiều lần đảm bảo mình sẽ chú ý nhiều hơn, việc này đến đây mới tính là kết thúc.
Việc đầu tiên Khúc Thiên Dao làm sau khi tiễn Khúc Thiên Tứ đi chính là đi tắm và thay quần áo, cậu mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình và bật điều hòa trong phòng.
Trí nhớ của cậu khá tốt nên việc ghi nhớ kịch bản không quá khó, cái khó là nghiền ngẫm nhân vật, nhất là với một người mà toàn bộ vai diễn đều tập trung vào biểu cảm trên gương mặt và cử động.
Trong khoảng thời gian này, Trần Đan Mạn còn gọi điện hỏi thăm tiến độ của cậu thế nào, cậu đảm bảo nói không có vấn đề gì, ngược lại khiến Trần Đan Mạn hơi lo lắng, còn luôn dặn cậu đừng miễn cưỡng quá, làm Khúc Thiên Dao không biết phải làm sao.
Khúc Thiên Tứ lo lắng cho cậu cũng đã tới đây mấy lần, có lần còn dẫn theo Khúc Thiên Ca, sau khi Khúc Thiên Ca đến liền đứng ở cửa sống chết cũng không chịu vào, nguyên nhân là cô cảm thấy nhà của Khúc Thiên Dao nhất định rất lộn xộn và bẩn, thậm chí còn có mùi, đến khi Khúc Thiên Tứ đẩy cô vào cửa, cô hét thảm thiết như một con ngỗng bị cắt tiết.
Sau đó nhìn thấy căn nhà ngăn nắp gọn gàng lại khen ngợi, cô và Khúc Thiên Tứ đều nhìn Khúc Thiên Dao như nhìn một con quái vật.
Sau này cậu mới biết, hôm đó hai người thật ra còn dẫn theo người giúp việc đến, chỉ cần một cuộc điện thoại, bất cứ lúc nào cũng sẽ có người đến giúp cậu dọn dẹp nhà cửa.
Khúc Thiên Dao xuất thân không được coi là tốt, không mắc bệnh công tử bột, cộng thêm “ý thức lãnh thổ” mạnh mẽ nên sau này cuộc sống khá giả hơn có rất nhiều chuyện cũng đều tự mình lo liệu.
Quần áo sau khi giặt xong sẽ treo vào tủ theo thứ tự nhất định, để tránh khi buổi sáng thức dậy lật tìm xung quanh, có thể nằm ì trên giường sẽ tốt hơn. Vệ sinh phòng bếp sau khi sử dụng là để tránh việc nấu nướng lần sau không sạch sẽ gây hại cho cơ thể, ảnh hưởng đến công việc, đến khi đó còn phải “tăng ca”.
Cùng một chuyện cậu có thể nói ra hàng tá việc liên quan với nhau, mặc dù có người trêu chọc nói cậu mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nhưng bản thân Khúc Thiên Dao lại cho rằng cậu đơn thuần chỉ là lười.
Hôm đến trường quay, Trần Đan Mạn đích thân đến đón người, vốn là chuẩn bị tinh thần đối phó với tiểu công chúa tức giận khi rời giường, nhưng khi nhìn thấy người đang đứng đợi mình ở dưới lầu thì rất bất ngờ, thậm chí không khỏi nhìn về phía chân trời.
Đúng là mặt trời mọc từ đằng đông.
Nhìn thấy Trần Đan Mạn nhìn chằm chằm chân trời hồi lâu, Khúc Thiên Dao hỏi: “Chị Mạn, sao vậy?”
“Không… chỉ là cảm thấy hôm nay bầu trời…” Trần Đan Mạn sửng sốt một chút nói, đột nhiên nhìn về phía Khúc Thiên Dao, “Em vừa gọi chị là gì?”
Khúc Thiên Dao hơi ngờ vực: “Chị Mạn… có vấn đề gì sao?”
Trần Đan Mạn: “…” Vấn đề quá lớn luôn!
Cô công chúa nhỏ này bình thường ngay cả tên mình cũng không gọi, luôn miệng kêu “Này” hoặc là “Đằng ấy”, đây là đổi tính rồi sao?!
Khúc Thiên Dao ngược lại cũng không nghĩ nhiều, cậu chỉ cảm thấy Trần Đan Mạn lớn tuổi hơn mình, gọi cô là chị là lẽ đương nhiên, trước đây cậu vẫn luôn gọi người đại diện của mình như vậy.
Lúc trước Trần Đan Mạn từng nghe Khúc Thiên Tứ nói Khúc Thiên Dao có hơi là lạ, nhưng cũng không phải không tốt, hiện tại cô đã hiểu được, chuyện này thật sự là quá kỳ lạ.
Mà sự kỳ lạ này lên đến đỉnh điểm khi thấy Khúc Thiên Dao đang lật xem kịch bản, thậm chí còn có chút đáng sợ.
Cô công chúa nhỏ này vậy mà lại mang theo kịch bản, hơn nữa còn đang đọc nó!
Sau khi xuống xe phải đi thay quần áo và trang điểm, đến cửa liền nghe thấy bên trong có động tĩnh, Trần Đan Mạn giật mình, cô công chúa nhỏ nhà mình rất ghét chia sẻ đồ dùng với người khác, không phải ai cũng biết điều này sao?
Nhìn thấy Trần Đan Mạn đứng ở cửa do dự, Khúc Thiên Dao hỏi: “Sao vậy?”
“Không…”
Nhìn thấy cô do dự, Khúc Thiên Dao đi tới, phát hiện trong phòng có hai người đang nói chuyện.
“Tại sao lại là Khúc Thiên Dao? Mỗi lần có vai diễn tốt đều là của cô ta. Cô ta căn bản không nổi tiếng còn luôn mắc bệnh ngôi sao.”
“Hết cách, ai bảo người ta có một người anh giàu có.”
“Nhà đầu tư cho bộ phim này không phải…”
“Đúng vậy, nhưng người ta và Khúc gia là thế giao, nên chuyện tốt đương nhiên phải chừa cho cô ta rồi.”
“Vậy tại sao không giao vai nữ chính cho cô ta?”
“Cô cũng không nghĩ coi, với kỹ năng diễn xuất của cô ta thì có diễn được không?”
Nghe thấy tiếng cười từ trong phòng truyền ra, Khúc Thiên Dao rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, loại phát triển sứt sẹo này thật khiến người ta đau bụng.
“Thiên Dao…” Trần Đan Mạn cũng nghe thấy hết, cô thấy Khúc Thiên Dao đang cau mày thì nuốt nước miếng, ngập ngừng nói: “Chắc là sai sót bên đoàn phim, chị đi hỏi lại…”
“Chúng ta làm gì có nhiều thời gian như vậy?” Khúc Thiên Dao nói xong liền đẩy cửa đi vào, hai người trong phòng đều giật mình, sau khi nhìn thấy cậu, sắc mặt lập tức thay đổi, cậu chỉ nhẹ gật đầu, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống và nói: “Mau lên, đừng lãng phí thời gian.”
Cậu nói như vậy, Trần Đan Mạn và hai trợ lý mới phản ứng lại và bắt đầu làm việc.
Sau khi trang điểm xong, cậu nhìn mình trong gương rất xinh đẹp, tuy trước đây cậu từng đóng phim cổ trang nhưng đây là lần đầu tiên cậu mặc đồ của nhân vật nữ, dù vậy nhìn vẫn rất đẹp! Nhân vật này trang điểm cũng không cầu kỳ lắm, nên trang phục rất đơn giản, dựa vào sự hiểu biết của cậu về nguyên chủ, thực sự không hiểu làm sao một người thích khoe mẽ như vậy lại có thể đảm nhận vai diễn này.
Khúc Thiên Dao lúc đầu không có nhiều cảnh, xem kịch bản một lúc vẫn còn thời gian, cậu ở trong phòng ngoài ngồi xem kịch bản cũng không làm gì, Khúc Thiên Dao quyết định đi ra ngoài xem thử trước, lúc bước ra cửa thì có một người vội vội vàng vàng chạy tới tông vào cậu, cả hai đều ngồi bệt xuống đất.
“Thật xin lỗi, cô không sao chứ?” Khúc Thiên Dao đứng dậy đỡ người lên, nhìn thấy người nọ mặc trang phục màu hồng, chắc là người trong đoàn phim. “Xin lỗi, tôi không nhìn thấy.”
Đối phương nghe vậy, nắm lấy tay Khúc Thiên Dao mau chóng đứng dậy, xua tay nói: “Không sao, không sao, tại tôi đi không nhìn đường.” Nói xong cô vội vàng chạy đi. Khúc Thiên Dao lúc này mới nhớ ra kiểm tra quần áo của mình, xác nhận không có vấn đề gì mới chậm rãi đi ra ngoài.
Bên ngoài vẫn còn sớm, nên cậu đứng từ xa quan sát, ở thế giới này phần lớn người đối với cậu đều là người xa lạ, nhưng cậu lại biết nam chính. Trong khoảng thời gian này, ngoài việc đọc kịch bản ra, thì cậu còn đọc một số tin tức giải trí, tốt xấu gì cũng phải nhận biết được những người khá nổi tiếng, nam chính là một trong số đó – nam diễn viên được yêu thích nhất Lương Gia Hứa.
Cậu nhìn lướt qua đám đông và xác định đại khái số người, khi nhìn thấy người cũng đang đứng ở đằng xa thì sững sờ giây lát, lập tức tim cậu bắt đầu đập liên hồi “thình thịch, thình thịch”.
Mẫn Hạo Phong!
Tại sao hắn lại đến đây!
Nghĩ đến lời hứa trước đây với Mẫn Hạo Phong, chân cậu muốn di chuyển, kết quả vừa quay người lại thì nghe thấy có người gọi tên mình, cậu quay đầu nhìn lại phát hiện đó là trợ lý của mình, “Chị Dao, đạo diễn gọi chị kìa.”
Khúc Thiên Dao: “…”
Cậu ngước mắt nhìn về phía Mẫn Hạo Phong, phát hiện hắn vẫn chưa phát hiện ra mình nên quyết định bất chấp đi qua.
Bất kể Khúc Thiên Tứ đưa ra yêu cầu gì, Khúc Thiên Dao đều gật đầu đồng ý, trước khi tiễn người đi còn nhiều lần đảm bảo mình sẽ chú ý nhiều hơn, việc này đến đây mới tính là kết thúc.
Việc đầu tiên Khúc Thiên Dao làm sau khi tiễn Khúc Thiên Tứ đi chính là đi tắm và thay quần áo, cậu mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình và bật điều hòa trong phòng.
Trí nhớ của cậu khá tốt nên việc ghi nhớ kịch bản không quá khó, cái khó là nghiền ngẫm nhân vật, nhất là với một người mà toàn bộ vai diễn đều tập trung vào biểu cảm trên gương mặt và cử động.
Trong khoảng thời gian này, Trần Đan Mạn còn gọi điện hỏi thăm tiến độ của cậu thế nào, cậu đảm bảo nói không có vấn đề gì, ngược lại khiến Trần Đan Mạn hơi lo lắng, còn luôn dặn cậu đừng miễn cưỡng quá, làm Khúc Thiên Dao không biết phải làm sao.
Khúc Thiên Tứ lo lắng cho cậu cũng đã tới đây mấy lần, có lần còn dẫn theo Khúc Thiên Ca, sau khi Khúc Thiên Ca đến liền đứng ở cửa sống chết cũng không chịu vào, nguyên nhân là cô cảm thấy nhà của Khúc Thiên Dao nhất định rất lộn xộn và bẩn, thậm chí còn có mùi, đến khi Khúc Thiên Tứ đẩy cô vào cửa, cô hét thảm thiết như một con ngỗng bị cắt tiết.
Sau đó nhìn thấy căn nhà ngăn nắp gọn gàng lại khen ngợi, cô và Khúc Thiên Tứ đều nhìn Khúc Thiên Dao như nhìn một con quái vật.
Sau này cậu mới biết, hôm đó hai người thật ra còn dẫn theo người giúp việc đến, chỉ cần một cuộc điện thoại, bất cứ lúc nào cũng sẽ có người đến giúp cậu dọn dẹp nhà cửa.
Khúc Thiên Dao xuất thân không được coi là tốt, không mắc bệnh công tử bột, cộng thêm “ý thức lãnh thổ” mạnh mẽ nên sau này cuộc sống khá giả hơn có rất nhiều chuyện cũng đều tự mình lo liệu.
Quần áo sau khi giặt xong sẽ treo vào tủ theo thứ tự nhất định, để tránh khi buổi sáng thức dậy lật tìm xung quanh, có thể nằm ì trên giường sẽ tốt hơn. Vệ sinh phòng bếp sau khi sử dụng là để tránh việc nấu nướng lần sau không sạch sẽ gây hại cho cơ thể, ảnh hưởng đến công việc, đến khi đó còn phải “tăng ca”.
Cùng một chuyện cậu có thể nói ra hàng tá việc liên quan với nhau, mặc dù có người trêu chọc nói cậu mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nhưng bản thân Khúc Thiên Dao lại cho rằng cậu đơn thuần chỉ là lười.
Hôm đến trường quay, Trần Đan Mạn đích thân đến đón người, vốn là chuẩn bị tinh thần đối phó với tiểu công chúa tức giận khi rời giường, nhưng khi nhìn thấy người đang đứng đợi mình ở dưới lầu thì rất bất ngờ, thậm chí không khỏi nhìn về phía chân trời.
Đúng là mặt trời mọc từ đằng đông.
Nhìn thấy Trần Đan Mạn nhìn chằm chằm chân trời hồi lâu, Khúc Thiên Dao hỏi: “Chị Mạn, sao vậy?”
“Không… chỉ là cảm thấy hôm nay bầu trời…” Trần Đan Mạn sửng sốt một chút nói, đột nhiên nhìn về phía Khúc Thiên Dao, “Em vừa gọi chị là gì?”
Khúc Thiên Dao hơi ngờ vực: “Chị Mạn… có vấn đề gì sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Đan Mạn: “…” Vấn đề quá lớn luôn!
Cô công chúa nhỏ này bình thường ngay cả tên mình cũng không gọi, luôn miệng kêu “Này” hoặc là “Đằng ấy”, đây là đổi tính rồi sao?!
Khúc Thiên Dao ngược lại cũng không nghĩ nhiều, cậu chỉ cảm thấy Trần Đan Mạn lớn tuổi hơn mình, gọi cô là chị là lẽ đương nhiên, trước đây cậu vẫn luôn gọi người đại diện của mình như vậy.
Lúc trước Trần Đan Mạn từng nghe Khúc Thiên Tứ nói Khúc Thiên Dao có hơi là lạ, nhưng cũng không phải không tốt, hiện tại cô đã hiểu được, chuyện này thật sự là quá kỳ lạ.
Mà sự kỳ lạ này lên đến đỉnh điểm khi thấy Khúc Thiên Dao đang lật xem kịch bản, thậm chí còn có chút đáng sợ.
Cô công chúa nhỏ này vậy mà lại mang theo kịch bản, hơn nữa còn đang đọc nó!
Sau khi xuống xe phải đi thay quần áo và trang điểm, đến cửa liền nghe thấy bên trong có động tĩnh, Trần Đan Mạn giật mình, cô công chúa nhỏ nhà mình rất ghét chia sẻ đồ dùng với người khác, không phải ai cũng biết điều này sao?
Nhìn thấy Trần Đan Mạn đứng ở cửa do dự, Khúc Thiên Dao hỏi: “Sao vậy?”
“Không…”
Nhìn thấy cô do dự, Khúc Thiên Dao đi tới, phát hiện trong phòng có hai người đang nói chuyện.
“Tại sao lại là Khúc Thiên Dao? Mỗi lần có vai diễn tốt đều là của cô ta. Cô ta căn bản không nổi tiếng còn luôn mắc bệnh ngôi sao.”
“Hết cách, ai bảo người ta có một người anh giàu có.”
“Nhà đầu tư cho bộ phim này không phải…”
“Đúng vậy, nhưng người ta và Khúc gia là thế giao, nên chuyện tốt đương nhiên phải chừa cho cô ta rồi.”
“Vậy tại sao không giao vai nữ chính cho cô ta?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cô cũng không nghĩ coi, với kỹ năng diễn xuất của cô ta thì có diễn được không?”
Nghe thấy tiếng cười từ trong phòng truyền ra, Khúc Thiên Dao rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, loại phát triển sứt sẹo này thật khiến người ta đau bụng.
“Thiên Dao…” Trần Đan Mạn cũng nghe thấy hết, cô thấy Khúc Thiên Dao đang cau mày thì nuốt nước miếng, ngập ngừng nói: “Chắc là sai sót bên đoàn phim, chị đi hỏi lại…”
“Chúng ta làm gì có nhiều thời gian như vậy?” Khúc Thiên Dao nói xong liền đẩy cửa đi vào, hai người trong phòng đều giật mình, sau khi nhìn thấy cậu, sắc mặt lập tức thay đổi, cậu chỉ nhẹ gật đầu, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống và nói: “Mau lên, đừng lãng phí thời gian.”
Cậu nói như vậy, Trần Đan Mạn và hai trợ lý mới phản ứng lại và bắt đầu làm việc.
Sau khi trang điểm xong, cậu nhìn mình trong gương rất xinh đẹp, tuy trước đây cậu từng đóng phim cổ trang nhưng đây là lần đầu tiên cậu mặc đồ của nhân vật nữ, dù vậy nhìn vẫn rất đẹp! Nhân vật này trang điểm cũng không cầu kỳ lắm, nên trang phục rất đơn giản, dựa vào sự hiểu biết của cậu về nguyên chủ, thực sự không hiểu làm sao một người thích khoe mẽ như vậy lại có thể đảm nhận vai diễn này.
Khúc Thiên Dao lúc đầu không có nhiều cảnh, xem kịch bản một lúc vẫn còn thời gian, cậu ở trong phòng ngoài ngồi xem kịch bản cũng không làm gì, Khúc Thiên Dao quyết định đi ra ngoài xem thử trước, lúc bước ra cửa thì có một người vội vội vàng vàng chạy tới tông vào cậu, cả hai đều ngồi bệt xuống đất.
“Thật xin lỗi, cô không sao chứ?” Khúc Thiên Dao đứng dậy đỡ người lên, nhìn thấy người nọ mặc trang phục màu hồng, chắc là người trong đoàn phim. “Xin lỗi, tôi không nhìn thấy.”
Đối phương nghe vậy, nắm lấy tay Khúc Thiên Dao mau chóng đứng dậy, xua tay nói: “Không sao, không sao, tại tôi đi không nhìn đường.” Nói xong cô vội vàng chạy đi. Khúc Thiên Dao lúc này mới nhớ ra kiểm tra quần áo của mình, xác nhận không có vấn đề gì mới chậm rãi đi ra ngoài.
Bên ngoài vẫn còn sớm, nên cậu đứng từ xa quan sát, ở thế giới này phần lớn người đối với cậu đều là người xa lạ, nhưng cậu lại biết nam chính. Trong khoảng thời gian này, ngoài việc đọc kịch bản ra, thì cậu còn đọc một số tin tức giải trí, tốt xấu gì cũng phải nhận biết được những người khá nổi tiếng, nam chính là một trong số đó – nam diễn viên được yêu thích nhất Lương Gia Hứa.
Cậu nhìn lướt qua đám đông và xác định đại khái số người, khi nhìn thấy người cũng đang đứng ở đằng xa thì sững sờ giây lát, lập tức tim cậu bắt đầu đập liên hồi “thình thịch, thình thịch”.
Mẫn Hạo Phong!
Tại sao hắn lại đến đây!
Nghĩ đến lời hứa trước đây với Mẫn Hạo Phong, chân cậu muốn di chuyển, kết quả vừa quay người lại thì nghe thấy có người gọi tên mình, cậu quay đầu nhìn lại phát hiện đó là trợ lý của mình, “Chị Dao, đạo diễn gọi chị kìa.”
Khúc Thiên Dao: “…”
Cậu ngước mắt nhìn về phía Mẫn Hạo Phong, phát hiện hắn vẫn chưa phát hiện ra mình nên quyết định bất chấp đi qua.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro