Sau Khi Xuyên Thư, Mỹ Nhân Tái Hôn Với Đối Thủ Của Chồng Trước
Chương 13
Hương Tuyết Trầm Trầm
2024-09-03 13:06:31
Tô Đại Niên thời trẻ lên núi trượt chân ngã gãy chân, không tìm được vợ, mẹ già của ông sợ ông già đi rồi không ai chăm sóc, một hôm không biết từ đâu dẫn về một cô bé rất xinh xắn, nói là nhận làm con gái, đợi ông già rồi sẽ thay chăm sóc ông để ông được dưỡng già. Cô bé năm đó lớn dần, càng lớn càng xinh đẹp nhan sắc tuyệt trần thoát tục, trở thành mỹ nhân nổi tiếng khắp mười dặm tám phương.
Cố Thanh Lâm nói với mẹ anh ta rằng anh ta cưới vợ thì phải cưới con gái nhà họ Tô. Mẹ anh ta biết anh là người từ nhỏ đã có chủ kiến, không thể lay chuyển được ý định của con trai mình bà đành phải nhờ đến bà mối đến nhà cầu hôn, tác thành cho duyên phận của hai đứa.
Cứ như vậy, nguyên chủ và Cố Thanh Lâm nên vợ nên chồng. Đêm tân hôn, Cố Thanh Lâm tình tứ nói với cô còn nói sẽ đối xử tốt với cô cả đời vê sau. Không lâu sau anh ta sẽ nhập ngũ, anh ta còn nói sẽ cố gắng trong quân ngũ, nhất định phải gây dựng được sự nghiệp, đến lúc đó sẽ đưa cô theo hưởng cuộc sống tốt đẹp.
Cố Thanh Lâm quả thật là người có tài, chưa đầy mấy năm, đã lập công được thăng quan tiến chức, từ đó càng không thể coi thường, mới hai mươi tám tuổi đã làm đến chức đoàn trưởng, thật sự hiếm thấy, có thể nói là tiền đồ vô lượng.
Mẹ chồng nguyên chủ sức khỏe không tốt, Cố Thanh Lâm lại là con trai một trong nhà, vì vậy từ khi nguyên chủ gả đến nhà họ Cố, mọi việc trong ngoài đều đè nặng lên một mình cô. Ngoài ra, cô còn phải chăm sóc cha nuôi đang bị liệt giường. Mọi gánh nặng đều do một mình cô gánh vác, có lẽ là quá mệt mỏi nên đã khiến cơ thể của cô bị suy kiệt, cũng có thể là vì những năm gần đây Cố Thanh Lâm về thăm nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay, kết hôn được mười năm rồi nhưng nguyên chủ vẫn không thể mang thai.
Mùa đông năm ngoái, cha nuôi của nguyên chủ là Tô Đại Niên mất, mẹ chồng cô thương xót những năm qua cô phải sống quá khổ, lại nhắc đến chuyện giữa cô và Cố Thanh Lâm bấy lâu nay vẫn chưa có con, liên tục thúc dục cô đến doanh trại quân đội tìm Cố Thanh Lâm, ở lại theo quân, tranh thủ mang thai, sinh con đẻ cái. Vì vậy, đợi đến khi cha nuôi mất tròn một năm, hương hỏa cúng bái cho cha cô xong, nguyên chủ liền lên đường đến Vân Thành tìm Cố Thanh Lâm.
Trong lòng cô tràn đầy vui mừng đến Vân Thành tìm Cố Thanh Lâm nhưng Cố Thanh Lâm vừa đón cô đã không đưa cô đến quân đội mà sắp xếp cho cô ở lại nhà khách. Cô cũng đã mơ hồ đoán được điều gì đó nhưng lại không chịu tin, cho đến khi Cố Thanh Lâm đích thân nói với cô mấy chữ ly hôn ra cô mới hoàn toàn tin tưởng vào trực giác của mình.
Cố Thanh Lâm nói với mẹ anh ta rằng anh ta cưới vợ thì phải cưới con gái nhà họ Tô. Mẹ anh ta biết anh là người từ nhỏ đã có chủ kiến, không thể lay chuyển được ý định của con trai mình bà đành phải nhờ đến bà mối đến nhà cầu hôn, tác thành cho duyên phận của hai đứa.
Cứ như vậy, nguyên chủ và Cố Thanh Lâm nên vợ nên chồng. Đêm tân hôn, Cố Thanh Lâm tình tứ nói với cô còn nói sẽ đối xử tốt với cô cả đời vê sau. Không lâu sau anh ta sẽ nhập ngũ, anh ta còn nói sẽ cố gắng trong quân ngũ, nhất định phải gây dựng được sự nghiệp, đến lúc đó sẽ đưa cô theo hưởng cuộc sống tốt đẹp.
Cố Thanh Lâm quả thật là người có tài, chưa đầy mấy năm, đã lập công được thăng quan tiến chức, từ đó càng không thể coi thường, mới hai mươi tám tuổi đã làm đến chức đoàn trưởng, thật sự hiếm thấy, có thể nói là tiền đồ vô lượng.
Mẹ chồng nguyên chủ sức khỏe không tốt, Cố Thanh Lâm lại là con trai một trong nhà, vì vậy từ khi nguyên chủ gả đến nhà họ Cố, mọi việc trong ngoài đều đè nặng lên một mình cô. Ngoài ra, cô còn phải chăm sóc cha nuôi đang bị liệt giường. Mọi gánh nặng đều do một mình cô gánh vác, có lẽ là quá mệt mỏi nên đã khiến cơ thể của cô bị suy kiệt, cũng có thể là vì những năm gần đây Cố Thanh Lâm về thăm nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay, kết hôn được mười năm rồi nhưng nguyên chủ vẫn không thể mang thai.
Mùa đông năm ngoái, cha nuôi của nguyên chủ là Tô Đại Niên mất, mẹ chồng cô thương xót những năm qua cô phải sống quá khổ, lại nhắc đến chuyện giữa cô và Cố Thanh Lâm bấy lâu nay vẫn chưa có con, liên tục thúc dục cô đến doanh trại quân đội tìm Cố Thanh Lâm, ở lại theo quân, tranh thủ mang thai, sinh con đẻ cái. Vì vậy, đợi đến khi cha nuôi mất tròn một năm, hương hỏa cúng bái cho cha cô xong, nguyên chủ liền lên đường đến Vân Thành tìm Cố Thanh Lâm.
Trong lòng cô tràn đầy vui mừng đến Vân Thành tìm Cố Thanh Lâm nhưng Cố Thanh Lâm vừa đón cô đã không đưa cô đến quân đội mà sắp xếp cho cô ở lại nhà khách. Cô cũng đã mơ hồ đoán được điều gì đó nhưng lại không chịu tin, cho đến khi Cố Thanh Lâm đích thân nói với cô mấy chữ ly hôn ra cô mới hoàn toàn tin tưởng vào trực giác của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro