Sau Khi Xuyên Thành Phu Nhân Đại Soái, Nữ Phụ Pháo Hôi Điên Cuồng Chạy Trốn
Còn Muốn Chạy Trốn? (1)
Nhân Chi
2024-08-04 00:20:16
Tô Mạn cười đáp một tiếng, sau đó ngoan ngoãn đi theo Liễu Ý đến từ đường.
Vừa vào từ đường, Tô Mạn nhìn thấy bài vị trên toàn bộ bức tường, cả người run lên, ánh sáng của nến cháy, sáng tối đan xen, rõ ràng là ban ngày nhưng toàn bộ từ đường lại tỏa ra một cỗ hơi thở kinh dị âm u.
Liễu Ý chỉ vào bồ đoàn ở chính giữa, cười nhìn Tô Mạn:
"Em năm, quy củ của phủ Đại soái là tân nương về nhà phải thành tâm quỳ bái trong từ đường một ngày một đêm, mới có thể phù hộ Đại soái sớm ngày hoàn thành đại nghiệp, Đại soái đoạt được thiên hạ, chúng ta mới có thể cả đời vô lo, hưởng vinh hoa phú quý, không phải sao?"
Tô Mạn nghiến răng, nhịn cơn tức, cười nói: "Chị nói đúng."
Liễu Ý thấy Tô Mạn quỳ xuống, mới hài lòng quay người đi ra ngoài: "Mấy người canh giữ ở bên ngoài, không được để người ngoài làm phiền Ngũ di thái."
Tô Mạn không nhịn được thầm mắng, nói tốt đẹp là không muốn người khác làm phiền cô, thực ra là để người ta giám sát cô, đề phòng cô lười biếng bỏ trốn!
Tô Mạn ngẩng đầu lên, nhìn những bài vị dày đặc, da đầu cô tê dại, mặc dù cô là người vô thần nhưng chỉ cần nhìn vào chuyện cô xuyên sách này thôi, cũng thấy có chút kỳ quái.
Điều này khiến Tô Mạn không thể không tin vào ma quỷ, nhìn lại bài vị trước mặt, ánh sáng u ám phát ra từ ngọn nến khiến cô sợ đến phát run.
Tô Mạn ổn định tâm trạng, chắp tay, quỳ xuống trước bài vị: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi chỉ là một cô hồn dã quỷ, không cố ý xúc phạm, mong anh chị phù hộ cho tôi, sớm ngày rời khỏi phủ Đại soái, tôi nhất định sẽ đi thật xa."
Tô Mạn lẩm bẩm trong miệng, ngay khi cô vừa dứt lời, 'ầm' một tiếng, cửa lớn từ đường bị người bên ngoài đẩy ra, gió lạnh tràn vào, kéo dài một bóng đen cao lớn trên mặt đất.
Giọng nói tức giận của người đàn ông truyền đến từ phía sau: "Tô Mạn, cô to gan thật!"
Tô Mạn giật mình, quay đầu nhìn người đàn ông ngoài cửa.
Người đàn ông mặc một bộ quân phục màu xanh lục, vai rộng eo thon, tôn lên khí thế uy nghiêm bẩm sinh.
Mũ lưỡi trai màu xanh lục che khuất vẻ mặt của người đàn ông nhưng không che giấu được khuôn mặt đẹp như tạc của anh ta, đường nét góc cạnh rõ ràng.
Đường nét bên má anh ta sắc nét và sâu, đôi mắt đen ẩn dưới vành mũ sâu thẳm không thấy đáy, màu mắt như băng giá, có thể đóng băng người khác.
Dọc theo sống mũi thẳng tắp hướng xuống, dừng lại ở đôi môi mỏng khép chặt, người ta nói đàn ông môi mỏng là vô tình nhất.
Vừa vào từ đường, Tô Mạn nhìn thấy bài vị trên toàn bộ bức tường, cả người run lên, ánh sáng của nến cháy, sáng tối đan xen, rõ ràng là ban ngày nhưng toàn bộ từ đường lại tỏa ra một cỗ hơi thở kinh dị âm u.
Liễu Ý chỉ vào bồ đoàn ở chính giữa, cười nhìn Tô Mạn:
"Em năm, quy củ của phủ Đại soái là tân nương về nhà phải thành tâm quỳ bái trong từ đường một ngày một đêm, mới có thể phù hộ Đại soái sớm ngày hoàn thành đại nghiệp, Đại soái đoạt được thiên hạ, chúng ta mới có thể cả đời vô lo, hưởng vinh hoa phú quý, không phải sao?"
Tô Mạn nghiến răng, nhịn cơn tức, cười nói: "Chị nói đúng."
Liễu Ý thấy Tô Mạn quỳ xuống, mới hài lòng quay người đi ra ngoài: "Mấy người canh giữ ở bên ngoài, không được để người ngoài làm phiền Ngũ di thái."
Tô Mạn không nhịn được thầm mắng, nói tốt đẹp là không muốn người khác làm phiền cô, thực ra là để người ta giám sát cô, đề phòng cô lười biếng bỏ trốn!
Tô Mạn ngẩng đầu lên, nhìn những bài vị dày đặc, da đầu cô tê dại, mặc dù cô là người vô thần nhưng chỉ cần nhìn vào chuyện cô xuyên sách này thôi, cũng thấy có chút kỳ quái.
Điều này khiến Tô Mạn không thể không tin vào ma quỷ, nhìn lại bài vị trước mặt, ánh sáng u ám phát ra từ ngọn nến khiến cô sợ đến phát run.
Tô Mạn ổn định tâm trạng, chắp tay, quỳ xuống trước bài vị: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi chỉ là một cô hồn dã quỷ, không cố ý xúc phạm, mong anh chị phù hộ cho tôi, sớm ngày rời khỏi phủ Đại soái, tôi nhất định sẽ đi thật xa."
Tô Mạn lẩm bẩm trong miệng, ngay khi cô vừa dứt lời, 'ầm' một tiếng, cửa lớn từ đường bị người bên ngoài đẩy ra, gió lạnh tràn vào, kéo dài một bóng đen cao lớn trên mặt đất.
Giọng nói tức giận của người đàn ông truyền đến từ phía sau: "Tô Mạn, cô to gan thật!"
Tô Mạn giật mình, quay đầu nhìn người đàn ông ngoài cửa.
Người đàn ông mặc một bộ quân phục màu xanh lục, vai rộng eo thon, tôn lên khí thế uy nghiêm bẩm sinh.
Mũ lưỡi trai màu xanh lục che khuất vẻ mặt của người đàn ông nhưng không che giấu được khuôn mặt đẹp như tạc của anh ta, đường nét góc cạnh rõ ràng.
Đường nét bên má anh ta sắc nét và sâu, đôi mắt đen ẩn dưới vành mũ sâu thẳm không thấy đáy, màu mắt như băng giá, có thể đóng băng người khác.
Dọc theo sống mũi thẳng tắp hướng xuống, dừng lại ở đôi môi mỏng khép chặt, người ta nói đàn ông môi mỏng là vô tình nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro