Sau Khi Xuyên Thư, Mỹ Nhân Tái Hôn Với Đối Thủ Của Chồng Trước
Chương 35
Hương Tuyết Trầm Trầm
2024-09-03 13:06:31
"Ồ, Hương Thảo, đang bận à? Bà Triệu có nhà không?" Bà Lưu mặc một bộ quần áo mới tinh, vẻ mặt hớn hở: "Đây đều là đồng chí ở ủy ban khu phố và bộ phận vũ trang, đến thăm hỏi gia đình quân nhân liệt sĩ nhân dịp năm mới." Bà nói.
Tô Hương Thảo có chút kinh ngạc, trước đây cô không biết bà Triệu là gia đình liệt sĩ. Ở đây nhiều ngày như vậy, cô chỉ biết bà Triệu là một bà lão cô đơn, không có người thân bên cạnh nhưng bà Triệu chưa bao giờ chủ động nhắc đến chuyện gia đình, Tô Hương Thảo sợ khơi gợi nỗi buồn của bà nên cũng không hỏi.
"Chúc mừng năm mới." Tô Hương Thảo cười hỏi thăm: "Bà ở trong nhà, mời vào, lên nhà ngồi."
Những người ở ủy ban khu phố và bộ phận vũ trang đến mang theo một bao gạo, còn có một chai dầu cải nhỏ, có lẽ với người đời sau thì không nhiều nhưng đối với những người sống trong thời đại này thì đã rất tốt rồi.
"Nhiều năm như vậy rồi, hiếm khi tổ chức còn nhớ đến bà già cô đơn như tôi, đến Tết đến lễ đều đến thăm tôi." Bà Triệu nhớ lại chuyện cũ, không khỏi có chút buồn.
"Những điều này đều nên làm. Đồng chí Triệu Kiến Quốc là người nghĩa hiệp, hy sinh vì cứu người, mọi người sẽ không quên đâu."
Sau khi những đồng chí ở ủy ban khu phố và bộ phận vũ trang đi rồi, bà Triệu vẫn ngồi trong nhà lau nước mắt. Bình thường thì không sao nhưng cứ đến Tết đến lễ, bà lại nhớ đến những đứa con đã khuất, trong lòng vô cùng trống trải.
"Những năm này may nhờ có Tiểu Nghiêm. Không phải người thân thích gì nhưng đã chăm sóc ta lâu như vậy." Bà Triệu nói với Tô Hương Thảo: "Nếu không, ta thân già này không biết phải sống những ngày này như thế nào."
"Chẳng phải bà là họ hàng với đồng chí Nghiêm sao?" Tô Hương Thảo hỏi.
"Cậu ấy nói với cháu à?" Bà Triệu nói: "Đứa trẻ này. Khoảng bảy tám năm trước, Tiểu Nghiêm và cháu trai ta Kiến Quốc là chiến hữu. Có một lần, Kiến Quốc đi ngang qua bờ sông thì vừa gặp mấy đứa trẻ rơi xuống nước, nó lao xuống cứu người. Vài đứa trẻ kia được cứu rồi nhưng nó lại không thể lên được nữa."
Bà Triệu nói đến chỗ đau lòng, lấy khăn tay ra lau nước mắt: "Sau đó, Tiểu Nghiêm vẫn luôn chăm sóc bà."
Chắc căn phòng mà cô đang ở trước đây là nơi cháu trai đã hy sinh của bà Triệu, Tô Hương Thảo thở dài trong lòng, không trách được dù không có người ở nhưng vẫn được quét dọn sạch sẽ, đây đều là do bà Triệu nhớ cháu trai mình.
Nhìn bà Triệu như vậy, trong lòng Tô Hương Thảo cũng rất khó chịu. Từ nhỏ cô đã nương tựa vào bà nội, bà Triệu ở một khía cạnh nào đó rất giống bà nội cô, đều là những bà lão lương thiện, cũng đều một mình nuôi nấng cháu trai khôn lớn.
Tô Hương Thảo có chút kinh ngạc, trước đây cô không biết bà Triệu là gia đình liệt sĩ. Ở đây nhiều ngày như vậy, cô chỉ biết bà Triệu là một bà lão cô đơn, không có người thân bên cạnh nhưng bà Triệu chưa bao giờ chủ động nhắc đến chuyện gia đình, Tô Hương Thảo sợ khơi gợi nỗi buồn của bà nên cũng không hỏi.
"Chúc mừng năm mới." Tô Hương Thảo cười hỏi thăm: "Bà ở trong nhà, mời vào, lên nhà ngồi."
Những người ở ủy ban khu phố và bộ phận vũ trang đến mang theo một bao gạo, còn có một chai dầu cải nhỏ, có lẽ với người đời sau thì không nhiều nhưng đối với những người sống trong thời đại này thì đã rất tốt rồi.
"Nhiều năm như vậy rồi, hiếm khi tổ chức còn nhớ đến bà già cô đơn như tôi, đến Tết đến lễ đều đến thăm tôi." Bà Triệu nhớ lại chuyện cũ, không khỏi có chút buồn.
"Những điều này đều nên làm. Đồng chí Triệu Kiến Quốc là người nghĩa hiệp, hy sinh vì cứu người, mọi người sẽ không quên đâu."
Sau khi những đồng chí ở ủy ban khu phố và bộ phận vũ trang đi rồi, bà Triệu vẫn ngồi trong nhà lau nước mắt. Bình thường thì không sao nhưng cứ đến Tết đến lễ, bà lại nhớ đến những đứa con đã khuất, trong lòng vô cùng trống trải.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Những năm này may nhờ có Tiểu Nghiêm. Không phải người thân thích gì nhưng đã chăm sóc ta lâu như vậy." Bà Triệu nói với Tô Hương Thảo: "Nếu không, ta thân già này không biết phải sống những ngày này như thế nào."
"Chẳng phải bà là họ hàng với đồng chí Nghiêm sao?" Tô Hương Thảo hỏi.
"Cậu ấy nói với cháu à?" Bà Triệu nói: "Đứa trẻ này. Khoảng bảy tám năm trước, Tiểu Nghiêm và cháu trai ta Kiến Quốc là chiến hữu. Có một lần, Kiến Quốc đi ngang qua bờ sông thì vừa gặp mấy đứa trẻ rơi xuống nước, nó lao xuống cứu người. Vài đứa trẻ kia được cứu rồi nhưng nó lại không thể lên được nữa."
Bà Triệu nói đến chỗ đau lòng, lấy khăn tay ra lau nước mắt: "Sau đó, Tiểu Nghiêm vẫn luôn chăm sóc bà."
Chắc căn phòng mà cô đang ở trước đây là nơi cháu trai đã hy sinh của bà Triệu, Tô Hương Thảo thở dài trong lòng, không trách được dù không có người ở nhưng vẫn được quét dọn sạch sẽ, đây đều là do bà Triệu nhớ cháu trai mình.
Nhìn bà Triệu như vậy, trong lòng Tô Hương Thảo cũng rất khó chịu. Từ nhỏ cô đã nương tựa vào bà nội, bà Triệu ở một khía cạnh nào đó rất giống bà nội cô, đều là những bà lão lương thiện, cũng đều một mình nuôi nấng cháu trai khôn lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro