Sau Khi Xuyên Thư, Mỹ Nhân Tái Hôn Với Đối Thủ Của Chồng Trước
Chương 18
Hương Tuyết Trầm Trầm
2024-09-03 13:06:31
Nhưng Nghiêm Lẫm là người không thích cười, không giống Cố Thanh Lâm, gặp ai cũng cười ba phần. Nếu nói Cố Thanh Lâm cho người ta cảm giác như gió xuân ấm áp thì Nghiêm Lẫm lại luôn tạo ra khoảng cách, là người khó giao lưu với mọi người.
Nghiêm Lẫm và Cố Thanh Lâm tuy là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau nhưng trên người họ thực ra có nhiều điểm giống nhau, đều đẹp trai, đều có năng lực xuất sắc, đều còn trẻ đã trở thành sĩ quan cấp đoàn...
Chỉ có một điểm, Nghiêm Lẫm mãi mãi không thể vượt qua được Cố Thanh Lâm. Tất Tuyết nhìn bóng lưng Cố Thanh Lâm phía trước, khóe môi nở nụ cười.
Nghiêm Lẫm không biết rằng, sau khi anh ta đi, Tất Tuyết đã so sánh anh ta và Cố Thanh Lâm trong đầu như thế nào. Hôm nay anh ta vừa hay có việc phải đến thị trấn một chuyến, liền nghĩ tiện đường đến đồn công an hỏi thăm, xem cô gái rơi xuống nước tối qua thế nào rồi, có tìm được người nhà không. Tối qua trước khi đi, anh ta sợ cô gái nghĩ quẩn nên có nhờ mấy đồng chí công an để ý đến cô ấy nhiều hơn, lúc này đã tìm được người nhà của cô gái, đưa về nhà an toàn thì anh ta cũng yên tâm rồi.
Đến đồn công an, anh công an họ Trương trực đêm hôm qua đã tan làm đi về, tiếp đón anh là một nữ công an hơn bốn mươi tuổi. Cô ta nói với Nghiêm Lẫm là cô gái rơi xuống nước tối qua, sáng nay chồng cô ta đã đưa cô ta về rồi. Nghiêm Lẫm nghe vậy, lúc này mới yên tâm.
Ra khỏi đồn công an, Nghiêm Lẫm đạp xe, đến tiệm bánh kẹo bên cạnh nhà khách thị trấn mua một cân bánh táo đỏ, treo lên ghi đông xe, đạp xe đến ngõ Hoa Cúc cách đó không xa.
*
Tô Hương Thảo ở trong nhà khách thị trấn ba ngày. Cố Thanh Lâm từ hôm kia đi rồi, vẫn chưa thấy xuất hiện trở lại.
Cô đã hạ sốt, do lúc sốt người đổ mồ hôi, cảm thấy hơi dính dớp không thoải mái nên cô đi ra vòi nước ở hành lang lấy một chậu nước, về phòng pha thêm chút nước nóng, lau người đơn giản, thay một bộ quần áo.
Nguyên chủ đến đây chỉ mang theo một cái bọc, bên trong đựng vài bộ quần áo mặc trong để thay và một chiếc áo bông chần hoa gấp gọn. Không giống như chiếc áo bông vải thô màu xanh mặc lúc rơi xuống nước, chiếc áo bông chần hoa này trông rất mới, ngay cả bông bên trong cũng dày hơn một chút. Theo những gì Tô Hương Thảo thấy được trong giấc mơ trải nghiệm của nguyên chủ, chiếc áo bông chần hoa này là của hồi môn khi cô ấy kết hôn, chỉ mặc một lần vào ngày cưới, sau đó vẫn không nỡ mặc. Lần này đến quân đội thăm thân, cô ấy nghĩ đến quân đội không thể mặc quá xuề xoà làm mất mặt Cố Thanh Lâm nên mới mang theo chiếc áo bông chần hoa này. Có thể là vì Cố Thanh Lâm đợi cô ấy đến nơi đã sắp xếp cho cô ấy ở nhà khách thị trấn, không đưa cô ấy về quân đội nên vẫn chưa có cơ hội mặc.
Nghiêm Lẫm và Cố Thanh Lâm tuy là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau nhưng trên người họ thực ra có nhiều điểm giống nhau, đều đẹp trai, đều có năng lực xuất sắc, đều còn trẻ đã trở thành sĩ quan cấp đoàn...
Chỉ có một điểm, Nghiêm Lẫm mãi mãi không thể vượt qua được Cố Thanh Lâm. Tất Tuyết nhìn bóng lưng Cố Thanh Lâm phía trước, khóe môi nở nụ cười.
Nghiêm Lẫm không biết rằng, sau khi anh ta đi, Tất Tuyết đã so sánh anh ta và Cố Thanh Lâm trong đầu như thế nào. Hôm nay anh ta vừa hay có việc phải đến thị trấn một chuyến, liền nghĩ tiện đường đến đồn công an hỏi thăm, xem cô gái rơi xuống nước tối qua thế nào rồi, có tìm được người nhà không. Tối qua trước khi đi, anh ta sợ cô gái nghĩ quẩn nên có nhờ mấy đồng chí công an để ý đến cô ấy nhiều hơn, lúc này đã tìm được người nhà của cô gái, đưa về nhà an toàn thì anh ta cũng yên tâm rồi.
Đến đồn công an, anh công an họ Trương trực đêm hôm qua đã tan làm đi về, tiếp đón anh là một nữ công an hơn bốn mươi tuổi. Cô ta nói với Nghiêm Lẫm là cô gái rơi xuống nước tối qua, sáng nay chồng cô ta đã đưa cô ta về rồi. Nghiêm Lẫm nghe vậy, lúc này mới yên tâm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ra khỏi đồn công an, Nghiêm Lẫm đạp xe, đến tiệm bánh kẹo bên cạnh nhà khách thị trấn mua một cân bánh táo đỏ, treo lên ghi đông xe, đạp xe đến ngõ Hoa Cúc cách đó không xa.
*
Tô Hương Thảo ở trong nhà khách thị trấn ba ngày. Cố Thanh Lâm từ hôm kia đi rồi, vẫn chưa thấy xuất hiện trở lại.
Cô đã hạ sốt, do lúc sốt người đổ mồ hôi, cảm thấy hơi dính dớp không thoải mái nên cô đi ra vòi nước ở hành lang lấy một chậu nước, về phòng pha thêm chút nước nóng, lau người đơn giản, thay một bộ quần áo.
Nguyên chủ đến đây chỉ mang theo một cái bọc, bên trong đựng vài bộ quần áo mặc trong để thay và một chiếc áo bông chần hoa gấp gọn. Không giống như chiếc áo bông vải thô màu xanh mặc lúc rơi xuống nước, chiếc áo bông chần hoa này trông rất mới, ngay cả bông bên trong cũng dày hơn một chút. Theo những gì Tô Hương Thảo thấy được trong giấc mơ trải nghiệm của nguyên chủ, chiếc áo bông chần hoa này là của hồi môn khi cô ấy kết hôn, chỉ mặc một lần vào ngày cưới, sau đó vẫn không nỡ mặc. Lần này đến quân đội thăm thân, cô ấy nghĩ đến quân đội không thể mặc quá xuề xoà làm mất mặt Cố Thanh Lâm nên mới mang theo chiếc áo bông chần hoa này. Có thể là vì Cố Thanh Lâm đợi cô ấy đến nơi đã sắp xếp cho cô ấy ở nhà khách thị trấn, không đưa cô ấy về quân đội nên vẫn chưa có cơ hội mặc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro