Sau Khi Xuyên Thư, Mỹ Nhân Tái Hôn Với Đối Thủ Của Chồng Trước
Chương 2
Hương Tuyết Trầm Trầm
2024-09-03 13:06:31
Nhưng đột nhiên có tiếng la hét từ phía trước truyền đến, Tô Hương Thảo chưa kịp hiểu chuyện gì thì thân thể bị ép mạnh, giây tiếp theo cô cảm thấy mất trọng lượng, khó thở, sau đó mất đi ý thức.
Trong mơ, cô chỉ cảm thấy cơ thể mình liên tục chìm xuống, xung quanh là nước lạnh, nước không ngừng tràn vào miệng vào mũi cô.
Cô theo bản năng vùng vẫy, nước càng lúc càng lạnh, lạnh đến mức cô cảm thấy buốt đến tận xương, đột nhiên giật mình, ý thức của cô dần dần trở nên rõ ràng.
Không được, cô không thể chết được. Cô mới hai mươi sáu tuổi, cuộc đời mới chỉ vừa bắt đầu, cô còn nhiều việc chưa kịp làm. Cô còn nhiều nơi mơ ước chưa đến, còn nhiều món ngon chưa nếm, còn nhiều điều thú vị chưa trải nghiệm.
Bản năng sinh tồn khiến cô bình tĩnh lại. Cô không biết bơi nhưng cô nhớ lại một bài đăng từng gây sốt trên Weibo, nói rằng có người chẳng may rơi xuống nước, người đó không vùng vẫy mà nằm ngửa nổi trên mặt sông, tự cứu mình theo cách sách giáo khoa, cuối cùng được người khác phát hiện và cứu sống.
Trong phần bình luận bên dưới bài đăng trên Weibo, có người phổ biến kiến thức rằng, nếu chẳng may rơi xuống nước mà không biết bơi, nhất định không được hoảng loạn, không được bám lung tung, mà phải giữ bình tĩnh, cố gắng thả lỏng cơ thể, đặt tay lên hai bên ngực, ngửa đầu ra sau, bụng hóp lại chân co lên, tay duỗi theo hai bên lên phía trên đầu, giữ trạng thái cân bằng.
Tô Hương Thảo làm theo cách cô đã thấy trong trí nhớ. Cơ thể cô từ từ nổi lên, cuối cùng thực sự nổi trên mặt nước. Quần áo trên người cô đều ướt sũng, bên dưới là dòng nước sông lạnh như băng, lạnh đến mức răng cô va vào nhau lập cập. Cô cố gắng hết sức để giữ mình tỉnh táo và bình tĩnh. Đêm đen như mực, một vầng trăng sáng treo lơ lửng trên bầu trời.
Cô rơi xuống nước, vậy mà đã trôi qua trọn một ngày rồi sao. Trước khi cô mất đi ý thức, cô vẫn còn trên xe buýt giờ cao điểm buổi sáng mà giờ đây đã là đêm rồi. Vậy thì những người khác trên xe thì sao? Đã chìm xuống sông hay đã được cứu rồi?
Bầu trời đêm nay đặc biệt đen kịt, không thấy ánh sáng ô nhiễm từ đèn neon ven sông phản chiếu lên bầu trời, bên tai cũng đặc biệt yên tĩnh. Phải chăng cô đã bị dòng nước cuốn trôi đến hạ lưu?
Cô đang nghĩ như vậy thì đột nhiên có tiếng chuông leng keng từ xa vọng lại, tiếng chuông nghe như tiếng chuông xe đạp đã lâu không nghe thấy, phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm, cũng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Cô dùng hết sức bình sinh, khó khăn phát ra tiếng kêu cứu yếu ớt từ hàm răng đang run rẩy.
Trong mơ, cô chỉ cảm thấy cơ thể mình liên tục chìm xuống, xung quanh là nước lạnh, nước không ngừng tràn vào miệng vào mũi cô.
Cô theo bản năng vùng vẫy, nước càng lúc càng lạnh, lạnh đến mức cô cảm thấy buốt đến tận xương, đột nhiên giật mình, ý thức của cô dần dần trở nên rõ ràng.
Không được, cô không thể chết được. Cô mới hai mươi sáu tuổi, cuộc đời mới chỉ vừa bắt đầu, cô còn nhiều việc chưa kịp làm. Cô còn nhiều nơi mơ ước chưa đến, còn nhiều món ngon chưa nếm, còn nhiều điều thú vị chưa trải nghiệm.
Bản năng sinh tồn khiến cô bình tĩnh lại. Cô không biết bơi nhưng cô nhớ lại một bài đăng từng gây sốt trên Weibo, nói rằng có người chẳng may rơi xuống nước, người đó không vùng vẫy mà nằm ngửa nổi trên mặt sông, tự cứu mình theo cách sách giáo khoa, cuối cùng được người khác phát hiện và cứu sống.
Trong phần bình luận bên dưới bài đăng trên Weibo, có người phổ biến kiến thức rằng, nếu chẳng may rơi xuống nước mà không biết bơi, nhất định không được hoảng loạn, không được bám lung tung, mà phải giữ bình tĩnh, cố gắng thả lỏng cơ thể, đặt tay lên hai bên ngực, ngửa đầu ra sau, bụng hóp lại chân co lên, tay duỗi theo hai bên lên phía trên đầu, giữ trạng thái cân bằng.
Tô Hương Thảo làm theo cách cô đã thấy trong trí nhớ. Cơ thể cô từ từ nổi lên, cuối cùng thực sự nổi trên mặt nước. Quần áo trên người cô đều ướt sũng, bên dưới là dòng nước sông lạnh như băng, lạnh đến mức răng cô va vào nhau lập cập. Cô cố gắng hết sức để giữ mình tỉnh táo và bình tĩnh. Đêm đen như mực, một vầng trăng sáng treo lơ lửng trên bầu trời.
Cô rơi xuống nước, vậy mà đã trôi qua trọn một ngày rồi sao. Trước khi cô mất đi ý thức, cô vẫn còn trên xe buýt giờ cao điểm buổi sáng mà giờ đây đã là đêm rồi. Vậy thì những người khác trên xe thì sao? Đã chìm xuống sông hay đã được cứu rồi?
Bầu trời đêm nay đặc biệt đen kịt, không thấy ánh sáng ô nhiễm từ đèn neon ven sông phản chiếu lên bầu trời, bên tai cũng đặc biệt yên tĩnh. Phải chăng cô đã bị dòng nước cuốn trôi đến hạ lưu?
Cô đang nghĩ như vậy thì đột nhiên có tiếng chuông leng keng từ xa vọng lại, tiếng chuông nghe như tiếng chuông xe đạp đã lâu không nghe thấy, phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm, cũng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Cô dùng hết sức bình sinh, khó khăn phát ra tiếng kêu cứu yếu ớt từ hàm răng đang run rẩy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro