Sau Khi Xuyên Thư, Mỹ Nhân Tái Hôn Với Đối Thủ Của Chồng Trước
Chương 22
Hương Tuyết Trầm Trầm
2024-09-03 13:06:31
Anh ta và Nghiêm Lẫm vốn không ưa nhau, Nghiêm Lẫm lúc này ở lại đây chắc chắn là để xem anh ta làm trò cười. Biết đâu, anh ta còn xúi giục Tô Hương Thảo làm lớn chuyện, như vậy sẽ ảnh hưởng đến ấn tượng của anh ta trong mắt lãnh đạo quân đội.
Nghĩ đến đây, cơn tức giận trong lòng anh ta lại tăng thêm mấy phần, lạnh lùng nhìn Nghiêm Lẫm nói: "Đây là chuyện gia đình của tôi, không cần anh phải quản. Tôi và vợ tôi có chuyện muốn nói, Đoàn Trưởng Nghiêm, anh tránh đi thì hơn."
"Không cần, chuyện này cũng không có gì không thể cho người khác biết." Tô Hương Thảo nhàn nhạt nói: "Tôi nói ngắn gọn. Anh không muốn ly hôn sao? Hôm nay tôi đến đây là để nói với anh, tôi đồng ý ly hôn rồi. Tìm thời gian, làm hết các thủ tục cần làm đi."
Cố Thanh Lâm nghe vậy thì ngạc nhiên nhìn Tô Hương Thảo, ban đầu anh ta chỉ nghĩ nhanh chóng tìm cách đưa cô ấy đi khỏi đây nhưng không ngờ Tô Hương Thảo không phải đến tìm anh ta gây chuyện mà là đồng ý chuyện ly hôn.
Cố Thanh Lâm đoán, có lẽ mấy ngày nay anh ta lạnh nhạt với cô đã có tác dụng, Tô Hương Thảo tự nghĩ thông suốt, cảm thấy cứ dây dưa như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì, còn không bằng chết tâm về quê sống. Dù sao thì anh ta cũng sẽ gửi tiền về hàng tháng, nửa đời sau của cô vẫn phải dựa vào anh ta mà sống, nếu trở mặt với anh ta thì cũng chẳng có lợi gì cho cô ấy. Dù sao thì nếu không có anh ta, một mình cô ấy ở quê cũng không thể sống được. Nếu cô ấy sảng khoái đồng ý ly hôn, anh ta có thể đồng ý cho cô ấy ly hôn nhưng không ly gia, tiếp tục ở lại nhà họ Cố chăm sóc mẹ anh ta, hàng tháng anh ta sẽ trích một phần lương ra nuôi cô ấy.
"Em nghĩ thông suốt là tốt rồi." Cố Thanh Lâm khá hài lòng gật đầu.
Lúc nãy anh ta nói chuyện, vẫn luôn dùng ánh mắt liếc nhìn xung quanh, thời gian này ở chốt gác luôn có người ra vào, anh ta nhạy bén nhận ra, đã có người cố ý vô tình nhìn về phía này bằng ánh mắt dò xét. Anh ta sợ ở cửa này người đông miệng tạp, vì vậy cũng không nói nhiều, chỉ buông một câu này rồi vội vàng quay đầu đi vào trong.
Tô Hương Thảo cũng không muốn ở lại lâu, cô chỉ đến thông báo với Cố Thanh Lâm chuyện ly hôn, thông báo xong thì đương nhiên phải quay người đi.
"Tôi vừa hay phải đến thị trấn, tiện đường, chở cô một đoạn?" Nghiêm Lẫm hỏi.
Tô Hương Thảo không quen Nghiêm Lẫm, có chút ngại làm phiền anh ta nhưng đi bộ về cũng mất nửa tiếng. Cô do dự một lát, rồi gật đầu, nhón chân ngồi lên, chiếc xe đạp khẽ lắc lư, chạy dọc theo bờ sông không nhanh không chậm về hướng thị trấn.
Gió sông lạnh lẽo thổi qua bên tai, Tô Hương Thảo ngồi ở ghế sau xe đạp, nói: "Đồng chí Nghiêm, tối hôm đó cảm ơn anh."
"Cô nghĩ thông suốt là tốt rồi. Đừng làm chuyện như vậy nữa, không đáng đâu." Giọng Nghiêm Lẫm hòa vào gió lạnh, mơ hồ truyền đến bên tai cô.
"Bây giờ cô ở nhà khách à?" Anh ta hỏi.
"Vâng." Tô Hương Thảo nghĩ, chắc chắn không thể ở nhà khách lâu dài được, còn về sau ở đâu, cô phải nghĩ cách, tóm lại, sau khi ly hôn cô không định quay về quê Cố Thanh Lâm nữa. Cô mang theo tiền nhưng không biết thời đại này có thể thuê nhà không, cũng không biết số tiền mang theo có đủ không.
Tô Hương Thảo đang nghĩ đến chuyện này trong lòng, bầu không khí nhất thời có chút im lặng.
"Tôi có một người họ hàng ở Hòe Hoa Hạng, cụ già không có con cái bên cạnh, bình thường đều sống một mình, nếu cô đồng ý, có thể ở đó trước." Nghiêm Lẫm nói. Vì chuyện Tô Hương Thảo rơi xuống nước tối hôm đó, Nghiêm Lẫm vẫn có chút không yên tâm, cô ấy thay đổi suy nghĩ quá nhanh, thực sự có chút kỳ lạ, bên cạnh có người trông chừng sẽ tốt hơn, tránh cho cô ấy nhất thời nghĩ không thông, lại làm chuyện dại dột.
Tô Hương Thảo đương nhiên đồng ý. Có lẽ vì ân cứu mạng tối hôm đó, mặc dù không tiếp xúc nhiều với Nghiêm Lẫm nhưng cô có một cảm giác tin tưởng kỳ lạ đối với anh ta.
"Nhưng tôi phải hỏi ý cụ già trước." Nghiêm Lẫm nói.
Tô Hương Thảo gật đầu cười nói: "Đó là đương nhiên." Nói xong, cô lại nghiêm túc nói: "Cảm ơn anh."
Nghiêm Lẫm không nói gì, anh ta không thích khách sáo. Hôm nay anh ta đến thị trấn vừa hay là định đến Hòe Hoa Hạng thăm bà Triệu, liền chở Tô Hương Thảo đến thẳng số 9 Hòe Hoa Hạng.
Trong Hòe Hoa Hạng có một cây hòe cổ thụ trăm năm, nhà bà Triệu vừa hay ở cạnh cây hòe đó. Mùa đông, cây hòe già đã rụng hết lá, ánh nắng xuyên qua những cành cây trơ trọi chiếu xuống bức tường viện thấp, in bóng loang lổ.
Nghiêm Lẫm từ xa đã nhìn thấy bà Triệu đang bê một chiếc ghế đẩu nhỏ ngồi ở cửa viện phơi nắng.
Nghĩ đến đây, cơn tức giận trong lòng anh ta lại tăng thêm mấy phần, lạnh lùng nhìn Nghiêm Lẫm nói: "Đây là chuyện gia đình của tôi, không cần anh phải quản. Tôi và vợ tôi có chuyện muốn nói, Đoàn Trưởng Nghiêm, anh tránh đi thì hơn."
"Không cần, chuyện này cũng không có gì không thể cho người khác biết." Tô Hương Thảo nhàn nhạt nói: "Tôi nói ngắn gọn. Anh không muốn ly hôn sao? Hôm nay tôi đến đây là để nói với anh, tôi đồng ý ly hôn rồi. Tìm thời gian, làm hết các thủ tục cần làm đi."
Cố Thanh Lâm nghe vậy thì ngạc nhiên nhìn Tô Hương Thảo, ban đầu anh ta chỉ nghĩ nhanh chóng tìm cách đưa cô ấy đi khỏi đây nhưng không ngờ Tô Hương Thảo không phải đến tìm anh ta gây chuyện mà là đồng ý chuyện ly hôn.
Cố Thanh Lâm đoán, có lẽ mấy ngày nay anh ta lạnh nhạt với cô đã có tác dụng, Tô Hương Thảo tự nghĩ thông suốt, cảm thấy cứ dây dưa như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì, còn không bằng chết tâm về quê sống. Dù sao thì anh ta cũng sẽ gửi tiền về hàng tháng, nửa đời sau của cô vẫn phải dựa vào anh ta mà sống, nếu trở mặt với anh ta thì cũng chẳng có lợi gì cho cô ấy. Dù sao thì nếu không có anh ta, một mình cô ấy ở quê cũng không thể sống được. Nếu cô ấy sảng khoái đồng ý ly hôn, anh ta có thể đồng ý cho cô ấy ly hôn nhưng không ly gia, tiếp tục ở lại nhà họ Cố chăm sóc mẹ anh ta, hàng tháng anh ta sẽ trích một phần lương ra nuôi cô ấy.
"Em nghĩ thông suốt là tốt rồi." Cố Thanh Lâm khá hài lòng gật đầu.
Lúc nãy anh ta nói chuyện, vẫn luôn dùng ánh mắt liếc nhìn xung quanh, thời gian này ở chốt gác luôn có người ra vào, anh ta nhạy bén nhận ra, đã có người cố ý vô tình nhìn về phía này bằng ánh mắt dò xét. Anh ta sợ ở cửa này người đông miệng tạp, vì vậy cũng không nói nhiều, chỉ buông một câu này rồi vội vàng quay đầu đi vào trong.
Tô Hương Thảo cũng không muốn ở lại lâu, cô chỉ đến thông báo với Cố Thanh Lâm chuyện ly hôn, thông báo xong thì đương nhiên phải quay người đi.
"Tôi vừa hay phải đến thị trấn, tiện đường, chở cô một đoạn?" Nghiêm Lẫm hỏi.
Tô Hương Thảo không quen Nghiêm Lẫm, có chút ngại làm phiền anh ta nhưng đi bộ về cũng mất nửa tiếng. Cô do dự một lát, rồi gật đầu, nhón chân ngồi lên, chiếc xe đạp khẽ lắc lư, chạy dọc theo bờ sông không nhanh không chậm về hướng thị trấn.
Gió sông lạnh lẽo thổi qua bên tai, Tô Hương Thảo ngồi ở ghế sau xe đạp, nói: "Đồng chí Nghiêm, tối hôm đó cảm ơn anh."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cô nghĩ thông suốt là tốt rồi. Đừng làm chuyện như vậy nữa, không đáng đâu." Giọng Nghiêm Lẫm hòa vào gió lạnh, mơ hồ truyền đến bên tai cô.
"Bây giờ cô ở nhà khách à?" Anh ta hỏi.
"Vâng." Tô Hương Thảo nghĩ, chắc chắn không thể ở nhà khách lâu dài được, còn về sau ở đâu, cô phải nghĩ cách, tóm lại, sau khi ly hôn cô không định quay về quê Cố Thanh Lâm nữa. Cô mang theo tiền nhưng không biết thời đại này có thể thuê nhà không, cũng không biết số tiền mang theo có đủ không.
Tô Hương Thảo đang nghĩ đến chuyện này trong lòng, bầu không khí nhất thời có chút im lặng.
"Tôi có một người họ hàng ở Hòe Hoa Hạng, cụ già không có con cái bên cạnh, bình thường đều sống một mình, nếu cô đồng ý, có thể ở đó trước." Nghiêm Lẫm nói. Vì chuyện Tô Hương Thảo rơi xuống nước tối hôm đó, Nghiêm Lẫm vẫn có chút không yên tâm, cô ấy thay đổi suy nghĩ quá nhanh, thực sự có chút kỳ lạ, bên cạnh có người trông chừng sẽ tốt hơn, tránh cho cô ấy nhất thời nghĩ không thông, lại làm chuyện dại dột.
Tô Hương Thảo đương nhiên đồng ý. Có lẽ vì ân cứu mạng tối hôm đó, mặc dù không tiếp xúc nhiều với Nghiêm Lẫm nhưng cô có một cảm giác tin tưởng kỳ lạ đối với anh ta.
"Nhưng tôi phải hỏi ý cụ già trước." Nghiêm Lẫm nói.
Tô Hương Thảo gật đầu cười nói: "Đó là đương nhiên." Nói xong, cô lại nghiêm túc nói: "Cảm ơn anh."
Nghiêm Lẫm không nói gì, anh ta không thích khách sáo. Hôm nay anh ta đến thị trấn vừa hay là định đến Hòe Hoa Hạng thăm bà Triệu, liền chở Tô Hương Thảo đến thẳng số 9 Hòe Hoa Hạng.
Trong Hòe Hoa Hạng có một cây hòe cổ thụ trăm năm, nhà bà Triệu vừa hay ở cạnh cây hòe đó. Mùa đông, cây hòe già đã rụng hết lá, ánh nắng xuyên qua những cành cây trơ trọi chiếu xuống bức tường viện thấp, in bóng loang lổ.
Nghiêm Lẫm từ xa đã nhìn thấy bà Triệu đang bê một chiếc ghế đẩu nhỏ ngồi ở cửa viện phơi nắng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro