Sau Khi Xuyên Thư, Mỹ Nhân Tái Hôn Với Đối Thủ Của Chồng Trước
Chương 38
Hương Tuyết Trầm Trầm
2024-09-03 13:06:31
"Đồ Tết năm nay, đều là Hương Thảo sắm cả." Bà Triệu nói: "Hương Thảo giỏi lắm, Tiểu Nghiêm không biết đâu, dạo này Hương Thảo giúp người ta nấu ăn, người ta để cảm ơn con bé, cho không ít đồ. Ta bảo côn bé để dành dùng sau này, kết quả nó lại mang hết đi sắm đồ Tết. Nói thế này, ta thấy trong lòng áy náy lắm."
"Bà ơi, cháu ở đây đã làm phiền bà nhiều rồi, huống hồ một nhà không nói hai lời, bà còn bảo cháu là cháu gái gọi bằng cô mà, bà còn khách sáo với cháu làm gì. Bà thế này là khách sáo với cháu rồi đấy." Tô Hương Thảo cười trêu.
Nghiêm Lẫm thực sự có chút bất ngờ. Lúc đầu nghe Tô Hương Thảo nói hiện tại không về quê nữa, anh còn tưởng cô sợ ly hôn với Cố Thanh Lâm, về quê sẽ bị người ta nói ra nói vào, để tránh lời ra tiếng vào của dân làng nên mới ở lại Vân Thành. Nói thật, lúc đó anh cũng lo lắng mơ hồ, cô ở đây không người thân thích, lại không có việc làm, rất khó để sống lâu dài, sớm muộn gì cũng phải đối mặt với thực tế. Nhưng điều anh không ngờ là Tô Hương Thảo thông minh và kiên cường hơn anh nghĩ nhiều, cô ấy thực sự có thể dựa vào năng lực của mình để đứng vững trong thời gian ngắn như vậy. Nghiêm Lẫm cảm thấy, dường như cô ấy luôn có thể khiến người khác bất ngờ.
"Bà ơi, đồng chí Nghiêm, sau Tết cháu muốn làm món ăn gia truyền để bán, mọi người thấy thế nào ạ?" Tô Hương Thảo hỏi.
Mặc dù dạo này có không ít người mời cô đến nhà nấu ăn nhưng cũng vừa khéo là gặp dịp lễ Tết, sau Tết bình thường có lẽ nhu cầu sẽ không lớn như vậy. Cô không thể ngồi há miệng chờ sung, phải nghĩ cách tự mình sinh tồn ở đây. Vì món ăn cô nấu được mọi người ưa chuộng, vậy thì ở đây hẳn cũng có thị trường.
Mặc dù vào thời điểm này, ở Kinh Thị đã có người thử mở quán cơm nhỏ và việc kinh doanh khá phát đạt nhưng hiện tại ở Vân Thành chỉ có nhà hàng quốc doanh, không có nhà hàng tư nhân, việc này có một số rủi ro. Tuy nhiên, chi phí đầu tư cho việc kinh doanh ăn uống không lớn, chủ yếu tốn công, rất phù hợp với cô hiện tại, ngay cả khi thất bại thì tổn thất cũng không quá lớn.
"Món ăn gia truyền là gì vậy?" Bà Triệu hỏi.
Tô Hương Thảo nói ra ý tưởng của mình.
"Bà nghĩ, mở quán ăn hiện tại không có chỗ, rủi ro cũng lớn. Nhưng có thể giới hạn số lượng đặt trước mỗi ngày, nấu xong thì để mọi người tự đến lấy." Thực ra làm đồ ăn mang đi sẽ tốt hơn nhưng cô không đủ nhân lực, một mình không làm xuể.
"Thế được không?" Bà Triệu có chút nghi ngờ: "Bà cũng không hiểu, chỉ nói thế thôi. Các con nói xem, thế này có vi phạm chính sách không?"
"Cháu thấy được mà, chắc không có vấn đề gì đâu." Nghiêm Lẫm nói.
"Bà ơi, cháu ở đây đã làm phiền bà nhiều rồi, huống hồ một nhà không nói hai lời, bà còn bảo cháu là cháu gái gọi bằng cô mà, bà còn khách sáo với cháu làm gì. Bà thế này là khách sáo với cháu rồi đấy." Tô Hương Thảo cười trêu.
Nghiêm Lẫm thực sự có chút bất ngờ. Lúc đầu nghe Tô Hương Thảo nói hiện tại không về quê nữa, anh còn tưởng cô sợ ly hôn với Cố Thanh Lâm, về quê sẽ bị người ta nói ra nói vào, để tránh lời ra tiếng vào của dân làng nên mới ở lại Vân Thành. Nói thật, lúc đó anh cũng lo lắng mơ hồ, cô ở đây không người thân thích, lại không có việc làm, rất khó để sống lâu dài, sớm muộn gì cũng phải đối mặt với thực tế. Nhưng điều anh không ngờ là Tô Hương Thảo thông minh và kiên cường hơn anh nghĩ nhiều, cô ấy thực sự có thể dựa vào năng lực của mình để đứng vững trong thời gian ngắn như vậy. Nghiêm Lẫm cảm thấy, dường như cô ấy luôn có thể khiến người khác bất ngờ.
"Bà ơi, đồng chí Nghiêm, sau Tết cháu muốn làm món ăn gia truyền để bán, mọi người thấy thế nào ạ?" Tô Hương Thảo hỏi.
Mặc dù dạo này có không ít người mời cô đến nhà nấu ăn nhưng cũng vừa khéo là gặp dịp lễ Tết, sau Tết bình thường có lẽ nhu cầu sẽ không lớn như vậy. Cô không thể ngồi há miệng chờ sung, phải nghĩ cách tự mình sinh tồn ở đây. Vì món ăn cô nấu được mọi người ưa chuộng, vậy thì ở đây hẳn cũng có thị trường.
Mặc dù vào thời điểm này, ở Kinh Thị đã có người thử mở quán cơm nhỏ và việc kinh doanh khá phát đạt nhưng hiện tại ở Vân Thành chỉ có nhà hàng quốc doanh, không có nhà hàng tư nhân, việc này có một số rủi ro. Tuy nhiên, chi phí đầu tư cho việc kinh doanh ăn uống không lớn, chủ yếu tốn công, rất phù hợp với cô hiện tại, ngay cả khi thất bại thì tổn thất cũng không quá lớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Món ăn gia truyền là gì vậy?" Bà Triệu hỏi.
Tô Hương Thảo nói ra ý tưởng của mình.
"Bà nghĩ, mở quán ăn hiện tại không có chỗ, rủi ro cũng lớn. Nhưng có thể giới hạn số lượng đặt trước mỗi ngày, nấu xong thì để mọi người tự đến lấy." Thực ra làm đồ ăn mang đi sẽ tốt hơn nhưng cô không đủ nhân lực, một mình không làm xuể.
"Thế được không?" Bà Triệu có chút nghi ngờ: "Bà cũng không hiểu, chỉ nói thế thôi. Các con nói xem, thế này có vi phạm chính sách không?"
"Cháu thấy được mà, chắc không có vấn đề gì đâu." Nghiêm Lẫm nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro